Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 879 kỳ nhân Lưu Hồng Quân

Trong lúc mang thức ăn lên, mọi người tùy ý trò chuyện, tán gẫu."Kiệt tử, lần này ngươi từ chỗ bọn gấu Nga mang về nguyên liệu nấu ăn gì vậy? Còn thần thần bí bí?" Chu Đại Hải cười hỏi.
"Ha ha, lát nữa các ngươi sẽ biết thôi, bảo đảm không thất vọng." Giản Hoành Kiệt cười bí hiểm nói.
"Thần thần bí bí!" Chu Đại Hải lẩm bẩm một câu, cũng không còn xoắn xuýt chuyện này, ngược lại nhìn về phía Lưu Hồng Quân, "Hồng Quân huynh đệ, ngươi đột nhiên muốn xây dựng rầm rộ như vậy, xây một sơn trang xa hoa thế này, đây không phải phong cách của ngươi nha. Đừng nói là vợ con muốn ở nhà lầu như vậy, lừa gạt chúng ta!"
"Ha ha, Hải ca, anh nói chuyện đúng là quá thẳng thắn. Đúng là, việc ta xây dựng sơn trang, có nguyên nhân từ vợ ta, nhưng cũng có nguyên nhân khác. Gần đây người ở Du Thụ Truân......" Lưu Hồng Quân cũng không giấu giếm, rất dứt khoát kể lại sự việc đã xảy ra.
Sau khi kể xong, Lưu Hồng Quân lại nhìn Tào Minh Lỗi, vừa cười vừa nói: "Tào ca, anh phải cố gắng phấn đấu đi nhé. Sau này, em còn trông cậy vào anh giúp em một tay đó!"
"Sao lại nói vậy? Tôi không tiến bộ thì không thể giúp được cậu à?" Tào Minh Lỗi cười hỏi ngược lại.
"Tôi định xây dựng một trang trại chăn nuôi cực lớn, diện tích phải lên đến trên trăm cây số vuông. Đến lúc đó, có lẽ phải tìm Tào ca để vay vốn nông nghiệp."
"Vay vốn thì tốt! Ngân hàng chúng tôi đang đau đầu đây, vốn chuyên hạng nông nghiệp này không dùng đến được!"
"Vốn tôi cần không phải là một con số nhỏ đâu, trang trại chăn nuôi diện tích cả trăm cây số vuông, riêng tiền hàng rào thôi cũng là một khoản đầu tư rất lớn. Còn cả việc cải tạo bên trong nữa, cũng tốn không ít tiền. Ít nhất cũng phải bốn năm chục triệu chứ nhỉ!"
Lưu Hồng Quân vừa dứt lời, Tào Minh Lỗi liền bị sặc, ho sặc sụa lên.
"Bao nhiêu cơ?"
"Bốn năm chục triệu?"
Tào Minh Lỗi kinh ngạc nhìn Lưu Hồng Quân.
"Đúng, tôi đoán chừng phải cần nhiều tiền như vậy thì mới xây được trại chăn nuôi!" Lưu Hồng Quân khẳng định gật đầu.
"Các cậu đang có bao nhiêu tiền trong tay? Không cần nói, tính cả tiền vay nữa vào luôn cho tôi." Tào Minh Lỗi trong lòng đã nghĩ xem, liệu Lưu Hồng Quân có muốn dùng nhân sâm nữa không.
"Trong tay chúng tôi có khoảng hơn mười triệu thôi. Đến một lúc có lẽ sẽ góp đủ khoảng hai chục triệu." Lưu Hồng Quân nói.
"Ồ! Nói cách khác, các cậu chỉ cần vay thêm hai ba chục triệu là đủ rồi?" Tào Minh Lỗi thở phào nhẹ nhõm.
Hai ba chục triệu, bây giờ Tào Minh Lỗi chưa có đủ thẩm quyền phê duyệt, nhưng mà đợi thêm một bước, chờ anh ta trở lại chi nhánh ngân hàng thành phố là có tư cách này ngay. Thực ra, nếu muốn xin phê duyệt ngay bây giờ thì cũng không phải là không được. Nhưng nếu xin phép vào lúc này, anh ta phải tìm lãnh đạo phê duyệt, công lao sẽ bị chia mất một phần lớn. Đợi khi anh ta về chi nhánh ngân hàng thành phố thì thành tích này đều sẽ là của anh ta hết.
"Khoan đã, Hồng Quân huynh đệ, cậu chắc chắn là nói phương viên một trăm cây số?" Giản Hoành Kiệt gọi Lưu Hồng Quân lại, mở miệng hỏi.
"Nói đúng hơn là gần một trăm cây số vuông." Lưu Hồng Quân chỉnh lại.
"Phương viên một trăm cây số" có hai nghĩa. Một là nói đường kính một trăm cây số, nếu là như vậy, thì đường kính một trăm cây số, diện tích gần 8000 cây số vuông. Còn một là chỉ diện tích là một trăm cây số vuông. Mà diện tích một trăm cây số vuông ước chừng 150.000 mẫu. Giữa hai cách hiểu này, khác nhau một trời một vực. Nên biết, toàn bộ huyện Hải Lâm cũng chỉ hơn 9000 cây số vuông mà thôi.
"Ôi, cậu làm tôi hết hồn." Giản Hoành Kiệt vỗ ngực một cái, khoa trương cười nói.
Giản Hoành Kiệt nói tiếp: "Hồng Quân huynh đệ, cậu cứ nói rõ ý tưởng về trang trại chăn nuôi tự nhiên đó đi, sau này tôi sẽ thủ thỉ với bố tôi, chờ đến khi nào cậu khai trương, tôi sẽ mời bố tôi đến cắt băng cho cậu."
"Kiệt ca, anh tha cho tôi đi! Lần trước, lãnh đạo trong thành phố điểm tên Du Thụ Truân chúng ta, còn phái phóng viên đến phỏng vấn nữa. Làng ta vì chuyện đó, còn đặc biệt thành lập một tổ tiếp đón. Cũng chỉ để tiếp đãi mấy đơn vị đến Du Thụ Truân chúng ta khảo sát. Nếu bố anh mà đến thì chẳng lẽ tôi lại phải lập riêng một bộ phận phụ trách tiếp đón hay sao?" Lưu Hồng Quân khoa trương cười nói.
"Cậu nhóc này, đúng là không biết điều! Không biết bao nhiêu người xin muốn bố tôi đi cắt băng đấy!" Giản Hoành Kiệt cười mắng.
"Cái này thì em biết chứ, nên chuyện cắt băng cũng không cần làm phiền bố anh. Chờ trang trại chăn nuôi của em khai trương, để bố anh viết cho em chữ đề đi! Có chữ của bố anh ở đó, cũng có thể trấn áp được những yêu ma quỷ quái." Lưu Hồng Quân cười hắc hắc nói.
"Chuyện này không thành vấn đề, sau này tôi tìm chỗ bố tôi xin cho cậu một bức chữ." Giản Hoành Kiệt sảng khoái đáp ứng.
Giản Hoành Kiệt sở dĩ sảng khoái như vậy cũng là có nguyên nhân. Giản Hoành Kiệt bố lần này có thể thuận lợi thăng chức, là nhờ công rất lớn từ tấm da hổ của Lưu Hồng Quân và hai gốc lá nhân sâm lục phẩm đó. Khi thân phận đạt đến một tầng bậc nhất định, những vật bình thường không lọt vào mắt xanh của họ nữa. Còn một tấm da hổ, một bụi lá nhân sâm lục phẩm, là món quà mà không ai có thể từ chối.
Bố Giản Hoành Kiệt, chính là nhờ lá nhân sâm lục phẩm đó mà gõ cửa được một nhân vật lớn. Thêm việc có một vị lãnh đạo cũ giúp đỡ, mới có thể thuận lợi bước chân vào hàng ngũ phó tỉnh cấp. Dù tấm da hổ và nhân sâm, Giản Hoành Kiệt đều đưa tiền, nhưng với Giản Hoành Kiệt và bố anh ta, số tiền đó không thể nào so sánh được. Hơn nữa, bố của Giản Hoành Kiệt mới ngoài 50 tuổi, ở cấp bậc phó tỉnh thì vẫn còn rất trẻ, tương lai còn có rất nhiều cơ hội để tiến lên. Đến lúc đó, có lẽ vẫn sẽ cần dùng đến nhân sâm để gõ cửa. Cho nên, việc kết giao trước với Lưu Hồng Quân, một người có chút thần kỳ, trở nên cực kỳ cần thiết.
Đúng vậy, với Giản Hoành Kiệt và bố anh ta, Lưu Hồng Quân chính là một kỳ nhân."Vậy thì em xin cảm ơn Kiệt ca trước! Em kính Kiệt ca một ly." Lưu Hồng Quân nâng ly rượu lên, vừa cười vừa nói.
"Cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, ai bảo anh thấy cậu thuận mắt, hợp tính cơ chứ?" Giản Hoành Kiệt cười cụng ly với Lưu Hồng Quân, sau đó uống cạn.
"Hồng Quân huynh đệ, sau này nếu trang trại chăn nuôi của cậu bắt đầu xây dựng, cần gì cứ nói với anh một tiếng. Đồ nhập khẩu thì cứ tìm Kiệt tử, đồ trong nước thì tìm anh là tốt nhất." Chu Đại Hải lúc này cũng vừa cười vừa nói.
"Cảm ơn Hải ca, em chắc chắn sẽ không khách khí với anh." Lưu Hồng Quân vội vàng nâng ly rượu lên, cụng ly với Chu Đại Hải.
"Mấy anh cũng giúp em một tay, đợi trang trại chăn nuôi của em xây xong, em xin mời mọi người đến trang trại săn bắn." Lưu Hồng Quân lại nói với những người khác.
Mỗi người một ly rượu mời.
"Hồng Quân huynh đệ, trang trại chăn nuôi của cậu còn có thể săn bắn nữa à?" Chu Đại Hải ngạc nhiên hỏi.
"Đương nhiên là được, diện tích cả trăm cây số vuông, có thể nuôi được bao nhiêu thú hoang? Diện tích lớn như vậy, đi vào săn bắn cũng không khác gì đi săn trong rừng thật đâu. Hơn nữa vì trang trại chăn nuôi của em có mật độ thú hoang tương đối lớn, việc đi săn sẽ càng có cảm giác." Lưu Hồng Quân cười giải thích.
"Vậy thì chẳng khác nào nuôi cá ao mà đi câu cá à?" Giản Hoành Kiệt nghe xong, cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận