Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 721 trở về Du Thụ Truân

Chương 721 trở về Du Thụ Truân
Lưu Hồng Quân lười giao thiệp với nhiếp ảnh sư, cho nên, đưa tiền rồi trực tiếp đuổi nhiếp ảnh sư đi. Chờ nhiếp ảnh sư đi rồi, Lưu Hồng Quân mới bắt đầu bỏ hình vào album ảnh. "Tuyết Lớn, Tinh Tinh, Thần Thần, trước đừng quấy rầy, chờ ba ba bỏ hình vào album ảnh xong, các con xem sau nhé!" Lưu Hồng Quân ôn nhu nói. "Dạ!" Tuyết Lớn chớp mắt to đáp.
Lưu Hồng Quân từng tấm một bỏ hình vào trong. Một bên bỏ hình vào album, một vừa xem ảnh do nhiếp ảnh sư chụp. Không nói nhân phẩm của nhiếp ảnh sư này như thế nào, kỹ thuật chụp ảnh vẫn rất đáng tin. Về cơ bản, các bức ảnh đều chụp được khoảnh khắc đặc sắc, có khoảnh khắc đầy tức cười, có khi là khoảnh khắc vui vẻ. Tuy đều là ảnh đen trắng, nhưng những tấm hình này rất có giá trị sưu tầm.
Dương Thu Nhạn cũng ở bên cạnh giúp một tay nhét hình vào. "Người này cũng quá không đáng tin, sao lại cho chụp nhiều hình như vậy!" Dương Thu Nhạn có chút đau lòng lẩm bẩm. "Ta đã nói, bảo hắn bớt chụp đi, hắn lại không chịu. Lần đầu tiên chụp những năm cuộn phim, chắc sau hối hận không kịp. Lần này, lại chụp những mười hai cuộn." Lưu Hồng Quân cười nói. "Mười hai cuộn!" Dương Thu Nhạn kêu lên một tiếng, rõ ràng bị mấy chữ này dọa sợ, "Người này cũng thật là, kiếm tiền cũng không ai kiếm kiểu đó." Trong lời nói lộ ra một chút bất đắc dĩ và bất mãn.
Lưu Hồng Quân thấy vậy, cười an ủi: "Không sao, mất ít tiền thì mất ít tiền. Những tấm ảnh này, sau này chờ bọn nhỏ lớn lên, đều là kỷ niệm trân quý nhất. Chờ chúng nó rời xa chúng ta, theo đuổi cuộc sống của mình, người bầu bạn với ngươi và ta, cũng chỉ có những tấm hình này." Dương Thu Nhạn nghe Lưu Hồng Quân nói vậy, không nhịn được liếc Lưu Hồng Quân một cái, giận trách: "Còn nói nữa, đã cho bọn chúng nhập hộ khẩu vào Tứ Cửu thành rồi, sau này chẳng có ai bầu bạn với ta cả." "Ta chẳng phải vẫn còn ở bên cạnh ngươi sao, hai ta mới là bạn đời. Vợ chồng trẻ cùng nhau về già, chờ bọn nhỏ đều lớn hết rồi, hai chúng ta liền an nhàn tận hưởng thế giới riêng." Lưu Hồng Quân cười ôm vai Dương Thu Nhạn, ôn nhu nói. Dương Thu Nhạn tựa vào vai Lưu Hồng Quân, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Dương Thu Nhạn lại ngồi thẳng lên, nhìn Lưu Hồng Quân nói: "Đúng rồi, chúng ta ngày mai về quê nhé?" "Nhớ nhà rồi à?" Lưu Hồng Quân cười hỏi. "Ừm!" Dương Thu Nhạn gật đầu, "Cảm giác ở nhà vẫn thoải mái hơn, trong thành cũng chẳng có gì hay. Với lại, cha ở nhà một mình, không biết ăn uống ra sao." Lưu Hồng Quân gật đầu, cười nói: "Vậy được, mai chúng ta về nhà! Không về chắc cha ta mắng người, nói chúng ta mang hết cả cháu trai cháu gái của ông đi mất." Dương Thu Nhạn không nói, Lưu Hồng Quân cũng tính nói chuyện ngày mai về quê rồi, có thể nói hai vợ chồng nghĩ giống nhau.
Đem toàn bộ hình bỏ vào album xong, Lưu Hồng Quân giao cho Tuyết Lớn và tiểu Tinh Tinh, tiểu Thần Thần, để bọn chúng xem album ảnh. Đây đều là khoảnh khắc phấn khích của chúng. Xử lý xong chuyện ảnh, Lưu Hồng Quân vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Một ngày ba bữa, với Lưu Hồng Quân mà nói đã là sinh hoạt thường nhật, lại tràn đầy hạnh phúc đơn giản mà chân thật. Mỗi bữa ăn đều do hắn dụng tâm chuẩn bị, thấy vợ và con ăn vui vẻ, Lưu Hồng Quân liền thấy vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
Lưu Hồng Quân đang chuẩn bị bữa trưa thì Dương Thu Nhạn ở trên lầu bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà. Đến thành phố một chuyến, họ mang theo không ít đồ đạc đến, bây giờ phải về nhà, nên cần thu dọn cẩn thận. Dương Thu Nhạn kiểm tra từng món đồ mang đến, thu xếp quần áo và đồ dùng cần mang về nhà. Mấy đồ ăn mang từ quê lên, nếu không ăn hết thì để lại hết cho Vương Tú Linh bọn họ. Dù sao, khi bọn họ trở về quê thì cũng không thiếu những thứ đó.
Buổi chiều, Lưu Hồng Quân cũng tham gia thu xếp đồ đạc. Cả hai cùng nhau sắp xếp đồ cần mang về nhà gọn gàng rồi gói lại. Cá chép đuôi đỏ, ngao hoa, tôm Bắc Cực hồng... những thứ này đều là đồ mang về quê. Chăn nệm vật dụng thì đương nhiên phải để lại. Như vậy, lần sau trở lại thành phố có thể vào ở trực tiếp, không cần phải ở nhà khách phiền phức như vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày thứ hai. Sau khi ăn sáng xong, Lưu Hồng Quân liền lái xe Jeep, mang theo người nhà rời khỏi thành phố tuyết. Thời gian rất đủ nên Lưu Hồng Quân cũng không tăng tốc độ, để cho ba đứa nhỏ xem cảnh dọc đường. Những cảnh mà trong mắt Lưu Hồng Quân bình thường chẳng có gì đáng xem thì với ba đứa nhỏ, đều tràn đầy sự mới lạ. Nhìn gì cũng thấy mới lạ, suốt dọc đường trong xe toàn là tiếng của ba đứa nhỏ. Vì không dám làm phiền Lưu Hồng Quân lái xe, nên cả ba theo Dương Thu Nhạn, thỉnh thoảng hỏi cái này cái kia lung tung. Dù Dương Thu Nhạn mắng cũng không thể ngăn cản được sự tò mò của ba đứa nhỏ về phong cảnh dọc đường.
May mắn thay, lúc gần đến huyện Hải Lâm thì ba đứa nhỏ rốt cuộc cũng mệt, nằm ngủ ngon lành ở hàng ghế sau. Lưu Hồng Quân đỗ xe ven đường, lấy chăn mỏng đắp cho chúng rồi lại lên đường, tiếp tục hướng nhà. Không dừng lại ở huyện Hải Lâm, trực tiếp đi xuyên qua huyện Hải Lâm đến công xã Thái Bình Câu, sau đó lái lên đường núi. Sau khi vào núi, trên đường núi toàn là băng tuyết, Lưu Hồng Quân lái càng chậm hơn. Cũng may bánh xe đã được buộc xích sắt, nếu không cũng chẳng thể di chuyển trên đường núi được. Trong xe mang cả nhà, Lưu Hồng Quân lái cẩn thận hơn, không còn tùy tiện như trên quốc lộ.
Thấy vẻ mặt tập trung lái xe của Lưu Hồng Quân, Dương Thu Nhạn có chút căng thẳng. Tuy vậy, Dương Thu Nhạn không lên tiếng, sợ mình nói chuyện sẽ làm phiền đến Lưu Hồng Quân. Dọc đường rất yên tĩnh, trên đường núi căn bản không có người đi bộ. Mùa này, ít ai dùng xe trượt tuyết đi đường núi, đa số ra ngoài đều dựa vào tàu hỏa nhỏ. Đây cũng là phúc lợi cho những thôn xóm dựa lưng vào lâm trường của họ. Khi trở lại Du Thụ Truân thì đã hơn 12 giờ trưa.
Đỗ xe ở cửa nhà, Lưu Hồng Quân mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng an toàn về đến nhà. "Các con về rồi à? Hồng Quân, xe này của ai vậy?" Nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài, ông bô từ nhà vệ sinh đi ra, tò mò hỏi. "Đây là quà tặng của mấy người bạn trong thành phố!" Lưu Hồng Quân cười đáp. "Cha, mấy hôm nay cha ở nhà ăn có được không? Để lát nữa Hồng Quân nấu cho cha một bữa ngon, bồi bổ cho cha một chút." Dương Thu Nhạn vừa cười vừa nói. "Ông ơi!" Ba đứa nhỏ từ trên xe nhảy xuống, vui vẻ gọi. "Ôi chao, cháu trai, cháu gái của ông!" Ông bô thấy cháu trai, cháu gái trực tiếp không để ý Lưu Hồng Quân và Dương Thu Nhạn nữa, ngồi xổm xuống, ôm chặt cả ba đứa cháu vào lòng, vui không ngậm được miệng. "Các con mang cháu trai, cháu gái về cho ta, còn hơn ăn thịt rồng nữa!" Sau khi thân thiết với các cháu, ông bô mới trả lời con dâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận