Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 406 Lưu Hồng Quân nghịch lân

Chương 406: Lưu Hồng Quân chạm vảy ngược
Dĩ nhiên Lưu Hồng Quân không ngốc, không xác định vị Chu lão bản này không biết bơi làm điều kiện tiên quyết, Lưu Hồng Quân cũng không ném hắn xuống nước mà là ném xuống chỗ tương đối gần bờ. Như vậy, dù không biết bơi thì cũng không đến nỗi chết đuối.
"Hồng Quân ca! Cái Chu lão bản này không phải người bình thường đâu, anh làm như thế sẽ rước họa vào thân đấy." Cẩu Đản thấy Lưu Hồng Quân ném Chu lão bản xuống ao cá thì mặt mày trắng bệch, vội la lớn.
Lưu Hồng Quân có gây ra rắc rối gì không thì hắn không biết, nhưng hắn biết mình đã dính vào chuyện lớn rồi. Chu lão bản có lẽ không làm gì được Lưu Hồng Quân, nhưng muốn xử lý hắn thì dễ như trở bàn tay.
"Nha! Vậy thì cứ tới đi! Đã ngươi quan tâm hắn như vậy thì xuống bơi cùng hắn đi!" Lưu Hồng Quân nói xong liền đá một cước vào người Cẩu Đản, đẩy hắn xuống ao cá.
Dĩ nhiên, Lưu Hồng Quân dùng xảo kình chứ không phải dùng hết lực, nếu không Cẩu Đản đã chết rồi. Sở dĩ Lưu Hồng Quân đá Cẩu Đản xuống nước là vì hắn phát hiện Chu lão bản kia thế mà lại không biết bơi, đang vùng vẫy trong nước, càng vùng vẫy càng trôi ra xa bờ. Lưu Hồng Quân sợ Chu lão bản chết đuối thật nên mới đá Cẩu Đản xuống. Cẩu Đản hắn biết là biết bơi, hơn nữa bơi cũng không tệ.
Lưu Hồng Quân tính toán thu thập một kẻ dám uy hiếp người nhà mình là Chu lão bản, nhưng không muốn làm dơ bẩn ao cá của bản thân. Nếu thật muốn giết hắn, có đầy biện pháp.
"Thủy Sinh!" Lưu Hồng Quân hướng về một đứa bé đi ngang qua hô.
"Chuyện gì vậy chú Hồng Quân?" Tiểu mao hài tử đứng lại lớn tiếng hỏi.
"Cháu đi trại nuôi heo gọi một tiếng đại gia Thắng Lợi, bảo ông ấy mang theo dân quân tới đây một chuyến."
"Dạ, cháu biết rồi, chú Hồng Quân!" Thủy Sinh đáp một tiếng rồi chạy nhanh đi tìm Tiền Thắng Lợi.
"Chú Hồng Quân, bọn họ tìm chú gây chuyện sao? Có muốn cháu giết chết bọn họ không?" Một đứa nhóc nghịch ngợm khác rất khí phách hỏi Lưu Hồng Quân.
"Tiểu tử thối, hai người bọn họ mà ngươi đánh lại ai?" Lưu Hồng Quân cười mắng.
"Cháu!" Nhìn cánh tay nhỏ bé của mình rồi lại nhìn hai gã người lớn đang vùng vẫy trong nước, hùng hài tử có chút nghẹn lời không nói được.
"Chờ cháu lớn lên, ai dám trêu chọc chú, cháu giúp chú giết chết hắn!"
"Được, vậy cháu phải nhanh lớn lên nhé!" Lưu Hồng Quân cười nói.
Bởi vì việc thu hoạch tôm tép và cỏ xanh, cũng vì ao cá nhà hắn vào mùa đông hằng năm đều trở thành sân chơi của lũ trẻ, mà Lưu Hồng Quân trở thành người được bọn trẻ yêu mến nhất.
"Cháu đi tìm đội trưởng gia cho chú!" Hùng hài tử rất có ánh mắt, nói một tiếng rồi cũng chạy đi tìm Dương Quảng Phúc.
Rất nhanh, Dương Quảng Phúc cùng bí thư Đổng mang theo mấy thanh niên cán bộ trong thôn chạy tới nhà Lưu Hồng Quân.
"Chuyện gì xảy ra?" Dương Quảng Phúc nhìn hai người đang nằm bên bờ ao cá dưới nước thì trầm giọng hỏi.
"Thằng Cẩu Đản này mang theo cái tên là Chu lão bản, tới đòi mua nhà Hạo Thiên của tôi với giá một nghìn đồng, tôi không bán. Vị Chu lão bản liền uy hiếp tôi, nói bảo tôi cẩn thận tính mạng người nhà, còn nói ở huyện Hải Lâm không ai dám không nể mặt hắn." Lưu Hồng Quân kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
"Láo xược!"
"Càn rỡ!"
Dương Quảng Phúc cùng bí thư Đổng đồng thời giận dữ quát lớn.
"Trước hết cứ lôi bọn chúng lên đây đã, ta ngược lại muốn xem thử, ai mà ngưu bức như vậy, cả huyện Hải Lâm không ai dám không nể mặt hắn." Dương Quảng Phúc chỉ huy cán bộ trong thôn lôi người lên.
Lúc này, Tiền Thắng Lợi dẫn theo bảy tám dân quân, tay lăm lăm súng, hùng hổ chạy tới.
"Huynh đệ, ai tìm anh gây sự? Ở đâu? Ta giết chết hắn!" Tiền Thắng Lợi vừa tới liền lớn tiếng quát.
"Tiền Thắng Lợi, làm gì mà la lối om sòm? Cái gì mà giết chết? Ngươi xem thôn Du Thụ của chúng ta là cái gì vậy? Hang ổ thổ phỉ à?" Bí thư Đổng trừng mắt mắng.
"Bí thư Đổng, đội trưởng Dương, hai người đến rồi?"
"Thắng Lợi, cậu trước hết cho người trói chúng nó lại ở cổng thôn ủy, chờ người nhà tới chuộc. Ta ngược lại muốn xem, là đám thần tiên nào, mà dám tới Du Thụ Truân dương oai." Dương Quảng Phúc mở miệng phân phó.
"Tôi là cháu ngoại Dương gia lán trại, ông cậu tôi là Dương Đại Pháo ở Dương gia lán trại." Chu lão bản vừa mới được vớt lên, đã vội vàng hô.
"Ngươi là cháu ngoại của Dương Đại Pháo?" Dương Quảng Phúc nhìn chằm chằm Chu lão bản hỏi.
"Vâng! Tôi là cháu ngoại ruột của Dương Đại Pháo!" Chu lão bản lần này không còn dám phách lối nữa, liên tiếp gật đầu nói.
Cái thôn này toàn lũ điên, hắn bất quá chỉ là theo thói quen nói đôi câu xã giao giang hồ, mà bị ném xuống ao cá, thiếu chút nữa thì chết đuối. Phía sau, người trong thôn đến thì không nói hai lời đã định trói lên cây. Trời mới biết, lúc mới vớt lên tới giờ hắn đã chịu bao nhiêu là khổ. Giờ sườn với xương còn ê ẩm cả lên.
"Ta sẽ báo cho Dương Đại Pháo tới dẫn người, trước cứ trói nó lên cây đã." Dương Quảng Phúc gật đầu một cái, khoát tay để Tiền Thắng Lợi áp giải người đi.
Cẩu Đản càng không dám hó hé nửa lời, bị hai dân quân lôi, đi về hướng thôn bộ. Đối với Cẩu Đản mà nói, dù sao bị đưa đến thôn bộ cũng vẫn hơn nhiều so với việc phải ngâm mình dưới nước. Chắc chắn người nhà sẽ đến cứu hắn.
"Hồng Quân, ngươi muốn xử lý chuyện này như thế nào?" Đợi Cẩu Đản hai người bị mang đi rồi, Dương Quảng Phúc mới mở miệng hỏi.
"Tôi không biết ai cho bọn chúng cái lá gan đó, bất quá đã dám uy hiếp người nhà của tôi thì phải dạy cho chúng một bài học. Tôi ngược lại muốn xem xem, vị Chu lão bản này sau lưng rốt cuộc có thế lực gì, dám ngông cuồng như vậy. Chạy tới tận trong núi uy hiếp một thợ săn, rốt cuộc là có thế lực thật hay chỉ là đồ không có đầu óc." Lưu Hồng Quân nói.
"Được, vậy cứ đụng thử xem! Có cần gọi cho anh trai cậu một cuộc điện thoại không?" Dương Quảng Phúc hỏi.
"Trước không cần, xem thử tên Chu lão bản này là loại người gì đã rồi tính. Nếu như chỉ là không có đầu óc thì tôi sẽ tìm cơ hội chôn luôn hắn trong núi cho xong chuyện. Nếu như thật có thế lực thì tôi sẽ đánh sụp cái thế lực đó, rồi sau đó cũng chôn luôn trong núi." Lưu Hồng Quân lạnh lùng nói ra.
Giết người, Lưu Hồng Quân chẳng có chút gánh nặng gì, đời trước hắn giết người nhiều, đời này cũng đã từng giết vài tên, thêm một Chu lão bản nữa cũng không sao. Đời trước vì nước mà chiến, những ai dám xâm phạm người Trung Hoa đều đáng chết. Đời này, người nhà chính là vảy ngược của Lưu Hồng Quân, động vào chắc chắn phải chết.
"..." Dương Quảng Phúc không nói gì, chỉ vỗ vai Lưu Hồng Quân một cái, cùng bí thư Đổng xoay người rời đi.
Dương Quảng Phúc cũng không nghĩ tới con rể mình lại có sát tính lớn như vậy, trước kia sao không nhìn ra nhỉ?
Sau khi Cẩu Đản cùng Chu lão bản bị đưa tới thôn ủy, rất nhanh, cha mẹ Cẩu Đản liền xách một giỏ trứng gà, đi tới nhà Lưu Hồng Quân.
"Hồng Quân huynh đệ, đang bận à?" Bố Cẩu Đản là Tiền Trường Thủy cười cười chào hỏi Lưu Hồng Quân.
"Đại ca Tiền tới rồi?" Lưu Hồng Quân cười đứng dậy chào hỏi.
"Hồng Quân huynh đệ, thằng Cẩu Đản nhà tôi nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong cậu thông cảm." Mẹ Cẩu Đản để giỏ trứng gà xuống đất rồi nói.
"Tôi nói chị dâu à, thằng Cẩu Đản nó còn lớn hơn tôi hai ba tuổi đấy." Lưu Hồng Quân có chút cạn lời nhìn mẹ Cẩu Đản. Đúng là mỗi đứa hùng hài tử sau lưng đều có một đôi cha mẹ không đáng tin. Cha mẹ không đáng tin thì câu cửa miệng sẽ là, con tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận