Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 342 Cẩu tử tuy bại nhưng vinh, tiến bộ không gian rất lớn

"Hồng Quân ca, ăn cơm thôi!" Đá đã nấu cơm xong từ sớm, định gọi Lưu Hồng Quân, nhưng thấy hắn đang bận rộn băng bó vết thương cho cẩu tử nên không lên tiếng làm phiền. Đến khi Lưu Hồng Quân xong việc mới mở lời. Lúc này đã hơn mười một giờ đêm.
"Hồng Quân ca, mai anh ở nhà chăm cẩu tử nhé! Chú Thắng Lợi sẽ dẫn bọn em xuống núi mua bông vải." Trong bữa cơm, Đá nói thêm. Lưu Hồng Quân biết Đá và mọi người thương mình nên mới bàn bạc như vậy. Dù sao chuyện cưới xin giữa Núi Lớn và Đá cần rất nhiều bông vải và chăn gối. Lần trước họ lại đắc tội với người ở chợ đen trong huyện, Lưu Hồng Quân thật sự không yên tâm khi để ba người họ đi. Suy nghĩ một chút, Lưu Hồng Quân lên tiếng: "Thế này đi, mai ta sẽ gọi điện thoại cho anh trai ta, nhờ chị dâu ta giúp các ngươi mua bông vải và chăn gối."
"Cũng được, như vậy sẽ an toàn hơn!" Tiền Thắng Lợi thay mặt Núi Lớn và Đá đồng ý.
"Hồng Quân, nghĩ thoáng ra chút đi. Chúng ta là thợ săn, khó tránh khỏi gặp phải những chuyện như vậy. Năm năm trước, ta mang theo cẩu tử vào núi săn bắn, gặp một con gấu ngựa, kết quả cả bốn con chó đều gục trong núi. Cẩu tử nhà ngươi dám tấn công móng vuốt lớn, vậy là lợi hại nhất rồi. Chúng chết cũng đáng tự hào!" Tiền Thắng Lợi an ủi Lưu Hồng Quân một câu.
"Thắng Lợi ca, anh không cần an ủi ta. Số chó săn là phải chết khi đi săn. Chết trong quá trình săn móng vuốt lớn, chúng quả thực đáng tự hào. Ta có chút hối hận, ban đầu không nên dùng hổ cốt và da hổ để bồi dưỡng chúng." Lưu Hồng Quân cười khổ nói.
"Hồng Quân, chó săn cũng như người vậy, không trải qua đả kích thì làm sao trưởng thành? Một con chó săn mà trên người không có sẹo thì không bao giờ thành một con chó săn tốt được. Trải qua chuyện lần này, đám cẩu tử còn lại của ngươi nói không chừng sẽ lột xác, phát sinh biến đổi về chất. Lần sau, khi đối mặt với móng vuốt lớn, chúng đã dám xông lên cắn xé chứ không còn mù quáng lao vào nữa. Lần này chủ yếu là vì cẩu tử thiếu kinh nghiệm. Nếu như chúng có thể giống như một đàn sói thực thụ, biết cách đánh quần, quấy rối, tập kích thì người ngã xuống chưa chắc đã là chúng mà có khi là móng vuốt lớn. Ta đã thấy cẩu tử bị móng vuốt lớn đánh bay nhưng trừ những con xui xẻo rơi xuống vực thì những con khác vẫn cố bò dậy tiếp tục chiến đấu. Hao Thiên, Điển Vi, Hứa Chử và các con khác giờ vẫn còn nhỏ, mới hơn một tuổi thôi. Đến khi chúng hai ba tuổi, biết đâu lại có thể đối đầu trực diện với móng vuốt lớn ấy chứ!" Tiền Thắng Lợi phân tích quá trình chiến đấu cũng như sự khác biệt giữa hai bên cho Lưu Hồng Quân.
Nghe Tiền Thắng Lợi phân tích, Lưu Hồng Quân lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Lần này thua là do cẩu tử của hắn không có kinh nghiệm đối phó với móng vuốt lớn. Lần sau gặp lại, có lẽ tình hình sẽ không như hôm nay nữa. Quan trọng nhất là Hao Thiên, Hứa Chử, Điển Vi và những con khác mới hơn một tuổi, còn năm đại hắc nữu thì chưa được một tuổi. Với chó mà nói, thế là còn trong tuổi ấu niên, vẫn còn không gian phát triển.
"Thắng Lợi ca, anh nói đúng. Đám cẩu tử vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển. Bồi dưỡng thật tốt, đối đầu với móng vuốt lớn không còn là mơ nữa! Chờ chúng ta huấn luyện xong, chúng ta cùng nhau đi Seberia đào sâm hái thuốc đánh lão hổ." Lưu Hồng Quân cười nói.
"Đi Seberia đánh lão hổ?" Tiền Thắng Lợi có chút choáng váng vì những gì Lưu Hồng Quân nói. Đi săn thú sao phải lặn lội tới tận Seberia?
"Chúng ta có thể từ Đại Hưng An Lĩnh đi sang Seberia, bọn gấu Nga bên kia không biết đến nhân sâm. Vì vậy mà có rất nhiều người sống trên núi tham gia hái sâm, do ai cũng đi hái nên tỷ lệ tìm thấy sâm năm lá, sáu lá sẽ cao hơn nhiều so với ở bên mình. Hơn nữa, hổ bên kia lại là động vật được bảo vệ nên số lượng nhiều hơn ở bên mình. Đến lúc đó, chúng ta bắt được vài con mang về ngâm rượu thuốc."
"Đệ, ngươi nói dễ quá. Qua bên bọn gấu Nga dễ vậy sao?" Tiền Thắng Lợi bị ý tưởng đột ngột của Lưu Hồng Quân làm cho choáng váng.
"Chúng ta đi qua đường núi, ai biết được chứ? Trong Đại Hưng An Lĩnh chẳng có ai, mình đi qua, đâu ai phát hiện được. Thợ săn ở Đại Hưng An Lĩnh thường xuyên đi vào lãnh địa của bọn gấu Nga để săn bắt. Thậm chí còn làm ăn với thợ săn bên kia, hay lính biên phòng của bọn gấu Nga đấy thôi!" Lưu Hồng Quân nói tiếp.
Thực ra, đây chỉ là ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Tương lai có đi hay không thì còn chưa biết được. Lần này nói ra, chẳng qua là để sảng khoái miệng lưỡi.
"Được, đến lúc đó, chúng ta cùng nhau sang bọn gấu Nga đào sâm, đánh lão hổ." Tiền Thắng Lợi biết Lưu Hồng Quân chỉ nói đùa cho vui thôi, không hề vạch trần mà chỉ cười đáp lại.
Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, sau khi ăn xong Tiền Thắng Lợi và hai người kia mới về nhà.
Sau khi tiễn ba người họ, Lưu Hồng Quân tắm rửa rồi lên giường nằm. Trong đầu hắn không tự chủ hiện lên bóng dáng con móng vuốt lớn. Khí thế bất động như núi, mạnh mẽ như sấm sét của nó vẫn còn hiện rõ trong tâm trí Lưu Hồng Quân. Móng vuốt lớn hoang dại đúng là khác hẳn những con ở trong vườn thú. Lưu Hồng Quân tuy đã mười bốn mười lăm tuổi đã theo ông vào rừng săn bắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy móng vuốt lớn hoang dại. Lần gặp mặt này để lại cho hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc. Bóng dáng lão hổ khắc sâu vào trong tâm trí Lưu Hồng Quân.
Lưu Hồng Quân không biết mình đã ngủ lúc nào, cảm giác như thể hắn cùng móng vuốt lớn nhìn nhau suốt cả đêm. Sáng hôm sau, tinh thần có chút hoảng hốt. Hắn liền lấy một chậu nước lạnh rửa mặt thì mới đỡ hơn một chút.
Lấy lại tinh thần, Lưu Hồng Quân bắt đầu luyện quyền. Vừa luyện một bài quyền, Lưu Hồng Quân chợt vui mừng khôn xiết. Không ngờ rằng, tối qua dằn vặt cùng với con móng vuốt lớn cả đêm mà quyền pháp của hắn lại có tiến bộ vượt bậc. Uy thế của móng vuốt lớn vô tình dung nhập vào trong quyền pháp. Lưu Hồng Quân không nhịn được mà đánh tiếp một bài Hình Ý Quyền. Lần này, đặc biệt là bài Hình Ý Hổ Hình Quyền. Bài quyền thật sự toát lên cảm giác uy mãnh như hổ.
Sau khi luyện quyền xong, Lưu Hồng Quân vào nhà lau mình rồi thay bộ quần áo sạch sẽ, sau đó mới đi về phía tây sương phòng. Hắn lần lượt ôm từng con cẩu tử ra, trên mặt đất trải vài tấm bao bố rồi đặt chúng nằm lên để chúng được thoáng gió và thuận tiện bài tiết. Sau đó, hắn mới vào bếp cầm dao ra sau vườn, lấy một cái chân heo rừng về. Đặt chân heo xuống rồi, hắn đi ra trước nhà vệ sinh lấy mấy vị thuốc đông y. Trở lại nhà bếp, Lưu Hồng Quân thái thịt từ đùi heo xuống, băm thành bọt, cho vào nồi cùng với nước rồi nhóm lửa nấu. Sau đó, bỏ thêm thuốc bắc vào. Chờ nước sôi thì vặn nhỏ lửa nấu liu riu.
Nghe mùi thịt thơm bay ra từ nồi, Lưu Hồng Quân quay sang làm điểm tâm. Nồi cháo thịt mới nấu là để chuẩn bị cho đám cẩu tử một bữa sáng sớm, bên trong có thêm dược liệu để bồi bổ khí huyết, giúp xương cốt mau lành. Lưu Hồng Quân nhào bột làm một bát mì chay cho mình, vừa xong thì canh thịt cũng nấu chín. Hắn múc canh thịt vào chậu, đặt trước mặt đám cẩu tử để chúng ăn trước. Cẩu tử tuy gãy xương nhưng không đến nỗi không thể cử động, chúng có thể nằm sấp để ăn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận