Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 13 đã từng bạn gái trước, không hận bởi vì không thích

Chương 13, người bạn gái trước kia, không hận vì không thích
Tào Tháo và sói trắng không chịu nhả ra, Lưu Hồng Quân dù kinh ngạc nhưng cũng không dám tiếp tục giơ chân lên nữa. Chó con và sói con còn quá nhỏ, răng còn yếu, Lưu Hồng Quân sợ làm hỏng răng của chúng. Anh chỉ có thể cẩn thận rung chân, trêu chọc để chúng nhào tới đùa, nhưng vẫn cẩn trọng không để răng chúng bị thương.
Chơi một lúc, Lưu Hồng Quân mới dừng trò nghịch cùng sáu nhóc con, quay người rời khỏi chuồng chó con, sau đó đi tới chuồng chó lớn. Đại Hoàng trong chuồng chó lớn đã sốt ruột kêu gào lên, nhắc nhở Lưu Hồng Quân đừng chỉ lo vuốt ve Lê Hoa mà hãy tới vuốt ve nó nữa. Lưu Hồng Quân vừa bước vào chuồng chó lớn, Đại Hoàng liền không chờ được mà nhào lên người Lưu Hồng Quân. Lưu Hồng Quân ôm Đại Hoàng vuốt ve mấy cái, trấn an nó rồi mới trở về phòng, cầm cuốn sách thuốc lên xem.
Hai ngày sau, Lưu Hồng Quân có một ngày rất nhàn nhã, Dương Thu Nhạn đến ngày càng thường xuyên, khiến thời gian yên bình của Lưu Hồng Quân thêm chút ấm áp và hạnh phúc nhàn nhạt. Mỗi ngày đều có khoảng hai ba người đến khám bệnh, đều không phải là bệnh nặng mà chỉ là cảm mạo sốt, hoặc đau bụng vặt.
Hai ngày này, đội dân binh thu hoạch cũng không nhỏ, mỗi tối đều có thú hoang chạy vào ruộng phá hoại hoa màu, chủ yếu là heo rừng. Vì thế, mấy ngày nay người dân Du Thụ Truân mỗi ngày đều có thịt heo rừng để ăn. Hôm qua, đội dân binh còn bắn hạ một con gấu ngựa, cả thôn lại được chia hai ba cân thịt gấu.
Lưu Hồng Quân không thiếu thịt nên không nhận thịt mà chỉ lấy toàn bộ xương. Theo lời Lưu Hồng Quân thì những thứ này đều là dược liệu. Anh cũng không nói dối, bất kể xương heo rừng hay xương gấu đều là dược liệu. Xương heo rừng chế biến thành cao heo rừng là một vị thuốc quý, có hiệu quả cực tốt cho việc tư bổ thận, nâng cao sức miễn dịch, tăng mật độ xương, dưỡng nhan sắc, tăng cường hoạt động của dạ dày thúc đẩy dạ dày và đường ruột hấp thụ.
Lưu Hồng Quân muốn những bộ xương này không phải để làm cao heo rừng mà là để chế biến thức ăn cho chó nhà. Trong hai ngày, Lưu Hồng Quân đã thu gom được hơn mấy trăm cân xương. Lưu Hồng Quân dự định đem chỗ xương này chế biến thành thức ăn cho chó, dĩ nhiên không còn là loại hồ dán đơn giản mà dùng khuôn ép, chế biến thức ăn cho chó thành hình xương rồi hấp chín. Thức ăn cho chó làm như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều, không cần mỗi lần đều phải dùng nước ấm hòa tan mà có thể trực tiếp cầm vài miếng cơm xương ném cho chó.
Cho nên hai ngày này, Lưu Hồng Quân nhàn nhã nhưng cũng không quá rảnh rỗi. Đập nát mấy trăm cân xương, rồi dùng đá mài thành bột mịn không phải là chuyện dễ dàng. Mấy trăm cân bột xương cũng cần lượng thảo dược tương ứng, cũng phải mài thành bột.
Sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Mười mấy ngày vừa qua đã khiến mọi người mệt mỏi không ít.
Hôm nay, Lưu Hồng Quân đang ở trong sân trên băng đá, khắc khuôn làm thức ăn cho chó hình xương. Dùng khuôn làm thức ăn cho chó hình xương dễ dàng hơn một chút.
"Đoán xem ta là ai!" Một người đột nhiên bịt mắt Lưu Hồng Quân lại. Khóe miệng Lưu Hồng Quân không tự chủ được cong lên nụ cười cưng chiều.
"Là tiểu Hoa? Hay là Tiểu Hắc? Hay là Đại Hoàng?"
"Ngươi mới là chó!" Người đó nằm sấp lên người hắn không chịu nhúc nhích.
"Ha ha!" Lưu Hồng Quân bật cười.
Mấy ngày nay, Dương Thu Nhạn ngày nào ít nhất cũng tới một chuyến, cũng đã thân quen với chó nhà, coi cô như nữ chủ nhân. Cũng chỉ khi Dương Thu Nhạn tới, chó mới không sủa.
"Hồng Quân ca, anh đang làm gì vậy?" Rất nhanh, sự chú ý của Dương Thu Nhạn liền bị khuôn trong tay Lưu Hồng Quân thu hút.
"Anh đang làm khuôn làm thức ăn cho chó!"
"Khuôn làm thức ăn cho chó?"
"Đúng vậy! Chó thích ăn xương, anh làm thức ăn cho chó thành hình xương, chúng sẽ thích ăn hơn." Lưu Hồng Quân giải thích cho Dương Thu Nhạn.
"Em giúp anh nha!" Giọng Dương Thu Nhạn mang theo vui vẻ.
"Vậy em giúp anh nhào bột đi!"
"Được! Em sẽ giúp anh trộn theo đúng tỷ lệ." Lưu Hồng Quân không từ chối mà đưa cho cô một cái chậu. Anh pha trộn bột ngô, bột đậu, bột xương cùng các loại dược liệu theo tỷ lệ rồi giao cho Dương Thu Nhạn nhào bột.
"Nhào bột hơi cứng một chút." Lưu Hồng Quân dặn dò một tiếng rồi tiếp tục đi khắc khuôn. Anh làm khuôn còn chút nữa là xong.
Lúc này, Lê Hoa và Đại Hoàng cùng nhau kêu lên hai tiếng.
"Hồng Quân!" Một giọng nói trong trẻo vang lên ở cửa sân.
"Vương Phỉ?!" Lưu Hồng Quân nghiêng đầu nhìn người tới, tâm tình nhất thời có chút phức tạp, ngổn ngang. Vương Phỉ là tri thức thanh niên, có thể coi là bạn gái cũ của Lưu Hồng Quân. Hai người từng có ý định kết hôn, nhưng thời đại này còn khá bảo thủ, hay là nói Lưu Hồng Quân thời đó vẫn còn rất ngây thơ, quan hệ hai người chỉ là nắm tay, ôm nhau. Ông bô đã cứng rắn chia rẽ hai người.
Dĩ nhiên, cuối cùng vẫn chứng minh ông bô anh minh. Ban đầu ông bô đã nói với anh rất nhiều đạo lý, bao gồm cả trói lại, dùng roi để dạy bảo cũng không thuyết phục được anh. Cuối cùng, ông bô chỉ có thể lùi một bước, nói tạm thời không đính hôn, đợi đến khi anh đủ hai mươi tuổi mà vẫn quyết định cưới Vương Phỉ thì ông sẽ đồng ý.
Lưu Hồng Quân đồng ý, kết quả là mùa thu năm đó, tri thức thanh niên bắt đầu được về thành. Vương Phỉ tuy thể hiện không muốn xa rời, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn về thành, sau đó không lâu liền kết hôn với một tri thức thanh niên khác. Còn anh, cũng mang theo ý hờn giận, chọn Dương Thu Nhạn, người phụ nữ coi anh là cả thế giới.
"Hồng Quân, hai người ····· nàng tại sao lại ở đây?" Vương Phỉ bước vào sân, sau đó thấy Dương Thu Nhạn đang nhào bột, sắc mặt khó coi chất vấn. Dương Thu Nhạn cũng có chút lo lắng nhìn Lưu Hồng Quân.
"Thu Nhạn ở đây thì có gì lạ? Hai ta thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau." Lưu Hồng Quân đầu tiên là ôn hòa cười với Dương Thu Nhạn, rồi mới nhìn sang Vương Phỉ, cười nhạt hỏi.
"Vậy còn ta? Ta là gì? Anh và cô ta, có cân nhắc đến cảm nhận của ta không?" Vương Phỉ sắc mặt khó coi chất vấn.
"Vương Phỉ, nói như vậy không có ý gì đâu! Cô đã đáp ứng Tào Chính Dương, trở về thành sẽ gả cho hắn thì cần gì phải chạy tới đây, chất vấn ta?" Lưu Hồng Quân thản nhiên nói.
"Sao anh biết?" Sắc mặt Vương Phỉ trong nháy mắt thay đổi, giật mình nhìn Lưu Hồng Quân.
"Muốn người không biết trừ khi mình đừng làm. Đừng có coi mọi người là kẻ ngốc!" Lưu Hồng Quân lạnh lùng nói.
"Tôi... Hồng Quân, tôi ... tôi cũng không còn cách nào!"
"Đúng đó! Tôi hiểu mà, cô cũng không còn cách nào, vì được về thành nên chỉ có thể đồng ý Tào Chính Dương! Tôi hiểu cô nên tôi chúc phúc cô!" Lưu Hồng Quân cười nhạt. Anh rất tỉnh táo và bình tĩnh, không yêu đương thì không có hận thù, cũng không có gì tổn thương nhau. Không cần thiết, mọi người đều đã trưởng thành. Thậm chí, vốn dĩ anh định im lặng cho qua, ai ngờ Vương Phỉ lại đột nhiên tìm tới, còn đứng ở đạo đức cao, chỉ trích anh phản bội. Cho nên anh mới nói ra chuyện của cô ta và Tào Chính Dương.
Kiếp sau, mỗi lần nhớ lại những gì ông bô nói, Lưu Hồng Quân lại không kìm được cảm khái. Năm đó ông bô không đồng ý anh ở bên Vương Phỉ cũng là vì nhìn thấu Vương Phỉ không phải là người phụ nữ an phận. Thực tế cũng chứng minh điều đó, Vương Phỉ lợi dụng Tào Chính Dương để về thành, nhưng cũng không cam tâm an phận làm một người vợ hiền dâu thảo, một mực không chịu có con. Ngoài mặt cô ta nói là cuồng công việc, vì không muốn con cái ảnh hưởng công tác, mới chậm trễ việc có con. Nhưng thực chất, đến những năm 80, thấy bản thân ở đơn vị khó có cơ hội thăng tiến nên cô ta đã nhanh chóng từ chức ra ngoài buôn bán, trở thành một trong những người đầu tiên tham gia thương mại. Cô ta lợi dụng quan hệ của bố Tào Chính Dương, sống rất sung sướng. Sau khi bố Tào Chính Dương về hưu thì nhanh chóng ly hôn với Tào Chính Dương, chuyển sang cặp với một cậu ấm quyền thế khác. Sau đó, lại lợi dụng người kia để làm thương mại quốc tế, tức cái gọi là dân buôn quốc tế. Vài năm sau, không biết bằng cách nào cô ta lại quen được một thương gia giàu có ở nước ngoài rồi nhanh chóng đá người tình quyền thế để di dân ra nước ngoài, cuộc sống cũng rất sung sướng. Những chuyện này, sau đó Lưu Hồng Quân nghe những tri thức thanh niên kia kể lại.
Sắc mặt Vương Phỉ thay đổi liên tục khi nhìn Lưu Hồng Quân. Một lúc sau, cô ta mới khóc nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi cũng không muốn như vậy! Tôi chỉ muốn về thành thôi, tôi không muốn cả đời ở lại đây!"
"Tôi hiểu nên tôi chúc phúc cô, trong khoảng thời gian đó tôi cũng không quấy rầy cô."
"Có phải anh hận tôi nên mới ở bên cô ta?"
Vừa nghe Vương Phỉ nói vậy, sắc mặt Lưu Hồng Quân liền thay đổi, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo. "Vương Phỉ, cô có tin tôi không, tôi có thể khiến cô cả đời không thể trở về thành, vĩnh viễn phải ở lại cái thôn nghèo nàn mà cô căm ghét này không?" Lưu Hồng Quân lạnh lùng nói.
"Anh...!" Vương Phỉ bị ánh mắt của Lưu Hồng Quân dọa sợ lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã xuống đất.
"Vương Phỉ! Ban đầu tôi không muốn nói gì cả. Cô muốn về thành, muốn gả cho ai, đó là quyền của cô! Chúng ta không cùng một con đường, cho nên ai mạnh người nấy sống là kết cục tốt nhất. Thế nhưng, hôm nay cô không nên đến đây, lại càng không nên ly gián mối quan hệ của tôi và Thu Nhạn." Lưu Hồng Quân thu lại khí thế. Anh quát lạnh một tiếng, "Cút đi! Đây là lần cuối cùng, nếu còn gây chuyện, tôi sẽ khiến cô hối hận cả đời!"
Vương Phỉ không dám nán lại, loạng choạng chạy ra khỏi sân nhà Lưu Hồng Quân. Vừa ra đến ngoài, cô ta mới phát hiện quần của mình ướt không biết từ bao giờ, nước nhỏ giọt xuống đất. Vừa nãy cô ta bị ánh mắt của Lưu Hồng Quân dọa sợ tè cả ra quần. Vương Phỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng nghĩ lại ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát ý của Lưu Hồng Quân, cô ta lại không khỏi rùng mình. Ánh mắt của Lưu Hồng Quân khiến cô ta nhớ tới một loài vật, sói.
Vương Phỉ chật vật trở về đội tri thức thanh niên......
"Hồng Quân ca!"
"Không sao, đừng để ý đến cô ta, còn muốn ly gián quan hệ của chúng ta." Lưu Hồng Quân đưa tay xoa đầu Dương Thu Nhạn, cười ôn hòa nói.
"Hồng Quân ca, em tin anh! Em không quan tâm cô ta nói gì! Chỉ cần được ở bên anh là tốt rồi!" Dương Thu Nhạn ôm Lưu Hồng Quân nhẹ giọng nói.
"Anh cam đoan với em, anh tuyệt đối không phải vì giận dỗi mới cưới em!" Lưu Hồng Quân ôm Dương Thu Nhạn trịnh trọng nói. Ít nhất là ở kiếp này, tuyệt đối không phải vì giận dỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận