Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 426 xuân hơn cỏ cây phồn, trồng trọt đầy ruộng vườn

"Kia ở huyện thành một buổi chiều, có được Hoa lão cho chút tiền không?"
"Không tốn của lão chút tiền nào đâu, mỗi người cũng chỉ vài hào thôi, nếu các ngươi ở phòng đơn, cũng chỉ mất hai ba đồng bạc thôi." Lưu Hồng Quân thấy đã thành công đánh lạc hướng, cười đáp lời.
"Ôi mẹ ơi! Hai ba đồng bạc á? Hoa tốn của lão chút tiền vậy à? Thế thì ta không đi đâu, ta không có đốt tiền như thế, có ngần này tiền ta có thể mua được mấy cân thịt đấy." Mấy bà phụ nữ nghe hỏi giá cả, vừa nghe hai ba đồng liền lập tức kêu lên.
"Thịt thì lúc nào mà không ăn được? Vào huyện thành một buổi chiều, dạo một chút huyện thành, mở mang kiến thức ra." Lưu Hồng Quân cười nói.
"Thôi cũng không đi, hai ba đồng đủ nhà ta ăn thịt cả tháng."
"Hồng Quân, ngươi xách cái giỏ này đi đâu đấy?"
"Ta ra ngoài vườn cũ xem sao, nhìn cái vườn rau của ta thế nào, mấy ngày nay ta không qua ngó xem, tiện hái chút đồ ăn mang về nhà."
"Vậy ngươi đi mau đi!"
Đối phó xong mấy bà kia, Lưu Hồng Quân vội xách giỏ rời đi.
Mấy bà này, mỗi người đều nhàn rỗi sinh nông nổi, nếu mà nói chuyện với các bà ấy, cả ngày chả làm được gì, cứ để các bà luyên thuyên, bảo đảm không bao giờ hết chuyện.
Mở cổng vườn cũ ra, Lưu Hồng Quân bước vào trong.
Lưu Hồng Quân vừa mới vào hậu viện, đã nghe thấy một trận tiếng uỵch uỵch.
Nhìn theo âm thanh, liền thấy hai con gà rừng, từ hậu viện bay lên, bay ra sân.
Má nó! Mới có hai ngày không đến mà gà rừng đã dám vào sân tìm ăn, nếu mà có mươi ngày nửa tháng không đến thì không chừng nó còn làm tổ ở hậu viện ấy chứ.
Gà rừng sinh sôi rất nhanh, khả năng thích nghi với môi trường cũng rất cao, về cơ bản rất khó mà diệt được chúng nó.
Chẳng qua bây giờ, so với trước đây thì số lượng gà rừng đã ít đi không ít rồi.
Bổng đánh hươu bào, bầu múc cá, gà rừng bay vào bếp, cái này quả thực cũng không quá khoa trương.
Bầu múc cá, ngay cả bây giờ vẫn có thể bắt được cá, cá trong lạch rất nhiều, chẳng qua là mọi người không quá thích ăn (vì cá không có gia vị, ăn không ngon lại tốn dầu mỡ).
Còn chuyện gà rừng bay vào bếp thì có hơi khoa trương một chút, hồi bé Lưu Hồng Quân thấy gà rừng rất nhiều, mùa đông thường có thể nhặt được gà rừng từ đống củi.
Mùa đông, gà rừng thường sẽ trốn vào trong đống rơm rạ, đào hang rồi vào đó sưởi ấm.
Buổi tối cầm đèn pin soi, đào là trúng ngay.
Ngoài ra, xung quanh làng, trong bụi cỏ, ngoài đồng, trong sân phơi thóc, đều có bóng dáng gà rừng, thậm chí có khi gà rừng còn bay vào nhà, tranh ăn với gà nhà nuôi.
Nếu ngươi không đuổi nó đi, nó còn dám theo gà mái nhà đi ăn ngủ, có lúc còn để lại cho ngươi vài quả trứng gà rừng, xem như là tiền ăn uống.
Gà rừng bay vào hậu viện chỉ là một chuyện nhỏ xen giữa thôi.
Lưu Hồng Quân rất nhanh chóng lấy lại tâm tình, kiểm tra một chút vườn rau nhà mình.
Cầm cuốc, cuốc cỏ dại trong vườn rau một lượt.
Cỏ dại, thứ này sao cuốc cũng không hết được, chỉ một thời gian ngắn sau là lại mọc lên ngay.
Thực ra, ở vùng đông bắc này, rất nhiều nhà có vườn rau cỏ dại mọc rất um tùm, không muốn cuốc dọn.
Ngược lại thì vườn rau khá lớn, trồng các loại rau củ cũng đủ ăn.
Thế là lười đi cuốc, cứ để cỏ dại với rau cùng sinh trưởng.
Lưu Hồng Quân là nhàn rỗi không có gì làm, nên coi việc cuốc xới cỏ là một hình thức giải trí, nên mới hay đi cuốc cỏ.
Cuốc xong cỏ, Lưu Hồng Quân nhìn một chút, cũng không cần tưới nước, lúc này mới hái một chút rau củ cho vào giỏ.
Bây giờ đã là cuối tháng sáu, ở ngoài dưa chuột, cà chua, còn có đậu bắp đều có thể ăn, Lưu Hồng Quân hái mỗi thứ một ít, còn có rau cải thìa nữa cũng hái một chút.
Sau đó anh xách giỏ, ra khỏi vườn cũ, khóa cổng rồi về nhà.
"Hồng Quân, lại ra vườn rau nhà mình làm cỏ đấy à?"
"Đúng rồi!"
"Rau nhà ngươi trồng tốt quá, cải thìa tươi rói. Còn dưa chuột nữa, tươi xanh lại còn có gai."
"Chị dâu, rau bây giờ không phải đều như vậy à? Chị lấy một ít về nhà ăn đi?" Lưu Hồng Quân khách sáo nói.
"Nhà chị có rồi, trong nhà cũng trồng không ít, mỗi tội không được tốt như nhà chú mày thôi."
"..." Lưu Hồng Quân không biết phải trả lời thế nào với chủ đề này.
Cũng không thể nói, nếu như chị bớt lảm nhảm dọc đường một chút thì sẽ chăm chút đến vườn rau nhiều hơn, cũng có thể trông nó tốt như vậy thôi.
Chỉ là câu này không thể nói, nói ra nghe như đánh vào mặt người ta ấy.
"Chị dâu, chị cầm lấy một quả dưa chuột nếm thử đi, xem dưa chuột nhà em có ngon không?" Lưu Hồng Quân cầm một quả dưa chuột đưa cho đối phương.
"Dưa chuột nhà chú mày, quả nào quả nấy to và dài, trên đầu còn có hoa và gai, trông là biết ngon rồi." Đối phương cũng không khách khí, cầm lấy quả dưa chuột, lau qua loa trên người, trực tiếp bỏ vào miệng, cắn một miếng.
Xong lại nói thêm một câu, "Ừm! Ngon thật, vừa non vừa giòn, lại có vị ngọt nữa."
"Em đều dùng nước giếng cổ ở làng mình tưới, chắc là có liên quan tới cái này đây! Chị dâu thích ăn thì cầm nhiều vào." Lưu Hồng Quân lại lấy ra mấy quả dưa chuột nhét vào tay đối phương.
"Cháu này, khách sáo quá rồi!" Bà phụ nữ ngoài miệng nói đừng, nhưng hành động tay thì không hề khách khí chút nào, trực tiếp cầm lấy luôn.
Thật ra, cũng là chuyện bình thường thôi, Lưu Hồng Quân vừa mang rau ra, bà phụ nữ này đã chặn anh lại rồi, mục đích là nhắm vào rau của nhà anh đó.
Mặc dù trong nhà cũng trồng, thế nhưng đúng với câu tục ngữ "thịt nhà không thơm, rau nhà người lại có vị".
Cho nên, đồ của người khác trồng vẫn là ngon hơn.
Lưu Hồng Quân đưa dưa chuột xong, liền xách giỏ đi về nhà.
Anh vừa nãy cuốc cỏ, nhắc thì có vẻ rất ngắn, trên thực tế chốc cái đã sắp đến trưa rồi.
Dọc đường đi lại gặp mấy người chào hỏi, Lưu Hồng Quân cũng không keo kiệt, lại đưa thêm ra không ít rau củ.
Vừa rồi hái rau, Lưu Hồng Quân đã nghĩ đến kết quả này rồi, nên mới cầm giỏ đi hái rau, hái nhiều hơn một chút, chính là để đối phó với tình huống này.
Tình hình ở nông thôn cũng như vậy, rất bình thường, ta ăn rau của nhà ngươi, ngươi ăn dưa của nhà ta, cũng chả sao cả.
Về đến nhà, Dương Thu Nhạn đã bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
"Hồng Quân ca, anh về rồi à?"
"Ừ, anh hái ít rau, giữa trưa em xem mà nấu cơm nhé!" Lưu Hồng Quân để giỏ vào cửa phòng bếp.
"Dưa chuột này dài đẹp quá! Cà chua cũng ăn được rồi cơ à?" Dương Thu Nhạn nhìn rau củ trong giỏ, vui vẻ nói.
Vừa nói, một tay cầm lấy một quả cà chua, lấy tay lau lau rồi bắt đầu ăn luôn.
Mấy thứ rau củ này, đều là đồ tự nhiên, không có thuốc trừ sâu, cũng không dùng phân bón hóa học, Du Thụ Truân ở trong núi sâu, lại không có những thứ ô nhiễm khác, căn bản không cần rửa, ăn trực tiếp là được rồi.
"Biết em thích ăn cà chua, nên anh trồng nhiều một chút, mấy quả cà chua này anh ươm trong nhà kính, cho nên mới chín sớm hơn so với những nhà khác." Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
"Hồng Quân ca, anh thật là tốt!" Dương Thu Nhạn ngọt ngào cười với Lưu Hồng Quân một tiếng.
"Ha ha, anh cho em trồng cà chua, mà đã kêu anh tốt rồi à?" Lưu Hồng Quân ôm eo Dương Thu Nhạn, cười ha ha hỏi.
"Đương nhiên rồi, anh nhớ em thích ăn cà chua, nên mới cố ý trồng nhiều cà chua như thế." Dương Thu Nhạn tựa vào lòng Lưu Hồng Quân, vui vẻ ăn cà chua, trên mặt tràn đầy sự ngọt ngào.
Cà chua rất ngọt, lòng Dương Thu Nhạn còn ngọt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận