Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 824 hưng phấn Tiền Thắng Lợi ba người

Ngày thứ hai, ba người Tiền Thắng Lợi dậy còn sớm hơn cả Lưu Hồng Quân, lúc Lưu Hồng Quân thức dậy thì ba người Tiền Thắng Lợi đã đi vệ sinh xong, rửa mặt xong, và bắt đầu làm bữa sáng. Lưu Hồng Quân chạy vào rừng núi giải quyết nỗi buồn xong thì đi ra luyện quyền. Quyền không rời tay, khúc không rời miệng. Dù cho có đi lên núi đào sâm, cũng không thể lơ là việc luyện quyền. Chờ Lưu Hồng Quân luyện xong quyền, rửa mặt xong thì Núi Lớn đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Núi Lớn, cá nhỏ này ở đâu ra vậy?” Lưu Hồng Quân nhìn nồi canh cá, tò mò hỏi.
“Anh Hồng Quân, em và Đá sáng nay bắt được ở con suối nhỏ ạ.” Núi Lớn gãi đầu cười thật thà.
“Hai người này, ngủ không yên, buổi sáng trời còn chưa sáng đã thức dậy, chạy ra suối nhỏ rửa mặt, phát hiện trong suối có không ít cá nhỏ. Thế là chạy về cầm bánh mì làm mồi đi bắt được không ít.” Tiền Thắng Lợi cười giải thích. Tiền Thắng Lợi biết rõ ràng như vậy, khỏi cần hỏi, hắn cũng có ngủ đâu.
“Cũng khá đấy chứ, ở trong núi mà có canh cá để uống, đúng là một món hưởng thụ.” Lưu Hồng Quân cười uống một hơi thật lớn.
“Lát nữa ăn xong, ta sẽ phụ trách hái nhân sâm trên vách núi, đại ca Thắng Lợi cùng Đá ở trên đỉnh núi, trên đỉnh núi có một bụi nhân sâm thất phẩm lá và vài gốc lục phẩm lá, cùng với các loại nhân sâm khác. Hai người ngươi phụ trách coi dây thừng, tiện thể mang nhân sâm trên đỉnh núi xuống. Còn Núi Lớn, ngươi phụ trách canh chừng ở dưới chân núi, hơn nữa phụ trách mang nhân sâm dưới vách núi lên, tiện thể phụ trách ba bữa ăn một ngày của chúng ta.” Lưu Hồng Quân vừa ăn cơm vừa phân công nhiệm vụ cho ba người Tiền Thắng Lợi. Ba người cũng không có ý kiến gì về sự phân công của Lưu Hồng Quân. Sau khi ăn điểm tâm xong, bốn người chia nhau hành động. Tiền Thắng Lợi cùng Đá cầm súng và các dụng cụ đào sâm, men theo sườn núi hướng lên đỉnh núi. Còn Lưu Hồng Quân thì lấy đồ leo vách đá ra, trang bị cẩn thận, sau đó đeo gùi lên lưng, theo sợi dây đã thả xuống hôm qua từ từ leo lên trên. Rất nhanh, Lưu Hồng Quân đã tới vị trí nhân sâm mọc ở tầng dưới cùng. Nhờ vào dây thừng, Lưu Hồng Quân cố định được vị trí, sau đó bắt đầu hái cây nhân sâm đầu tiên. Ở trên vách núi đào sâm, tuyệt đối không phải là chuyện nhẹ nhàng, nhất là Lưu Hồng Quân lại muốn cố gắng hái đầy đủ, thì lại càng khó hơn. Cũng may ở trên vách núi, vì chung quanh toàn đá núi, khiến rễ nhân sâm không phát triển mạnh như nhân sâm ở sườn núi. Nên mặc dù không dễ nhưng thời gian sử dụng cũng không nhiều, chỉ hơn nửa canh giờ đã moi được một gốc nhân sâm. Sau khi đào được nhân sâm, Lưu Hồng Quân trực tiếp bỏ vào trong gùi sau lưng. Vì đây là nhân sâm trên vách núi nên Lưu Hồng Quân không dùng phương pháp cũ, lấy vỏ cây hoa da và rêu gói lại, mà trực tiếp cho vào gùi sau lưng. Làm như vậy sẽ nhanh hơn. Chờ khi xuống sườn núi rồi, có thể lại dùng vỏ cây hoa da và rêu gói lại sau.
“Chày gỗ!” Lưu Hồng Quân vừa mới đào được một gốc nhân sâm, đã nghe thấy tiếng Tiền Thắng Lợi hưng phấn hô từ trên đỉnh núi.
“Mấy phẩm lá!” Lưu Hồng Quân cười ha ha một tiếng, lớn tiếng đáp lại.
“Thất phẩm lá!” “Nhiều lắm!” “Khắp núi đều là!” Tiền Thắng Lợi hưng phấn hét lên. Hô xong núi thì trên đỉnh núi lại vang lên tiếng gọi của Đá. Lưu Hồng Quân cũng cười đáp lại. Hô xong núi vẫn nghe được trên đỉnh núi truyền đến tiếng cười hưng phấn của hai người. Nhân sâm trên đỉnh núi làm hai người vô cùng hưng phấn, ngay cả khi đang đào cũng không nhịn được mà bật cười. Lưu Hồng Quân không để ý đến họ nữa mà bắt đầu chuyên tâm đào sâm.
Vào giữa trưa, Lưu Hồng Quân đào được tám cây nhân sâm, lúc này mới nghe thấy tiếng núi lớn gọi với lên, rồi xuống sườn núi. Đứng ở dưới vách núi vận động một chút cho đỡ mỏi, sau đó quay về lán trại. Treo mình trên vách núi đào sâm quả thật không thoải mái, với thể lực của Lưu Hồng Quân mà đào đến trưa cũng thấy hơi mệt.
“Anh Hồng Quân, nếu không chiều nay em lên sườn núi đào sâm đi!” Núi Lớn nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Lưu Hồng Quân thì nhỏ giọng đề nghị.
“Không cần đâu, hay là ta lên đi! Ngươi đem nhân sâm dưới vách núi ra là được!” Lưu Hồng Quân lắc đầu từ chối lời đề nghị của Núi Lớn. Thấy Lưu Hồng Quân từ chối thì Núi Lớn cũng không tiếp tục nài nỉ nữa. Hắn có thể hiểu ý của Lưu Hồng Quân, chủ yếu là không yên tâm để họ leo vách núi, sợ họ gặp nguy hiểm. Núi Lớn trong lòng cảm động, nhanh chóng nhận lấy gùi từ trên lưng Lưu Hồng Quân, lấy nhân sâm bên trong ra, rồi dùng vỏ cây hoa da và rêu gói lại, lấy dây đỏ buộc chặt.
Lại chờ một hồi lâu, thì Tiền Thắng Lợi và Đá mới từ trên đỉnh núi đi xuống. Mặt hai người ửng hồng, có lẽ vẫn chưa hết kích động. Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lưu Hồng Quân nhìn thấy đám nhân sâm trên đỉnh núi kia cũng không khỏi kích động một hồi. Đến cả khi ăn cơm tối cũng vẫn chưa hết sự hưng phấn.
“Hồng Quân, nhân sâm trên đỉnh núi nhiều lắm! Chúng ta phát tài rồi!” Tiền Thắng Lợi vừa thấy Lưu Hồng Quân đã kích động nói.
“Anh Hồng Quân, chúng em đào được một cây thất phẩm lá và ba cây lục phẩm lá. Chúng em còn cố ý tìm, một mảnh kia có chừng hơn ba mươi cây nhân sâm. Đúng là chúng ta đã tiến vào hang ổ nhân sâm rồi.” Đá cũng hưng phấn nói.
“Lần này đào được nhân sâm, mỗi người các ngươi giữ lại một cây lục phẩm lá hai cây ngũ phẩm lá mười cây tứ phẩm lá, tìm mua mấy cái hộp ngọc để cất nhân sâm đi. Sau này có thể dùng cứu mạng, cũng có thể để lại một phần gia sản cho con cháu.” Lưu Hồng Quân bình tĩnh vừa cười vừa nói.
“Hả? Giữ lại nhiều vậy sao?” Núi Lớn ngạc nhiên hỏi.
“Lần này, riêng tứ phẩm lá thôi chúng ta cũng có thể đào được một hai trăm cây, nên phải ở lại đây lâu thêm chút, để phòng bất trắc.” Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
“Hồng Quân nói đúng, chúng ta cũng xem như người đào sâm rồi, trong nhà cũng nên để lại chút nhân sâm để phòng. Chờ sau này già kể lại cho con cháu nghe chuyện chúng ta đào sâm, nếu không thì tụi nhỏ lại cho chúng ta là đang khoác lác đấy!” Tiền Thắng Lợi nửa đùa nửa thật nói. Mọi người vừa ăn cơm vừa cười nói, mơ về những ngày tốt đẹp sau này. Bốn người đều không thiếu tiền, hoàn toàn có thể sống tốt hơn, nhưng việc họ có thêm được một món tài sản lớn nữa vẫn khiến họ vui vẻ tưởng tượng về cuộc sống tươi đẹp sau này.
Ăn xong cơm, bốn người Lưu Hồng Quân lại tiếp tục dựa theo phân công, bắt đầu làm việc.
Ngày kế tiếp, Lưu Hồng Quân từ trên vách núi đào được mười tám cây nhân sâm. Tiền Thắng Lợi và Đá, hai người ở trên đỉnh núi đào được chín cây nhân sâm. Còn Núi Lớn thì phải phụ trách nấu cơm, còn phải chuẩn bị vỏ cây hoa da và rêu, cho nên đào được tương đối ít, chỉ ba cây nhân sâm. Nhân sâm Lưu Hồng Quân đào được đều là ngũ phẩm lá, tứ phẩm lá và đế đèn tử, còn của Núi Lớn đều là đế đèn tử và nhị giáp tử. Ngược lại, Tiền Thắng Lợi và Đá, chín cây nhân sâm mà họ đào được thì thấp nhất cũng đều là ngũ phẩm lá. Mà điều này cũng bình thường, Lưu Hồng Quân bây giờ đào ở tầng cuối cùng của vách núi, tầng này thì nhân sâm cao phẩm không có nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận