Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 531 trong lúc rảnh rỗi chém đầu heo

Chương 531: Lúc rảnh rỗi chém đầu heo
Lưu Hồng Quân cũng không đặc biệt muốn cùng một đám trẻ con hòa đồng, chủ yếu là đám cháu trai này quá quắt, ban đầu dọn dẹp ao cá trên tuyết đọng thì chẳng ai đến, đợi khi tuyết được dọn sạch rồi thì từng đứa một lại chạy tới chơi. Chơi thì cứ chơi, bọn trẻ con khác cũng đâu có ý kiến gì, đằng này bọn chúng lại không vừa, còn muốn đuổi người ta đi. Việc này làm, có hơi quá đáng. Nhưng mà người trong làng cả, Lưu Hồng Quân cũng không tiện ra tay dạy dỗ, không thể để cho người khác nói hắn Lưu Hồng Quân chỉ biết ức hiếp trẻ con, chỉ có thể lấy đám người ngoài làng ra trút giận.
Gọi cha mẹ bọn chúng đến, dạy dỗ cho một trận nên thân. "Mấy đứa nhãi ranh ngoài làng kia, mau chóng gọi cha mẹ đến đây, không thì hôm nay ta cho chúng bay treo ngược trên cây đấy!" Lưu Hồng Quân quát đám trẻ lớn kia. Mấy đứa nhãi ngoài làng biết Lưu Hồng Quân là ai, mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng cũng biết danh hiệu Tiểu Lưu Pháo của hắn. Vừa nghe đến Tiểu Lưu Pháo, đám này không dám ho he, từng đứa một quay đầu chạy về nhà. Người nhà chúng đã dặn dò kỹ, không được đắc tội Tiểu Lưu Pháo, nếu không thì chết cũng không biết tại sao.
Lưu Hồng Quân không ở bên ngoài nữa, quở trách xong liền quay vào nhà. Bên ngoài bây giờ xấp xỉ -30 độ, không dám ôm con gái ra ngoài chơi, con gái ở nhà buồn chán nên đang giận dỗi. Đằng này lại không có ai đến xem bệnh, Lưu Hồng Quân dứt khoát ở nhà chơi với con gái. Lưu Hồng Quân quỳ gối trên giường, dắt tay con gái dạy nàng tập đi. Đi được vài bước thì con gái mệt, lại bò trên giường, Lưu Hồng Quân cũng chiều theo, hoặc là cùng con gái lăn lộn trên giường. May mà giường nhà khá lớn, cũng không đến nỗi không có chỗ chơi.
"Hồng Quân, có ở nhà không?"
Chơi được một lúc, liền nghe ngoài cửa có người gọi hắn, Lưu Hồng Quân xuống giường, mặc thêm áo vào rồi đi ra. "Ai vậy?" Lưu Hồng Quân đi ra tới cửa thì thấy mấy người ở thôn Lê Thụ Trun."Hồng Quân ở nhà à! Hút thuốc đi!" Người đến cười móc thuốc lá ra, đưa cho Lưu Hồng Quân một điếu.
"Ta không hút thuốc. Các ngươi ai đến khám bệnh, chỗ nào không thoải mái?" Lưu Hồng Quân khoát tay ý bảo mình không hút thuốc, sau đó bình tĩnh hỏi. Lưu Hồng Quân biết, mấy người này đến là vì chuyện gì, chẳng qua giả vờ không biết thôi. Dù sao, bây giờ đang trời tuyết lớn, có thể đến Du Thụ Truân chơi thì chỉ có người ở hai thôn lân cận, không phải Liễu Thụ Truân thì là Lê Thụ Truân."Thì là thế này, chúng ta không phải đến khám bệnh, đây là nghe nói con cái trong nhà gây chuyện, nên đến xem sao." Một người trung niên ngại ngùng cười nói.
"À, mấy đứa nhãi bên ngoài là người nhà ngươi à! Cũng không có gì to tát, chỉ là việc này làm quá quắt." Lưu Hồng Quân cười đem chuyện đám trẻ lớn gây ra nói một lượt. "Thứ chó đẻ này, làm cái chuyện gì thế không biết! Đợi về nhà, ta nhất định đánh cho nó một trận! Vậy ngươi xem chuyện này nên xử lý như nào?" Lưu Hồng Quân nghe mà thấy khó nói, người này đúng là hung ác, chửi cả mình.
"Còn xử lý như nào nữa, chúng ta tuy không cùng một thôn nhưng mà cũng quen mặt nhau cả, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu vẫn gặp. Các ngươi cứ dẫn con về, giáo dục cho nó một chút là xong chuyện. Muốn đến chỗ ta chơi cũng không thành vấn đề, nhưng mà đừng có bá đạo như vậy." Lưu Hồng Quân cười nói. Mấy người trung niên rối rít xin lỗi, sau đó liên tục đá vào chân, đuổi mấy đứa nhãi nhà mình đi. Nhìn những đứa trẻ lớn ủ rũ cúi đầu, còn có cả những tiếng hoan hô reo hò của lũ trẻ con, Lưu Hồng Quân lắc đầu, quay vào sân.
Trẻ con không thù dai, mới vừa nãy còn hậm hực, ấm ức lắm, giờ lại toe toét cười đùa điên đảo. Xử lý xong việc, hắn về nhà tiếp tục chơi với con gái. Cứ như vậy lại qua một tuần, tuyết lớn bên ngoài rốt cuộc đóng băng cứng lại, Hao Thiên và đám bạn lại bắt đầu đi ra ngoài. "Anh Hồng Quân, khi nào chúng ta vào núi đi một vòng đi?" Tối thứ sáu, núi lớn cùng đá chạy tới tìm Lưu Hồng Quân."Hai người không ở nhà trông con, vào núi làm gì?" Lưu Hồng Quân trừng mắt nhìn hai người một cái.
Đã có con cả rồi, còn không đáng tin cậy như vậy, không ở nhà trông con cho đàng hoàng, cứ muốn chạy vào núi, đúng là bó tay."Thì là lâu lắm rồi chưa vào núi, ở nhà cũng hơi bí bách." Đá ngại ngùng cười nói. "Nếu hai người rảnh rỗi không có việc gì thì ra chỗ bố ta, đem rượu Cao Lương làm cho ta." Lưu Hồng Quân nói."Anh Hồng Quân, cái này đơn giản thôi mà, sáng mai em với núi lớn cùng nhau đi làm cho xong việc!" Đá cười nói. "Ngày mai ta ra trại nuôi heo mua một đầu heo, tối chúng ta làm thịt heo ăn." Lưu Hồng Quân nói.
"Anh Hồng Quân, anh cũng muốn mua heo à? Em với núi lớn còn đang bàn là cuối năm mới ra trại mua đầu heo cơ." "Cuối năm là cuối năm, ta định mua trước một con để làm món thịt heo, tiện thể làm ít lạp xưởng." Lưu Hồng Quân nói."Làm lạp xưởng à, anh Hồng Quân, vậy thì chúng em cũng mua một con heo, chúng ta làm chung đi!" Núi lớn vừa nghe xong thì vội mở miệng."Nếu mọi người đều làm lạp xưởng, thì ruột heo sấy có khi lại không đủ...." Lưu Hồng Quân xoa cằm nói."Đúng là, một con heo chỉ có chừng mười mét ruột sấy, cũng không đủ dùng a!" Đá nói.
"Vậy thì thế này, trước mắt đừng làm lạp xưởng, ngày mai ta mua trước hai đầu heo, ướp thành thịt muối, để dành ruột heo lại. Sau này, chờ đến phiên mọi người đi trực, hỏi xem căn tin có muốn thịt heo không, nếu mà muốn thì kêu bên trại nuôi heo làm thịt, đem bán thịt cho căn tin lâm trường. Giữ lại hết ruột non, ruột già, đợi gom đủ thì ta làm lạp xưởng.""Vậy được, thứ hai em sẽ đi hỏi, em nghĩ là chắc không có vấn đề gì đâu, bây giờ lâm trường đang bận rộn nhất, thịt theo kế hoạch không đủ, chỉ có thể dựa vào thú hoang để đáp ứng. Nếu có thịt heo nhà thì chắc chắn căn tin muốn mua." Núi lớn nói. Núi lớn quan hệ khá tốt với người bên căn tin, việc này để anh ta đi nói là hợp lý nhất.
Núi lớn và đá bị Lưu Hồng Quân làm cho lạch hướng hết cả, cũng không nhắc đến chuyện đi săn nữa mà lại bàn đến chuyện làm lạp xưởng. Ngày hôm sau, núi lớn và đá nói là làm, dùng xe lôi kéo rượu Cao Lương đến cho Lưu Hồng Quân. Một xe kéo hai vò, nói là vò, nhưng thực chất tương đương với một cái ang nhỏ, mỗi vò chừng một trăm cân. Năm ngàn cân rượu Cao Lương, núi lớn và đá phải mất nguyên một ngày mới kéo xong. Sau khi kéo xong, liền trực tiếp đưa xuống hầm cất.
Lưu Hồng Quân cũng không rảnh rỗi, từ trại nuôi heo kéo một con heo mập hai trăm cân. Heo ở trại nuôi đều là heo nhà lai với heo rừng. Phải nói, những con lai này đúng là không tồi, mặc dù hơi ồn ào một chút nhưng mà lớn nhanh, lại cho nhiều thịt. Hơn một năm là đạt tới hai trăm cân. Núi lớn và đá giúp hắn kéo rượu, Lưu Hồng Quân và Tiền Thắng Lợi thì ở sân sau nhà giết heo. Hắn cũng là thợ săn, tất nhiên không thể đi tìm mấy người mổ heo trong thôn, mất mặt lắm. Hai người đem con heo mập lên bàn, bốn chân trói chặt vào nhau, Lưu Hồng Quân một dao đâm vào cổ, máu tươi theo vết dao chảy xuống, chảy vào chậu đã chuẩn bị sẵn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận