Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 330 khuê nữ tên ở nhà tuyết lớn

"Ngươi vừa mới học sao? Hồng Quân ca, anh thật là thông minh quá, vừa học đã biết." Dương Thu Nhạn vụng về nhận lấy con, cho con bú.
Lưu Hồng Quân cười một tiếng, hắn tự nhiên không nói, kiếp trước hắn tuy không có chăm sóc con gái, không thay tã cho con, nhưng từng thay tã cho cháu trai, cháu gái rồi.
Bất quá, hắn không giải thích, mà quay đi pha sữa bột, Dương Thu Nhạn sinh con đầu lòng, sữa chưa thể về nhanh được, cho con gái bú mẹ chỉ là để con bú sữa non, kích thích tuyến sữa, giúp Dương Thu Nhạn nhanh tiết sữa hơn.
Nên bây giờ vẫn cần cho con bú sữa ngoài.
Con gái Lưu Hiểu Tuyết bản năng ngậm đầu vú, bắt đầu bú, nhưng mút một hồi lâu mà không thấy sữa, lập tức không vui, há miệng khóc oe oe.
Tiểu nha đầu rất khỏe, Lưu Hồng Quân cảm thấy tiếng khóc của con gái như tiếng sấm lớn.
Vừa hay lúc đó, Lưu Hồng Quân cũng pha xong sữa bột, thử nhiệt độ, đưa bình sữa cho Dương Thu Nhạn.
Trải qua đôi chút lo lắng, vụng về ban đầu, Dương Thu Nhạn cũng nhanh chóng thích nghi, nhận bình sữa thuần thục cho con bú.
Trước đây Dương Thu Nhạn cũng từng giúp anh cả, anh hai chăm sóc cháu trai, cháu gái, chỉ là đến phiên bản thân thì ít nhiều có chút lo lắng thôi.
Sau khi cho con ăn xong, Lưu Hồng Quân nhận lấy, đặt lên giường, vỗ nhẹ, chốc lát, con gái lại ngủ tiếp.
Lúc này, trẻ con chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi đi vệ sinh, đi vệ sinh rồi lại ăn.
Buổi trưa, chị dâu cả và chị dâu hai của Dương Thu Nhạn mang đồ ăn đến.
Còn anh cả đang cùng Lưu lão cha và Dương Quảng Phúc uống rượu, hai ông thông gia gặp nhau, một người có cháu gái, một người có cháu ngoại, đương nhiên phải ăn mừng rồi.
Ăn uống xong, Chu Phượng Hà cầm hộp cơm rời đi.
...
Buổi chiều, sau khi nhờ chị dâu hai chăm sóc Dương Thu Nhạn, Lưu Hồng Quân ra viện.
Lúc này tuyết đã ngừng.
Tuyết lớn rơi suốt đến trưa, trên mặt đất đã đọng hai ba mươi xen-ti-mét tuyết.
Lưu Hồng Quân ngẩng đầu nhìn trời, tuyết ngừng nhưng trời mù mịt, có nghĩa là có lẽ chiều, hoặc tối, tuyết sẽ lại rơi.
Đúng là tuyết do cô con gái bé bỏng này mang đến, không nhỏ chút nào!
Hình như con gái tên Lưu Đại Tuyết sẽ hợp hơn.
Ừm!
Sau này, tên ở nhà của con gái cứ gọi là Tuyết Lớn vậy!
Lưu Hồng Quân vừa đi vừa suy nghĩ miên man.
Tìm đến thầy thuốc Lương trước, nhờ cô ấy giúp mở đơn thuốc: Thông thảo.
Thông thảo giúp xuống sữa, canh móng giò thông thảo, canh gan heo hoàng hoa thông thảo đều có thể lợi sữa.
Lưu Hồng Quân đi một vòng ở chợ xe lửa nhỏ, vì tuyết rơi mà ở đây không có bán đồ nhà quê.
Đi qua hàng thịt, Lưu Hồng Quân vào mua hai cái móng giò, mua thêm mười cân sườn.
Trở về nhà anh cả, thấy anh cả Lưu Hồng Ba và chị dâu Chu Phượng Hà đã đi làm.
Còn ông bố vợ và cha vợ thì vẫn đang uống rượu.
Hai người vừa tán gẫu, vừa nhàn nhã nhấp rượu.
Uống rượu mà không ngờ đã hết hai ba tiếng đồng hồ, vẫn chưa say, đúng là không có chút phong vị đông bắc nào.
Mẹ vợ thì ở một bên, giúp một tay chăm sóc cháu lớn.
Thấy Lưu Hồng Quân trở về, mẹ vợ vội hỏi: "Hồng Quân, Nhạn tử thế nào rồi? Có sữa không?"
"Vẫn chưa ạ! Con về nấu móng giò cho cô ấy lợi sữa." Lưu Hồng Quân cười nói.
"Không cần gấp, Nhạn tử là con so đầu lòng, sữa về chậm một chút là bình thường." Dương mẫu an ủi.
"Vâng ạ! Thím cứ ngồi, con đi làm cơm." Lưu Hồng Quân không làm phiền hai ông già đang hưng phấn uống rượu, quay vào bếp hầm móng giò.
Trước khi hầm dùng dao cạo từng chút lông trên móng giò...
...
Kiếp trước, ở trong quân đội, hai đứa con của mình hắn còn không tự tay nuôi, sau đó thì đến các cháu trai, cháu gái thì có chăm nhưng chỉ là vào ban ngày, chiếu cố qua loa.
Lưu Hồng Quân lần đầu mới biết, thì ra chăm con phiền toái như vậy, một đêm hắn ngủ không ngon.
Vừa chợp mắt, con gái đã tè, rồi khóc lớn.
Thay tã xong, cho bú sữa xong, vừa dỗ cho con ngủ thì chưa đầy hai tiếng, con gái lại ị, sau đó lại là một tràng tiếng khóc nức nở.
Một đêm xuống, Lưu Hồng Quân ngủ được mấy tiếng đồng hồ.
Dẫn đến cả Dương Thu Nhạn cũng không được nghỉ ngơi tốt.
Nhưng ngược lại, chị dâu hai của Dương Thu Nhạn không hề hấn gì, dù sao nàng cũng có kinh nghiệm.
Cái kinh nghiệm đó chính là chăm con mà có được.
Buổi sáng, anh cả lội tuyết đưa bữa sáng đến sớm hơn một chút.
Đêm qua lại đổ tuyết lớn, năm 1979 tuyết đến có hơi muộn nhưng lại rất lớn.
Một đêm tuyết lớn, rơi đâu đó phải hơn nửa thước, so với trận tuyết đầu mùa năm ngoái thì lớn hơn một chút.
Ăn sáng xong không lâu thì thầy thuốc Lương đến, kiểm tra sức khỏe cho Dương Thu Nhạn, rồi dặn dò: "Khôi phục rất tốt, đừng cứ nằm trên giường, nên đi lại một chút."
Thường thì sinh thường, sinh xong con là hai ngày có thể xuất viện được.
Có người thậm chí sinh xong ngày hôm sau đã xuất viện rồi.
Nhưng ai bảo nhà hắn có cô con gái Tuyết Lớn lại đúng lúc gặp tuyết lớn chứ.
Cho nên, Lưu Hồng Quân ở lại bệnh viện thêm hai ngày, mới xuất viện.
Không phải Lưu Hồng Quân yếu đuối, mà vì tuyết lớn khiến đường sắt rừng phải ngừng hoạt động, phải chờ dọn dẹp tuyết đọng xong mới có thể khôi phục lại.
Dù sao thì khu vực lâm trường cũng đã có nửa thước tuyết đọng, ở trong núi tuyết còn lớn hơn nữa.
Lưu Hồng Quân đợi đến khi đường sắt rừng khôi phục hoạt động thì mới đưa Dương Thu Nhạn xuất viện về nhà.
Lưu Hồng Quân làm thủ tục xuất viện vào buổi chiều, bắt xe đưa đón buổi tối trở về nhà.
Lúc xuống xe con Tiểu Hỏa, cha vợ đã đợi ở ga tàu cùng một cỗ xe ngựa.
Trước đó, Lưu Hồng Quân đã gọi điện thoại cho cha vợ rồi.
Người già, rất chú trọng việc ở cữ, không thể bị lạnh, không thể gặp gió, lúc xuất viện, Dương Thu Nhạn theo yêu cầu của chị dâu hai đã được quấn rất kỹ càng.
Cứ như là quấn chăn vậy.
Có điều so với quấn chăn thì cũng chẳng khác là bao.
Ông bố vợ mang áo da gấu của mình tới, cho Dương Thu Nhạn mặc vào.
Về đến nhà, mẹ vợ đã sớm đốt lò sưởi ấm trên giường, nhiệt độ trong phòng còn cao hơn ở bệnh viện.
Vào đến phòng, đỡ Dương Thu Nhạn lên trên giường.
Có lẽ là về đến nhà rồi nên Lưu Hồng Quân cảm thấy cả người mệt mỏi nhẹ nhõm đi nhiều.
Sắp xếp ổn thỏa cho Dương Thu Nhạn, Lưu Hồng Quân ra ngoài chuẩn bị bữa tối.
Tin tức Lưu Hồng Quân và Dương Thu Nhạn từ bệnh viện về đến nhà, nhanh chóng lan truyền ra khắp thôn Du Thụ.
Sau đó, rất nhiều người lần lượt mang theo trứng gà đến nhà Lưu Hồng Quân, thăm Dương Thu Nhạn.
Có điều, ở thời đại này, trứng gà vẫn còn khá hiếm, dù sao mỗi nhà cũng chỉ nuôi sáu bảy con gà, nhiều cũng chỉ tầm chục con.
Cho nên, không như thời sau này, đi thăm bà đẻ thì cũng là mười cân đồ trở lên.
Cũng may, không phải như đời sau này, ai đến thăm cũng mười cân quà, mọi người tùy theo quan hệ gần xa, ít thì mười trứng gà, nhiều thì hai mươi trứng.
Cứ như vậy, chờ người đến thăm cuối cùng về xong, Lưu Hồng Quân cũng nhận được một giỏ, hơn mấy trăm quả trứng gà.
Cái này còn chưa hết, đoán chừng ngày mai vẫn sẽ có người đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận