Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 191 ba cái làng liên hiệp săn bắt săn

"Hồng Quân, chuyện ngươi muốn kết hôn, chúng ta có phải nên tìm chút thời gian, vào núi thêm vài chuyến nữa, bắt thêm thú rừng, đợi đến lúc ngươi cưới thì dùng cho ngon." Lưu Hồng Quân còn đang suy nghĩ xem bản thân mình kết hôn cần chuẩn bị những gì thì Tiền Thắng Lợi đã cười nói.
"Đúng đó! Anh Hồng Quân, chúng ta vào núi kiếm mỗi loại thú rừng một ít, cũng bắn về một chút đi, tiệc cưới của anh phải thật phong phú vào. Ông Lưu đâu chẳng phải đã nói là muốn làm tiệc lớn sao? Đồ ăn không thể thiếu được!" Đá cũng nói theo.
"Tôi thấy chúng ta nên đi đào hang chuột đồng, bắt thêm nhiều cá, tiệc cưới không có cá thì không được." Núi Lớn cũng hùa vào góp ý.
"Mấy người nói cũng đúng, nên chuẩn bị thêm ít đồ rừng. Nhưng mà, tháng sau hai mươi ba ta mới cưới, còn gần một tháng nữa, chuyện vào núi săn bắn cũng không cần phải vội." Lưu Hồng Quân cười nói.
Lưu Hồng Quân biết, đợt luyện quân trong làng sắp kết thúc, tiếp theo sẽ là vào núi săn bắn. Làng tổ chức vào núi săn bắn là một ngày hội lớn của cả làng. Toàn bộ thợ săn và dân quân tập hợp lại với nhau, vào núi lùa thú, rồi cuối cùng săn gϊếт. Đây là truyền thống được lưu lại từ rất lâu về trước. Thường thì gần đến mùa thu hoạch sẽ tổ chức một lần, rồi gần Tết cũng tổ chức một lần. Lần thu hoạch là để xua đuổi thú hoang, tránh chúng xuống núi phá hoại mùa màng. Còn tổ chức trước Tết là để mọi người trong làng có một cái Tết ấm no. Năm nay Dương Quảng Phúc nhận đề nghị của Lưu Hồng Quân, tăng thêm một đợt săn bắn, là để tiêu hao hết năng lượng dư thừa của mọi người, tiện thể làm thêm phúc lợi cho mọi người. Cho nên Lưu Hồng Quân mới không sốt ruột, chờ làng mình săn xong đợt này rồi tính tiếp.
Bây giờ, bọn họ vẫn tiếp tục ngâm sừng hươu và chế biến cao sừng hươu. Chế biến sừng hươu là một quá trình phức tạp, năm người cứ sáng sớm là đã bận đến tối mịt. Lưu Hồng Quân vừa khuấy đều mấy mảnh sừng hươu vụn trong nồi vừa suy nghĩ chuyện cưới xin. Hình như còn cần chuẩn bị vài bộ quần áo cưới mới, y phục trên người hắn cũng tùy tiện lắm, đa phần là do anh trai cho. Lâm trường là một đơn vị tốt, hằng năm đều phát cho vài bộ quần áo, gồm cả quần áo xuân thu, quần áo hè và quần áo đông. Vóc người của hắn với anh trai cũng tương tự nhau, nên sau khi anh trai vào làm ở lâm trường thì hắn cũng không mua quần áo nữa. Đồng phục công nhân ở lâm trường chất lượng rất tốt, vải may đồ lao động làm quần áo, vừa chịu bẩn vừa chịu mài mòn, một bộ mặc có khi cả chục năm cũng chưa hỏng. Nhưng mà, kết hôn thì không thể mặc lại đồ của anh cho nữa, mặc dù là đồ mới. Ít nhất cũng phải mua một bộ áo Tôn Trung Sơn bằng dạ, ta cũng phải giả làm cán bộ chút chứ, còn phải mua thêm đôi giày da nữa. Dương Thu Nhạn cũng phải mua, cũng cần một bộ quần áo bằng dạ và giày da. Trong công xã hình như không có quần áo đẹp để bán, ít nhất cũng phải ra huyện hoặc là lên trung tâm thương mại ở thành phố Mẫu Đơn Giang mới mua được. Ừm! Phải tìm một cơ hội đi Mẫu Đơn Giang mua một ít đồ dùng cho hôn lễ, cũng mang theo Dương Thu Nhạn đi chơi cho biết. Quyết định xong, Lưu Hồng Quân chuyên tâm khuấy đều mấy vụn sừng hươu trong nồi.
"Anh Thắng Lợi, em thấy làm như thế này thì hơi chậm! Ngày mai mình xuống núi mua thêm vài cái vại lớn về, dùng vại lớn để ngâm sừng hươu." Lưu Hồng Quân nhìn một lượt những mảnh sừng hươu đã rửa sạch đang chồng chất trên miếng vải bạt, chờ được ngâm mà số lượng lại quá ít, bèn nói.
"Nhà em có nhiều vại lớn!" Đá giơ tay nói.
"Đúng rồi! Quên mất nhà Đá là lò nấu rượu, chắc chắn không thiếu mấy loại vại này!" Lưu Hồng Quân gật đầu cười, sau đó xoay người lại nói với Núi Lớn: "Núi Lớn, anh với Đá đi một chuyến, qua nhà Đá mượn thêm ít vại về."
"Dạ!" Núi Lớn đáp một tiếng, rồi cùng Đá đi lấy vại.
"Chuyện này em đã muốn nói từ lâu rồi, bây giờ ngâm kiểu này phiền phức quá." Tiền Thắng Lợi xuýt xoa theo.
"Không ngâm sạch sẽ thì không được, mấy cái cửa hàng thu mua, mắt ai cũng tinh như cú vọ cả. Để lẫn tạp chất là giá cao sừng hươu sẽ rớt xuống đó." Lưu Hồng Quân nói.
"Cũng đúng, chúng ta vất vả lắm mới đào được về, không thể chỉ vì ngâm không sạch mà bị bán giá thấp. Như thế thì lỗ lớn." Tiền Thắng Lợi công nhận, gật đầu.
Nửa canh giờ sau, Núi Lớn và Đá đã kéo xe chở bốn cái vại lớn tới nhà Lưu Hồng Quân. Lưu Hồng Quân tiến lên giúp một tay gỡ vại xuống. Núi Lớn và Đá lại tiếp tục quay về lấy thêm vại. Nhà Đá chuyên nấu rượu nên có rất nhiều vại loại này. Lại đi thêm một chuyến nữa, cả hai lại kéo thêm bốn vại nữa về. Tổng cộng tám cái vại là đủ dùng rồi. Núi Lớn và Đá cũng không rảnh tay, tiếp tục đi gánh nước. Khoảng thời gian này, công việc chính của cả hai chính là gánh nước. Rửa sạch và ngâm sừng hươu vụn rất hao nước, mỗi ngày có thể dùng tới bảy tám ang nước. Giờ có tám cái vại lớn, còn cần nhiều nước hơn nữa. Có tám cái vại, hiệu suất ngâm đúng là nhanh hơn nhiều. Một lần ngâm một vại có thể bỏ vào được mấy chục cân sừng hươu vụn. Núi Lớn và Đá chạy gần cả buổi, mới đổ đầy nước vào cả tám vại. Mệt quá nên ngồi phịch xuống ghế đá, thở không ra hơi. Lưu Hồng Quân nghĩ thầm, chờ xây nhà mới, nhất định phải tìm người, đào một cái giếng nước sâu. Mặc dù nước giếng cổ trong thôn rất ngon, nhưng đi gánh nước ở giếng cổ vẫn quá phiền phức. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi đào giếng nước sâu, chất lượng nước liệu có kém không? Dù sao, nơi này là Trường Bạch Sơn, chất lượng nước cũng không quá tệ.
Thấm thoát đã một tuần trôi qua, bên Lưu Hồng Quân sừng hươu vẫn chưa nấu xong. Đợt luyện quân của làng đã kết thúc, và sau khi đợt luyện quân kết thúc, trong lúc mọi người còn đang hoan hô phấn khởi thì Dương Quảng Phúc tuyên bố, mọi người nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau thì vào núi đi săn. Vào núi săn bắn, đương nhiên không thể thiếu Lưu Hồng Quân, dù sao Lưu Hồng Quân bây giờ cũng là tay súng thiện xạ nhất thôn Du Thụ. Bọn Tri Thanh rất buồn bực, vào núi săn bắn mà không ai cho bọn họ đi, bực mình nên tất cả đều kéo đến nhà Lưu Hồng Quân để giải sầu. Thế là nhà Lưu Hồng Quân lại có thêm một đám người làm công miễn phí. Còn Lưu Hồng Quân thì chuyên tâm cùng dân quân trong làng vào núi săn bắn. Lần vào núi săn bắn này là do ba làng Du Thụ, Liễu Thụ, Lê Thụ liên hiệp hành động. Nghe thật thú vị nhỉ? Một tháng trước, ba làng còn đánh sống đánh chết, bây giờ lại muốn liên hiệp, vào núi đi săn. Thực ra, mối quan hệ của ba làng vốn rất tốt, lại còn thông gia với nhau nữa, nên nhiều người trong ba làng đều là bà con thân thích. Nếu không phải vì vài người trong đó xúi giục, thêm cả một vài kẻ quen thói bá đạo, thích thôn tính, thì đã không có chuyện trước đó. Nhưng giờ mọi việc đã được giải quyết rồi, ba làng lại tự nhiên trở lại mối quan hệ như cũ. Làng Du Thụ đứng ra làm người khởi xướng, đội trưởng của Du Thụ trở thành bộ chỉ huy tạm thời. Đội trưởng sản xuất, bí thư, và đội trưởng dân quân của cả ba làng cũng đều đến bộ chỉ huy của Du Thụ.
"Hồng Quân, con là tay súng cừ khôi nhất vùng này, con nói xem chúng ta nên đi đâu săn bắn?" Dương Quảng Phúc nhìn con rể của mình hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận