Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 187 cho cha vợ nghĩ kế

Dương Thu Nhạn trong miệng cha nàng, đồng chí Dương Quảng Phúc, bây giờ nào có tâm trí đi quan tâm Lưu Hồng Quân. Hắn bây giờ đang sầu não. Sự việc đánh nhau phát sinh hôm qua, còn chưa xử lý xong. Người làng mình bị thua thiệt, nhất định phải lấy lại danh dự, nhưng đối diện là Lê Thụ Truân cùng Liễu Thụ Truân, cũng đều không phải hiền lành gì. Hơn nữa, người của Lê Thụ Truân và Liễu Thụ Truân cũng bị thương, đang ở dưới chân núi trong viện vệ sinh. Buổi sáng Dương Quảng Phúc đi một chuyến viện vệ sinh, nhìn những thôn dân bị thương, sau khi trở về, liền cùng bí thư Đổng bắt đầu thương lượng nên xử lý chuyện này thế nào. Cái niên đại này, giảng là bênh người thân không cần đạo lý. Mặc kệ ai đúng ai sai, người làng chúng ta có thể ức hiếp, người làng khác ức hiếp lại không được. Hôm qua khó khăn lắm mới ngăn cản được đám đông dân làng tức giận, đưa người bị thương đến viện vệ sinh dưới chân núi. Hôm nay mọi người đều đang chờ hắn xử lý chuyện này như thế nào. Thực tế đâu chỉ có hắn, hai vị đội trưởng Lê Thụ Truân và Liễu Thụ Truân cũng đang lo lắng. Du Thụ Truân không giúp ai, Lê Thụ Truân và Liễu Thụ Truân cũng vậy. Đều cảm thấy mình bị thiệt, cũng cho là mình chiếm lý. Lưu Hồng Quân cũng không biết cha vợ đang phiền lòng chuyện gì, hắn bây giờ rất vui vẻ. Cùng Dương Thu Nhạn mấy ngày không gặp, phen này không ai đến quấy rầy, hai người ở trong phòng, quấn quýt bên nhau, nói thì thầm, chơi những trò chơi nhỏ của tình nhân. "Hồng Quân ca, mấy cái sừng hươu kia không dùng đến sao?" Sau một hồi chơi trò nhỏ, Dương Thu Nhạn tựa vào trong ngực Lưu Hồng Quân, hỏi bằng giọng trong trẻo. "Tạm thời không xử lý, chờ khi nào đem hết sừng hươu trong sơn cốc lột về, chúng ta sẽ từ từ xử lý." Lưu Hồng Quân vuốt tóc Dương Thu Nhạn, nhẹ nhàng nói. "Như vậy cũng được nửa nhà, nếu tất cả đều kéo về, nhà chúng ta sợ là không chứa nổi?" "Không sao, đồ này cứ để ở bên ngoài là được, lại không sợ mưa nắng, cũng không sợ nước. Ta bây giờ để ở trong phòng, chỉ là không muốn bị người thấy, gây ra chuyện khác thôi. Chờ tất cả đều kéo về rồi, thì không cần lo lắng bị người khác thấy nữa." Lưu Hồng Quân cười nói. Hắn sợ nhất là, người khác thấy được, nhất định sẽ cùng hắn vào núi đào sừng hươu. Có một số người là vậy, không biết xấu hổ, thấy tiện nghi là xông lên, đối với người như vậy, hắn thật đúng là không có biện pháp gì hay. Người trong làng như vậy cũng không phải ít. Giống như trước đây, thấy hắn nhặt nhiều hạt thông, kết quả cả làng cũng đi nhặt thông trắng. Vì thế còn đánh nhau với người khác. Nếu như lại biết Lưu Hồng Quân kiếm được nhiều sừng hươu như vậy, khẳng định lại sẽ xông vào cướp. Đây chính là nhân tính. Buổi tối cơm nước xong, lại tâm tình quyến luyến một lúc, Lưu Hồng Quân mới đưa Dương Thu Nhạn về nhà. Thấy Dương Thu Nhạn đi vào sân, Lưu Hồng Quân đang chuẩn bị về nhà, thì Dương Thu Nhạn lại chạy ra. "Hồng Quân ca, cha ta bảo ngươi vào nhà một chuyến." Dương Thu Nhạn mặt đỏ bừng chạy đến bên người Lưu Hồng Quân nói. "Nha!" Lưu Hồng Quân vừa nghe cha vợ tìm, liền cùng Dương Thu Nhạn vào nhà Dương Quảng Phúc. "Nghe nói ngươi cùng Thắng Lợi vào núi! Sao rồi, thuận lợi chứ?" Dương Quảng Phúc mở miệng hỏi. "Tạm được, rất thuận lợi! Không phải sao, chuẩn bị ngày mai lại vào núi một chuyến, thuận lợi thì có thể ở nhà nghỉ mấy tháng." Lưu Hồng Quân cười đáp. "Như vậy cũng tốt. Ngươi còn trẻ, không cần liều mạng quá. Trong núi thứ tốt rất nhiều, không cần vội vàng. Đừng như mấy bà cô không biết điều kia, thấy gì, cũng muốn mang hết về nhà." Dương Quảng Phúc hài lòng gật đầu. Nếu như những người trong thôn đều như con rể mình vậy, thì mình còn lo gì? "Dương thúc, ta thấy sắc mặt của chú buồn rầu, có chuyện gì phiền lòng sao?" "Ai, chẳng phải là chuyện ở trong làng đó thôi, không nói đến họ. Ta bảo ngươi vào, là muốn cùng nhau uống hai chén." Dương Quảng Phúc vừa cười vừa nói. "Được thôi! Lâu rồi không có hầu rượu Dương thúc, lát nữa ta biếu ngài chút thuốc rượu." Lưu Hồng Quân cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống giường. "Thím, người thế nào rồi?" Lưu Hồng Quân vừa nhìn về phía Dương mẫu ngồi ở trên giường, quan tâm hỏi. "Đỡ nhiều rồi, đều kết vảy cả rồi, phiền ngươi mang cho ta dầu lửng." "Thím, lời của người vậy là khách khí quá!" Lưu Hồng Quân cười nói. Bên kia, chị dâu cả Dương Thu Nhạn nhanh chóng bưng lên một bàn xúc xích, một bàn đậu phộng, một đĩa dưa muối nhỏ, một đĩa tương cùng hành lá. Dương Thu Nhạn nhân tiện lấy một bình rượu từ ngăn tủ ra, rót rượu cho hai người. Lưu Hồng Quân cùng Dương Quảng Phúc uống. Về phần anh vợ bọn họ, thì không được lên bàn, chủ yếu là họ tự không muốn lên, cùng cha mình uống rượu không tự nhiên. "Ngươi nói xem, từng người không biết điều, giữa mùa đông vào núi nhặt thông trắng, cũng không đàng hoàng nhặt, toàn là tranh giành địa bàn. Lần này thì hay rồi! Một người bị vỡ đầu, một người gãy tay, còn một người gãy chân, một người bị đâm vào mông." Uống hai chén rượu xong, Dương Quảng Phúc thở dài nói. "Đâm thật à? Không phải nói không đâm vào chỗ hiểm sao?" Lưu Hồng Quân sững sờ hỏi. "Đâm vào mông, mũi dao định đâm vào bụng, bị ta nổ súng ngăn lại. Nếu như đâm trúng bụng, thì toi mạng." Dương Quảng Phúc lắc đầu thở dài nói. "Vậy sau đó xử lý như thế nào?" "Không phải sao, ta đang buồn vì chuyện này, người nhà bị thương thì chạy đến đội sản xuất khóc lóc om sòm, một số kẻ không yên phận trong thôn cũng la hét muốn báo thù. Chuyện này mà xử lý không khéo, chỉ gây ra chuyện lớn." Dương Quảng Phúc lại thở dài nói. "Thực ra, chuyện này cũng chỉ là người nhà mấy người bị thương đòi bồi thường một chút thôi. Còn lại là một số kẻ trong thôn sợ thiên hạ không loạn, hùa theo gây rối." Lưu Hồng Quân phân tích. "Ngươi nói đúng, người nhà bị thương nghĩ tới đòi bồi thường, còn có người thì cố ý gây rối, xúi giục gây chuyện. Mấu chốt là, trong thôn có nhiều người nhàn rỗi, còn muốn đi gây rối, thích xem trò vui không ngại chuyện lớn." Dương Quảng Phúc gật đầu nói. Hôm nay hắn cùng bí thư Đổng ở trong phòng làm việc phân tích một buổi trưa, cũng cùng ý kiến này. "Thật ra thì chuyện này cũng dễ giải quyết! Bọn họ không phải thích xem trò vui sao? Vậy thì cho bọn họ làm một trận náo nhiệt mà xem!" Lưu Hồng Quân cười nói. "Làm sao làm cho họ xem náo nhiệt?" Dương Quảng Phúc hứng thú hỏi. "Dương thúc, ngài và đội trưởng Liễu Thụ Truân, Lê Thụ Truân bí thư thương lượng một chút, diễn một màn kịch. Gióng trống khua chiêng ầm ĩ lên, nói là báo thù cho người bị thương. Mang súng pháo trong thôn ra hết. Nói với dân làng, lần này là vì báo thù, hả giận, mọi người nhất định phải tham gia. Nếu có người c·hết thì, trong thôn bảo đảm chiếu cố tốt vợ và con gái họ. Nhất là phải nhấn mạnh một điều, nếu người c·hết rồi, thì thôn sẽ chăm lo cho vợ và con gái họ." "Ừm! Rồi sao nữa?" "Sau đó thì đại luyện binh! Bên Lê Thụ Truân và Liễu Thụ Truân cũng phối hợp, làm ra một trận lớn cho có vẻ. Tạo ra không khí khẩn trương. Sau đó, ngài nói cho mọi người, không thể đánh nhau mù quáng được, phải luyện binh trước, luyện binh giỏi rồi thì mang theo bọn họ đi tìm Lê Thụ Truân và Liễu Thụ Truân báo thù." Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận