Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 165 ai còn chưa phải là cái người nối nghiệp

Chương 165: Ai rồi cũng sẽ là người nối nghiệp
Mùa hè đánh heo cỏ, thực ra đây cũng là một công tác của đội sản xuất, coi như là một trong những công việc thoải mái nhất. Mỗi ngày cũng có thể kiếm được ba năm công điểm. Cho nên, Lưu Hồng Quân nói ra việc mời người đánh heo cỏ để làm thức ăn chăn nuôi dự trữ cho mùa đông, Dương Quảng Phúc cùng đám người phản đối nói: "Hồng Quân, mời người đánh heo cỏ, sợ không phải là phải bồi thường sao! Trước kia, đội sản xuất chúng ta sắp xếp người đánh heo cỏ là chuyện không còn cách nào khác. Có ít người không làm được việc nặng nhọc, cũng phải tìm cho họ một chút việc có thể làm, để bọn hắn còn có cái mà ăn."
"Dương thúc, ta hiểu, bây giờ chúng ta mời người đánh heo cỏ, đương nhiên không thể giống như thời đội sản xuất được, một ngày đánh lên mấy sọt heo cỏ là có thể kiếm công điểm. Chúng ta có thể dựa theo sức nặng để thu mua heo cỏ. Tỷ như, một trăm cân năm xu hoặc một hào, giá cả các ngươi lại thương lượng, tóm lại là chúng ta không bị thiệt điều kiện tiên quyết, còn phải khiến người ta bằng lòng nhận, tự nguyện đi đánh heo cỏ mới được." Lưu Hồng Quân cười giải thích nói.
"Ừm!" Dương Quảng Phúc gật gù, công nhận biện pháp của Lưu Hồng Quân. Tiếp theo, mọi người lại nói chuyện một hồi, Dương Quảng Phúc trực tiếp bật loa phát thanh.
"Thành viên các đồng chí, thành viên các đồng chí. Bây giờ thông báo một thông báo. Bây giờ thông báo một thông báo."
Lưu Hồng Quân nhìn Dương Quảng Phúc đang tuyên bố thông báo ở đó, có chút không biết nói gì. Cha vợ của mình làm việc đúng là nhanh nhẹn thật. Bên này vừa mới bàn bạc xong, bên kia đã bắt đầu phát thanh.
"Mỗi nhà cử một đại diện đến đại đội bộ để họp. Mỗi nhà cử một đại diện đến đại đội bộ để họp."
Theo tiếng loa lớn, Du Thụ Truân nhất thời náo nhiệt lên. Ở nhà thì mèo lớn mèo bé, không còn ai ở nhà nữa, từng người một đều đi ra khỏi nhà, đi ra ngoài, hỏi han lẫn nhau xem trong đội lại có chuyện gì. Nhưng mà, không ai biết, trong đội lại xảy ra chuyện gì. Vì vậy, lại một đám hướng về đại đội bộ đi tới. Còn về chuyện Dương Quảng Phúc nói, mỗi nhà cử một đại biểu, căn bản không ai để ý. Bọn họ lúc nào để ý qua cái này. Mở đại hội ở trong đội sản xuất, đây chính là một trong những việc giải trí thiếu thốn trong thời đại này, khó mà có được một cuộc vui. Mỗi một lần đội sản xuất đại hội đều là một lần đại hội buôn dưa lê bán dưa chuột.
"Hồng Quân à! Năm nay con cũng mười tám rồi chứ?" Bí thư Đổng nói một câu vô nghĩa.
"Vâng!" Lưu Hồng Quân không biết Bí thư Đổng nói cái này để làm gì, nhưng vẫn gật đầu một cái.
"Có muốn gia nhập tổ chức không? Ta có thể làm người tiến cử cho con!" Bí thư Đổng cười híp mắt nói.
"Hả?" Lưu Hồng Quân không ngờ Bí thư Đổng lại đột nhiên nói ra cái này. Gia nhập tổ chức, đời sau khi ở trong bộ đội hắn đã là một thành viên của tổ chức, bất quá đời này, việc gia nhập tổ chức hay không đối với Lưu Hồng Quân cũng không đáng kể. Đời này, hắn muốn làm một ông nhà giàu, săn thú hái thuốc kiếm chút tiền, phụng bồi vợ con tiêu diêu cả đời. Nhưng mà, lúc này Bí thư Đổng đột nhiên nói ra việc để hắn gia nhập tổ chức, trong nháy mắt Lưu Hồng Quân đúng là có chút động tâm. Nói thế nào thì, ở đời sau hắn cũng là một lão tổ chức đã được giáo dục mấy chục năm rồi.
"Ta đủ tư cách để gia nhập tổ chức sao?"
"Ha ha! Sao con lại không đủ tư cách chứ? Hai cha con con thay nhau làm thầy thuốc, trị bệnh cứu người, xưa nay không tính toán tiền thuốc thang, đối với bệnh nhân không có tiền xem bệnh cũng đều để họ mua chịu, xưa nay không đi đòi. Loại này không có lợi cho bản thân chút nào, tinh thần phục vụ đại chúng này, chính là phẩm chất cao quý mà tổ chức cần. Con trẻ tuổi, có văn hóa, đầu óc lanh lợi, đúng là nhân tài mà tổ chức chúng ta cần." Bí thư Đổng khen Lưu Hồng Quân lên tận mây xanh.
Tâng bốc đến mức Lưu Hồng Quân có chút đỏ mặt, bản thân mình tốt đến thế sao? Lưu Hồng Quân trong lòng phân tích chỗ tốt và chỗ xấu của việc gia nhập tổ chức. Suy nghĩ hồi lâu, hình như không có chỗ xấu nào, chỉ là mỗi tháng phải nộp kinh phí hoạt động, ngược lại chỗ tốt thì rất nhiều. Lưu Hồng Quân là người của đời sau tới, so với đại đa số người thì hắn rõ ràng hơn, đời sau có rất nhiều người ôm tâm tư đó, chửi bới các kiểu và bôi nhọ tổ chức. Nhưng mà, nếu như cho họ cơ hội, để họ gia nhập tổ chức, chín mươi phần trăm người sẽ khóc lóc xin được vào. Nghe nói, ở một vài thôn, một chỉ tiêu tổ chức thôi cũng đã bị hét giá lên đến một trăm mấy chục ngàn. Suy nghĩ xong, Lưu Hồng Quân cũng không tiếp tục do dự, vừa cười vừa nói: "Bí thư Đổng, ngài xem ta phải làm thế nào thì mới có thể gia nhập tổ chức?"
"Con cứ viết một phần đơn xin! Rồi chúng ta họp lại thảo luận, để con làm thành viên dự bị tổ dệt." Bí thư Đổng vừa cười vừa nói.
"Được, cám ơn Bí thư Đổng, ta về nhà đi viết đơn xin ngay đây." Lưu Hồng Quân vội nói lời cảm tạ.
"Ha ha! Bí thư Đổng, đúng là ngài ra tay nhanh thật đó! Tôi còn đang định làm người tiến cử cho Hồng Quân đây! Kết quả bị ngài cướp trước mất rồi." Tiền Thắng Lợi cười nói.
Tiền Thắng Lợi, đội trưởng dân binh này, cũng đồng dạng là một thành viên của tổ chức. Ở niên đại này, thành viên của tổ chức là một trong những điều kiện cơ bản để trở thành đội trưởng dân binh. Dù sao, đội trưởng dân binh của niên đại này cũng không giống như những đội trưởng dân binh bù nhìn ở đời sau. Đội trưởng dân binh của niên đại này là nắm giữ vũ lực, có quyền phát biểu rất lớn ở trong đội sản xuất, trực tiếp phụ trách trước mặt bí thư. Quốc gia tự nhiên không thể để loại vũ lực này nằm trong tay những người không phải thành viên của tổ chức được.
"Ha ha, một thanh niên tốt như Hồng Quân, đương nhiên là phải thu nạp vào trong tổ chức rồi!" Bí thư Đổng cười lớn nói. Thực ra, còn có một ý nghĩ, Bí thư Đổng không có nói ra. Hắn làm người tiến cử cho Lưu Hồng Quân, thu nạp hắn vào tổ chức là có ý định coi Lưu Hồng Quân là người nối nghiệp để bồi dưỡng. Ban đầu, Bí thư Đổng coi Tiền Thắng Lợi là người nối nghiệp, nhưng mà, hắn phát hiện Lưu Hồng Quân so với Tiền Thắng Lợi càng thích hợp để làm người nối nghiệp hơn. Bất quá, cái này không vội, hắn còn trẻ, vẫn có thể làm bí thư khoảng mười năm nữa, trước tiên cứ để Lưu Hồng Quân gia nhập tổ chức. Qua mấy năm nữa, chờ Lưu Hồng Quân tuổi tác lớn thêm một chút, trước hết sẽ để Lưu Hồng Quân vào đảng ủy, đảm nhiệm một chức vụ, sau đó sẽ từ từ bồi dưỡng.
Lưu Hồng Quân tự nhiên không biết, bản thân mình chỉ vì đưa ra một ý kiến, liền bị Bí thư Đổng xem như người nối nghiệp để bồi dưỡng. Bất quá, có biết thì Lưu Hồng Quân cũng không để ý, dù sao hắn vốn chính là một người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội. Hơn nữa, thật làm bí thư thôn cũng không tệ lắm, chuyện này không hề mâu thuẫn với mục tiêu làm ông nhà giàu của hắn.
Khi mọi người đang nói chuyện phiếm thì bên ngoài đã có rất nhiều người tới. Làng vốn dĩ không lớn, đi từ đầu làng tới cuối làng cũng chỉ mất có mười phút. Thấy người đến đông đủ, Dương Quảng Phúc mở cửa đi ra ngoài. Nhân viên văn phòng của đại đội bộ mang cái bàn đặt vào giữa sân, lại đặt loa lên trên bàn.
"Hôm nay gọi mọi người tới đây, là để thông báo một chuyện. Bí thư Đổng cùng mấy người chúng ta, sau khi bàn bạc, quyết định thành lập một hợp tác xã nuôi heo, vì mọi người giành phúc lợi." Dương Quảng Phúc vừa dứt lời, người bên dưới nhất thời ồn ào khắp cả, mỗi người một ý. Trước đây, mọi người đều là người bị hợp tác xã hại, đặc biệt là mấy người lớn tuổi, trong lòng càng hiểu rõ. Sau khi lập nước, trước khi gia nhập hợp tác xã, cuộc sống của mọi người tuy khổ một chút, thế nhưng xem như có thể sống được. Nhưng sau khi có hợp tác xã thì cái này không cho làm, cái kia cũng không cho làm. Ngày lại càng không bằng trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận