Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 704 đây chính là hạnh phúc

Chương 704 đây chính là hạnh phúc
Lưu Hồng Quân cùng Dương Thu Nhạn đứng ở một bên, nói chuyện phiếm, lẳng lặng chờ đợi, trong mắt tràn đầy nét cười ôn nhu cùng hạnh phúc. Nhìn thanh niên ở nơi đó, bận trước bận sau chụp hình cho bọn tiểu tử, cái cảm giác này thật thoải mái. Qua chừng hơn một giờ, bọn nhỏ cuối cùng cũng chơi mệt, chạy về tới.
"Cha, mẹ, chúng ta đi tìm cậu tư đi!" Tuyết Lớn chạy đến bên cạnh Dương Thu Nhạn kéo tay Dương Thu Nhạn nói.
"Cha cha, mẹ mẹ, cậu tư!"
"Cha cha, mẹ mẹ, cậu tư!"
Hai tiểu tử, bây giờ nói chuyện còn chưa quen nói câu dài, kéo tay Lưu Hồng Quân, cuộn trên đùi Lưu Hồng Quân, hét lên.
"Được, chúng ta đi tìm cậu tư!" Lưu Hồng Quân cưng chiều cười.
Thanh niên vẫn không quên công việc của mình, chụp lại một màn ấm áp này.
Lưu Hồng Quân dẫn theo Dương Thu Nhạn cùng ba đứa con, đi đến sở thú.
Vào công viên phải có vé, vào sở thú lại phải mua vé riêng, cái công viên này thật đúng là biết tính toán.
Lưu Hồng Quân mua ba vé nửa giá, cho thanh niên cũng mua một vé. Hai đứa con trai còn nhỏ, không cần mua vé. Con gái thì không được, dù mới năm tuổi nhưng lại cao hơn so với bình thường, trẻ sáu bảy tuổi cũng không cao bằng nó, cho nên cần phải mua vé nửa giá. Thanh niên lần nữa khen Lưu Hồng Quân chu đáo. Cũng cam kết nhất định sẽ chụp hình cho Lưu Hồng Quân thật tốt.
Sau khi vào sở thú, Tuyết Lớn chạy đi xem mấy con lợn rừng to, gấu ngựa, liền không thấy hứng thú nữa. Còn Tiểu Tinh Tinh và Tiểu Thần Thần thì đã mệt, nên để Lưu Hồng Quân ôm, không còn hứng thú với cái gì nữa.
Lưu Hồng Quân dẫn theo đi dạo một vòng trong vườn thú, cũng cuối cùng đã hiểu ra vì sao sau đó sở thú không còn yêu cầu hắn giúp một tay bắt hổ. Hóa ra, người ta không biết từ chỗ nào đã tóm được hổ. Hoặc là hai con hổ.
Một nhà Lưu Hồng Quân lại chụp thêm vài tấm hình ở vườn thú.
"Đồng chí, năm cuộn phim đều đã dùng hết, cậu xem có muốn chụp nữa không, nếu còn phải chụp thì tôi đi mượn thêm mấy cuộn phim." Thanh niên đi đến bên cạnh Lưu Hồng Quân nói với hắn.
"Không cần, cậu giúp chúng tôi rửa ảnh là được, cậu đưa ảnh đến cửa hàng lâm sản phố Đông Bình An có được không?" Lưu Hồng Quân hỏi.
"Chính là cửa hàng lâm sản bán thịt lợn đó?"
"Đúng, chính là cửa hàng đó!"
"Được thôi, nhưng cậu phải đưa tiền cho tôi trước mới được." Thanh niên nói.
Lưu Hồng Quân cũng không sợ đối phương cầm tiền mà không đưa hình, trực tiếp móc ra một trăm đồng đưa cho đối phương. Còn lại thì chờ hình rửa xong sẽ đưa thêm.
Thanh niên cầm tiền, vui vẻ rời đi, cam kết buổi chiều sẽ đưa ảnh đến. Hôm nay chụp năm cuộn ảnh, tuy giá rẻ, nhưng cũng kiếm được không ít. Hắn không cần phải tiếp tục ở trong công viên chờ việc nữa, có thể về rửa ảnh rồi. Ảnh do chính hắn rửa, năm cuộn phim rất nhanh là rửa được.
Tìm đến phòng làm việc nhân viên, hỏi thăm một chút, tìm được cậu tư của Dương Thu Nhạn.
"Cậu tư!"
"Cậu tư!"
"Hồng Quân, Nhạn Tử, hai người sao lại đến đây?" Cậu tư vừa thấy Lưu Hồng Quân và Dương Thu Nhạn thì rất ngạc nhiên hỏi.
Hắn dang hai tay ra, ôm lấy Tuyết Lớn, cười rạng rỡ mà hỏi "Tuyết Lớn à, để cậu ôm một cái. Ôi, con bé, cũng đã cao như vậy rồi!"
"Hai vợ chồng ở quê cũng không có việc gì, nên muốn dẫn bọn nhỏ đến thành phố chơi vài ngày, để bọn nó biết chút việc đời, mở mang kiến thức." Lưu Hồng Quân cười nói.
Cậu tư nghe vậy thì không ngừng hâm mộ: "Cuộc sống của các người thật là tiêu sái tự tại. Nào có như chúng tôi, cả ngày bận bận bịu bịu, vì cuộc sống mà bôn ba."
Hắn dừng một chút, lại nhiệt tình nói với Lưu Hồng Quân và Dương Thu Nhạn: "Tối nay các cháu đến nhà ăn cơm, trưa này ta bảo chị dâu ra chợ mua nhiều đồ ăn một chút."
Tuyết Lớn nghe cậu tư nói, hưng phấn hỏi: "Cậu ơi, buổi tối chúng ta ăn món gì ngon ạ?"
"Tuyết Lớn muốn ăn gì nào? Để mợ làm cho cháu." Cậu tư xoa xoa đầu Tuyết Lớn, cười hỏi.
"Cháu muốn ăn vịt om nồi sắt!" Tuyết Lớn suy nghĩ một chút, mắt sáng lên, nói ròn tan.
"Ha ha, được, vậy thì ăn vịt om nồi sắt!" Cậu tư sảng khoái đáp ứng.
Lưu Hồng Quân ở bên cạnh nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu, con gái lớn nhà mình, thật là không thể rời bỏ món vịt om nồi sắt. Thực ra, Lưu Hồng Quân cũng biết, con gái lớn không phải chỉ thích ăn vịt om nồi sắt, mà là nó ngoài món đó ra thì không biết món nào khác để mà nói.
"Cậu ơi, đừng nghe nó, nó cả ngày chỉ biết mỗi món vịt om nồi sắt, hai ngày trước ở nhà mới vừa ăn xong vịt om nồi sắt." Dương Thu Nhạn ở bên cạnh nói. Ở nhà ăn vịt om nồi sắt thì còn được, ở thành phố muốn ăn món đó thì đâu có dễ dàng vậy.
"Không sao, cháu ngoại lớn của cậu muốn ăn thì cứ ăn vịt om nồi sắt." Cậu tư cười nói.
Nói xong lại giải thích: "Nhưng mà, ở nhà thì không có cách nào ăn vịt om nồi sắt, ta đưa các cháu đến nhà hàng ăn, ta biết một quán cơm, vịt om nồi sắt làm rất chính gốc."
"Đi nhà hàng ăn cũng được, so với ăn ở nhà thì đỡ chút." Lưu Hồng Quân không khách khí, vừa cười vừa nói.
Nhắc đến, công việc của cậu tư, còn có công lao của hắn đấy. Nếu không phải hắn bắt sống con lợn lòi và một con gấu con, cha vợ cũng không có cơ hội để vận động, cho cậu tư kiếm được công việc ở thành phố.
Vì cậu tư còn đang làm việc, nên Lưu Hồng Quân cũng không có nói chuyện nhiều với cậu tư, hẹn xong buổi tối sau khi ăn cơm, liền cáo từ rời khỏi sở thú.
Dương Thu Nhạn và Tuyết Lớn cũng có chút mệt mỏi, sau khi ra công viên, Lưu Hồng Quân kêu hai chiếc xe ba gác, chở cả nhà về phố Đông Bình An. Đến nơi, Lưu Hồng Quân trả cho họ một đồng tiền, mỗi xe năm hào tiền. Hai người kéo xe rất vui vẻ, một đoạn đường gần như thế, mà đã kiếm được năm hào tiền, việc này quá béo bở.
Về đến nhà, Dương Thu Nhạn ngồi trên ghế sa lông, buồn ngủ lim dim, Tuyết Lớn nằm trên ghế sa lông, rất nhanh đã ngủ mất, còn hai đứa bé, thì càng là đã ngủ từ khi ở vườn thú rồi.
Lưu Hồng Quân ôm bọn chúng lên lầu, đặt lên giường, cởi quần áo cho Tuyết Lớn và hai con trai, đắp chăn cho bọn chúng. Lại cầm một tấm chăn mỏng, xuống lầu đắp cho Dương Thu Nhạn.
Đến trưa, Lưu Hồng Quân cũng hơi mệt, nhưng tâm tình của hắn rất tốt, rất hưởng thụ cái cảm giác này.
Ngồi trên ghế sa lông, nhìn Dương Thu Nhạn đang ngủ, trên mặt Lưu Hồng Quân nở một nụ cười hạnh phúc. Sống lại một lần nữa, sự nghiệp gì, tài sản gì, cũng không bằng ở bên vợ con như bây giờ.
Trạng thái của Dương Thu Nhạn bây giờ, cũng không thể ra ngoài ăn cơm được, Lưu Hồng Quân nhìn thời gian, đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Nhìn một chút, trong phòng bếp không có bao nhiêu thức ăn, Lưu Hồng Quân mặc áo vào, đi đến nhà bên cạnh, lấy một miếng thịt ba chỉ, lại lấy nửa miếng sườn.
"Anh Hồng Quân, có lòng heo và tai heo ngon nè, anh có muốn lấy ít không?" Lúc Lưu Hồng Quân chuẩn bị rời đi, Vương Tú Linh mở miệng hỏi.
"Lấy cho hai cái tai heo xắt lát mỏng, thêm hai cân lòng heo đi. Biết chỗ nào bán đậu phụ không?" Lưu Hồng Quân nghĩ một chút rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận