Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 84 sống lâu gặp, có người dám cướp dê

Chương 84: Sống lâu mới gặp, có người dám cướp dê
Lưu Hồng Quân cười, đúng là sống lâu mới thấy. Hai đời người, chưa ai dám ăn nói với hắn kiểu vậy.
"Vậy ta có phải nên cảm ơn ngươi không?" Lưu Hồng Quân cười nói.
"Không cần cảm ơn! Mấy anh em hôm nay cao hứng, nếu cậu thực sự muốn cảm tạ, thì lấy chút tiền gọi là cảm ơn mấy anh em." Một trong số chúng rút dao, huơ huơ trước mặt Lưu Hồng Quân.
"Tôi thấy cái đồng hồ đeo tay kia cũng được, cho mấy anh em mượn đeo mấy ngày, khi nào gặp lại trả cho cậu." Một thanh niên khác mắt nhanh, thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay Lưu Hồng Quân liền thò tay muốn giật.
"Chỗ ta còn cái này, các ngươi có muốn không?" Lưu Hồng Quân cũng lười đôi co với hắn, trực tiếp rút súng dí lên đầu gã thanh niên kia.
"Đừng, đừng mà!"
"Anh em hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!"
"Đúng vậy, toàn là hiểu lầm, chúng tôi đùa với cậu thôi mà!"
Thấy họng súng lạnh ngắt kề trên trán, bọn chúng sợ đến mức suýt tè ra quần. Lúc này chúng có ngốc cũng biết hôm nay đụng phải ổ kiến lửa, người không vừa ý là rút súng ra thì không phải hạng đơn giản.
"Đem đồ cho ta để lên xe!"
"Thằng kia, mày còn dám chạy thử một bước nữa xem!" Lưu Hồng Quân chuyển họng súng, nhắm về phía tên đang ôm tay gấu, chạy trốn ra xa kia mà hét. Có lẽ nghĩ rằng mình đã chạy xa, chỉ cần quẹo một cái, Lưu Hồng Quân sẽ không đuổi kịp.
"Đoàng!"
Lưu Hồng Quân không nói hai lời, nổ súng ngay.
"Ái da!"
Một tiếng kêu thảm thiết, tên thanh niên vừa định quẹo, ôm chân ngã nhào xuống đất.
"Hồng Quân, con nổ súng?" Lưu lão cha tay cầm khẩu súng máy bán tự động Type 56 mà Lưu Hồng Quân để trong sân, bước ra hỏi.
Thấy Lưu lão cha cầm súng máy bán tự động Type 56, đám thanh niên trợn mắt há mồm, đây là chúng đang trêu chọc phải ai vậy? Một người vừa nãy hở chút là rút súng, lại còn dám nổ súng. Người này lại mang hẳn súng máy bán tự động đi ra.
"Đại ca, đại ca, đây là hiểu lầm!"
"Đại ca, chúng em sai rồi!"
"Ông nội, tha cho bọn con đi!"
Bụp, hai tên thanh niên đứng trước mặt Lưu Hồng Quân quỳ xuống. Đám người mang dê kia cũng không dám nhúc nhích, tay vẫn đưa ra như vậy, không dám động đậy. Sợ rằng chỉ cần chúng động một cái, đối phương sẽ nổ súng.
"Hai tay ôm đầu, đi sang bên kia ngồi xuống!" Lưu Hồng Quân dùng súng chỉ vào chúng nói.
"Đại ca, đại ca! Bọn em ngồi xuống, bọn em ngồi xuống ngay, anh đừng nổ súng!" Một thanh niên vừa nói vừa nức nở.
Đám người này đều là côn đồ đường phố, bình thường dựa vào đông người, mang theo dao, đi khắp nơi lêu lổng. Bất quá, cũng may là bọn chúng không có làm gì lớn, chỉ là trộm vặt móc túi, hoặc là bắt nạt dân từ núi xuống. Lâm trường cũng không để ý tới chúng. Dù sao cha mẹ chúng đều là công chức lâm trường, ít nhiều gì cũng phải nể mặt cha mẹ chúng nó một chút.
Kết quả, được một thời gian, những người này lại cảm thấy mình ghê gớm lắm, có chút dáng vẻ coi trời bằng vung. Cũng bởi vì nơi này là lâm trường, bọn xã hội đen ngoài núi không dám bén mảng tới, trong núi không có hổ, khỉ liền xưng hùng xưng bá. Bọn ma cô này còn tưởng mình là hảo hán phương nào.
Chẳng bao lâu, mấy người đeo băng đỏ chạy đến.
"Ai vừa nổ súng?"
"Ta!" Lưu Hồng Quân tiến lên nói.
"Ngươi?" Mấy người đeo băng đỏ, lo lắng nhìn Lưu Hồng Quân, tay đặt lên túi súng ngang hông.
"Ta là Lưu Hồng Ba em trai Lưu Hồng Quân!" Lưu Hồng Quân đi thẳng vào vấn đề.
"Ngươi là em trai của khoa trưởng Lưu?"
"Có lẽ là thật, trông giống khoa trưởng Lưu, đây cũng là nhà khoa trưởng Lưu mà." Một người bên cạnh lên tiếng.
"Xin chào, đồng chí Lưu Hồng Quân, cậu có thể nói rõ tình huống là như thế nào không?"
"Hôm nay ta đến nhà đại ca thăm cha, mang theo hai con dê núi xám. Ta vừa đưa một con vào trong, chuẩn bị quay lại đưa con thứ hai thì phát hiện đám người này đang trộm dê của ta, còn dùng dao uy hiếp ta, muốn cướp đồng hồ của ta. Còn tên bị thương kia, cướp của ta một đôi găng tay gấu rồi chạy, nên ta mới nổ súng." Lưu Hồng Quân thuật lại nguyên nhân hắn nổ súng.
Ở lâm trường Thái Bình Câu này, Lưu Hồng Quân chẳng sợ ai, chỉ có chuyện hắn chọc người khác chứ làm gì có chuyện người khác dám chọc tới hắn. Đại ca hắn Lưu Hồng Ba chính là phó khoa trưởng khoa bảo vệ lâm trường Thái Bình Câu.
Nói thêm một chút, khoa trưởng khoa bảo vệ năm sau là về hưu rồi, nhạc phụ đại ca Lưu Hồng Ba đã đi lại các mối quan hệ rồi, chỉ chờ khoa trưởng khoa bảo vệ về hưu là anh có thể thuận lợi nhậm chức. Hiện tại, khoa trưởng khoa bảo vệ cơ bản là không quản chuyện gì, chỉ chờ về hưu thôi. Về cơ bản, khoa bảo vệ lâm trường Thái Bình Câu đều do Lưu Hồng Ba nắm trong tay cả.
Mấy người kia bàn bạc một chút, rồi một người chạy đi tìm Lưu Hồng Ba. Những người khác thì rút dây thừng ra, trực tiếp trói đám người kia lại. Còn tên bị thương kia cũng bị lôi tới quẳng chung một chỗ với chúng, sau đó thì chẳng ai đoái hoài đến hắn. Thời này cũng không có chuyện nhân quyền. Trong mắt cán bộ khoa bảo vệ, đám phần tử phạm tội này không có nhân quyền. Chỉ cần không chết là được.
Đúng lúc đó, Chu Phượng Hà ôm con đi ra.
"Chị dâu!"
"Chị dâu khỏe!"
Mấy cán bộ khoa bảo vệ nhìn thấy Chu Phượng Hà, vội vàng chào hỏi. Đây là vợ của lãnh đạo trực tiếp, còn là con gái của một lãnh đạo cục lâm nghiệp, là nhân viên bán hàng HTX của lâm trường, bọn họ đương nhiên là biết.
"Là tiểu Lâm và tiểu Trần đấy à! Phiền các cậu quá, tiểu thúc tử của tôi ở trong núi quen rồi, không biết chuyện đời, bị người dùng dao dọa cho một trận, phản ứng có chút quá khích." Chu Phượng Hà ôn hòa nói.
Việc Lưu Hồng Quân nổ súng bắn bị thương người, trong miệng Chu Phượng Hà, lại trực tiếp biến thành do bị uy hiếp mà phản ứng thái quá.
"Chị dâu, mấy người này trộm cắp đã không nên, còn mang dao đi cướp, đánh chết chúng cũng đáng đời!" Tiểu Lâm ngượng ngùng cười nói. Nói rồi hắn còn đá vào một tên đang ngồi chồm hổm dưới đất một cái.
Chu Phượng Hà nói chuyện với bọn họ mấy câu nữa, liền gọi Lưu lão cha và Lưu Hồng Quân vào sân. Có người của khoa bảo vệ ở đây rồi, cũng không cần bọn họ bận tâm. Cơm đã nấu xong rồi, không ăn lại nguội mất.
Lưu Hồng Quân cũng thuộc dạng tim lớn, đời trước số người chết dưới súng của hắn, không có một nghìn cũng có tám trăm. Nên cũng không hề để tâm tới mấy vụ đánh nhau bị thương này. Cũng bởi ở cái nơi này, nếu ở trong núi sâu, có kẻ nào dám cướp mồi của hắn, dám lên mặt nói chuyện với hắn như thế, Lưu Hồng Quân căn bản không thèm nhiều lời, trực tiếp giết luôn. Còn Lưu lão cha thì khỏi phải nói, mấy năm nay, dù không có bằng chứng, nhưng số người chết dưới tay ông ta cũng không dưới hai chục người. Chị dâu Chu Phượng Hà cũng là một kỳ nữ, nếu không thì cũng không thể khiến Lưu Hồng Ba ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Ba người, quay vào nhà ăn cơm. Bữa trưa ở nhà đại ca vẫn rất ổn, có hai cái bánh màn thầu, còn có bánh rán, bốn món ăn, hai mặn hai chay, một đĩa dưa kiệu muối, một đĩa đậu chấm tương, một bó hành nhỏ. Lưu Hồng Quân cũng chẳng khách sáo gì, cầm luôn một cái bánh rán, lấy thêm hai cây hành lá, quệt chút tương ngọt vào rồi cuộn lại, rắc rắc cắn một miếng. Vị ngon, đúng là rất thơm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận