Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 728 thiếu chút nữa đã quên rồi ăn cơm

Chương 728 thiếu chút nữa đã quên ăn cơm
Sau khi cửa vòm bước đầu thành hình, Lưu Hồng Quân bắt đầu đi sâu vào bên trong, giống như một nhà điêu khắc tỉ mỉ mài dũa tác phẩm của mình. Một bên, đám trẻ con nghịch ngợm giống như những người phụ tá nhỏ cần cù, bọn họ tranh nhau tiến lên, khiêng băng tuyết mà Lưu Hồng Quân vừa đục xuống đi. Trên mặt của bọn nhỏ tràn đầy hưng phấn và hiếu kỳ, phía sau Lưu Hồng Quân, dưới chân, chân bên này chân bên kia qua lại di chuyển. Đôi khi, Lưu Hồng Quân cũng phải cẩn thận một chút, sợ động tác của mình quá lớn sẽ làm bị thương mấy đứa trẻ này. Tiếng cười nói của bọn trẻ vang vọng trong không khí lạnh lẽo, làm cho thế giới băng tuyết này thêm một chút sinh cơ và ấm áp.
Theo sự cố gắng không ngừng của Lưu Hồng Quân, cái hang băng từ từ mở rộng, tạo thành một cái hang núi băng tuyết cao hai mét, sâu hơn hai thước. Lưu Hồng Quân bắt đầu dọc theo hai bên, xây tường nhà băng tuyết, Lưu Hồng Quân làm dày khoảng năm mươi centimet. Việc này không phải làm nơi ở cho người, cho nên không cần thiết làm quá dày. Bức tường dày năm mươi centimet có dạng hơi mờ, ánh nắng có thể xuyên qua khe hở lớp băng chiếu vào. Ánh nắng chiếu lên người Lưu Hồng Quân và bọn trẻ, tạo thành một bức tranh xinh đẹp.
Lúc Lưu Hồng Quân đang bận thì có một cán bộ thôn chạy tới.
“Hồng Quân, bí thư bảo ta gọi ngươi đi ăn cơm!” “Mọi người ăn trước đi, ta ăn ở nhà là được!” Lúc này Lưu Hồng Quân mới phát hiện đã sắp mười hai giờ rồi, hắn cứ mải miết mài dũa nhà băng tuyết mà quên cả cơm trưa.
“À, là Dương thúc bảo ta tới gọi ngươi!” Cán bộ thôn lại nói thêm.
“Dương thúc? Ngươi về nói với ông ấy, chuyện tiếp đón trong thôn, ta không nhúng tay vào, buổi tối ta đi uống rượu với ông ấy.” Lưu Hồng Quân rất dứt khoát lắc đầu một cái.
“Việc này…...” “Ngươi cứ về nói với Dương thúc là được, đều là lãnh đạo cả, ta một người trẻ tuổi, đi dính vào làm gì.” Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
“Các ngươi tự chơi đi! Ta về làm cơm đây!” Lưu Hồng Quân dặn dò đám trẻ nghịch ngợm một câu, rồi sau đó xoay người đi vào trong viện. Chỉ để lại cán bộ thôn đứng đó sốt ruột. Đứng một hồi, thấy Lưu Hồng Quân thật sự không muốn đi, lúc này mới quay về báo cáo với lãnh đạo.
Về đến nhà, Lưu Hồng Quân tranh thủ thời gian nấu cơm. Bây giờ đã gần mười hai giờ rồi, nấu cơm hơi trễ. Cũng may bọn trẻ đã theo Dương Thu Nhạn về nhà mẹ rồi, nếu không thì Lưu Hồng Quân cũng chỉ có thể nấu mì cho xong bữa. Chỉ có hắn và ông bô, nên làm cũng nhanh.
Lấy hai con cá ra, làm một chậu nước ấm, để bong bóng cá vào trong nước cho tan băng. Sau đó lại lấy từ đống tuyết ra một miếng thịt hươu, cũng ngâm vào trong nước ấm cho tan băng. Nghĩ đến trong nhà không có màn thầu, Lưu Hồng Quân tính chiều hấp mấy lồng màn thầu. Trước tiên, dùng nước sôi hòa tan men, sau đó cho vào bột mì, bắt đầu nhào bột. Sau khi nhào bột xong, Lưu Hồng Quân đem chậu bột để vào trong phòng, đặt gần lò sưởi, dùng chăn bông che lại, để bột lên men.
Nhìn cá và thịt hươu còn chưa tan, Lưu Hồng Quân đổ hết nước lạnh đi, thay nước ấm vào, tiếp tục rã đông. May mà ông bô không giục, vẫn đang nói chuyện phiếm với mấy ông lão. Thay nước hai lần nữa, cuối cùng cá chép đuôi đỏ và thịt hươu cũng đã rã đông. Lưu Hồng Quân làm cá chép đuôi đỏ, cạo sạch vảy, rửa nhiều lần, khứa vài đường dao trên mình cá, sau đó ướp muối, lòng trắng trứng, tinh bột, bột tiêu rồi để qua một bên.
Tiếp theo, lại thái thịt hươu thành miếng, chuẩn bị làm món thịt hươu om. Trước tiên, đem thịt hươu hầm trong nồi, Lưu Hồng Quân mới bắt đầu đốt nồi khác. Đốt nóng nồi, cho thêm nước vào nồi rồi tiếp tục đun lửa. Đợi nước sôi, Lưu Hồng Quân cho cá vào nồi trần sơ qua, sau đó lại lật lại trần lần nữa. Đến khi thịt cá chuyển màu thì vớt ra đặt vào hai cái đĩa đã chuẩn bị sẵn, rắc hành, gừng thái sợi và ớt đỏ lên trên thân cá. Đổ nước trong nồi đi, rửa sạch nồi rồi thêm gần nửa chén dầu nành vào.
Đợi dầu nóng đến tám chín phần, thì rưới lên mình cá. Trong nháy mắt một mùi thơm tỏa ra, thịt cá tươi non hòa quyện với hương thơm của ớt, hành, gừng, tạo nên một mùi thơm đặc biệt. Sau khi làm xong món cá chép đuôi đỏ rưới dầu, Lưu Hồng Quân lại rán một lớp bánh bột ngô mỏng lên thành nồi thịt hươu om. Lúc này, hắn mới đến phòng khách gọi ông bô vào ăn cơm.
Lưu Hồng Quân rán bánh bột ngô rất mỏng, trong lúc Lưu Hồng Quân đi ra ngoài gọi ông bô ăn cơm thì bánh bột ngô cũng đã chín vàng. Lưu Hồng Quân trước tiên bưng hai đĩa cá chép đuôi đỏ vào trong phòng, tiếp đó lại múc thịt hươu om ra. Sau đó, lấy bánh bột ngô ra, đặt vào giỏ, cùng nhau bưng lên bàn ăn.
“Cha, hai con cá, mỗi người một con!” Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
“Sao lại không có tương?” Ông bô nhìn một vòng hỏi.
“Ngài chờ!” Lưu Hồng Quân bất đắc dĩ cười một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài. Lại lấy một ít dưa muối, rửa sạch sẽ rồi cắt gọn đặt vào đĩa. Sau đó, lại lấy thêm mấy cọng hành lá, múc một chén tương. Cùng nhau bưng vào phòng khách.
“Cha, tương đây rồi, mình bắt đầu ăn thôi ạ?” Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
“Ừm!” Ông bô vui vẻ cầm một cọng hành, một miếng bánh bột ngô màu vàng, chấm tương rồi vui vẻ ăn. Ông bô đến đông bắc đã được hai mươi năm, cũng có thói quen không có tương thì không ăn cơm được.
Lưu Hồng Quân đặt đĩa cá chép đuôi đỏ rưới dầu xuống trước mặt mình, cầm một cái bánh bột ngô, sung sướng ăn.
“Cá của con làm ngon đấy, chỉ là hơi tốn dầu thôi!” Ông bô gắp một miếng cá chép đuôi đỏ rưới dầu rồi bình phẩm một câu. Món cá rưới dầu này giữ được độ tươi ngon của thịt cá, ông bô cũng là lần đầu tiên ăn, cảm thấy rất ngon. Ngoài việc tốn dầu thì không có khuyết điểm nào.
“Cha, nhà mình không thiếu chút dầu này đâu, ăn ngon là được!” Lưu Hồng Quân vừa ăn vừa cười nói. Ăn một miếng cá, lại ăn một miếng thịt hươu om, cắn một miếng bánh bột ngô, rồi ăn thêm một miếng hành tây chấm tương, Lưu Hồng Quân cùng ông bô ăn rất vui vẻ.
Sau khi ông bô ăn xong thì thỏa mãn xỉa răng, đến phòng vệ sinh tiếp tục ngồi. Lưu Hồng Quân thì tiếp tục ăn một cách chậm rãi, những món cá chép đuôi đỏ rưới dầu mà ông bô còn dư, hắn cũng ăn hết. Cuối cùng trên bàn ăn chỉ còn lại mấy cái đĩa trống không và bát không. Bất kể là thịt cá hay là thịt hươu, dưa kiệu muối, hành tây, tương đặc hay bánh bột ngô, đều bị Lưu Hồng Quân ăn sạch sành sanh.
Sau khi rửa sạch bát đĩa xong, Lưu Hồng Quân lại ra bờ ao. Cầm búa và cái đục, tiếp tục đào nhà băng tuyết. Ăn no rồi thì có thêm sức lực. Lưu Hồng Quân vung búa và đục nhanh hơn, mạnh hơn. Trong hai giờ, Lưu Hồng Quân đã đào được một không gian lớn khoảng mười mấy mét vuông. Tuy nhiên, vẫn còn cách xa cái nhà băng tuyết mà Lưu Hồng Quân đã tưởng tượng.
Đám trẻ con cười toe toét chạy tới chạy lui trong nhà băng, giúp dọn dẹp những tảng băng vụn bị đục xuống. Mãi cho đến khi tiếng gọi của các bà mẹ trong làng vang lên, gọi chúng về ăn cơm, mấy đứa trẻ mới lưu luyến không rời, từng bước cẩn thận rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận