Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 782 Giản Hoành Kiệt đến rồi

"Mẹ, đây là ba làm, chúng ta một nhà sáu người ăn! Mẹ xem này, có giống con không?" Tuyết Lớn thấy Dương Thu Nhạn tới, liền hớn hở kéo tay Dương Thu Nhạn, khoe khoang với nàng.
"Ừ, rất giống con! Nhưng mà, ba điêu khắc Tuyết Lớn lớn hơn nhiều so với Tuyết Lớn thật đó, con phải ăn nhiều vào để còn mau lớn." Lúc này, Dương Thu Nhạn cũng dịu dàng nói với Tuyết Lớn.
Lưu Hồng Quân dựa theo tỷ lệ mà phóng đại một chút. Tượng tuyết Tuyết Lớn trước mắt cao chừng một mét sáu, xấp xỉ chiều cao của Dương Thu Nhạn.
"Vâng ạ!" Tuyết Lớn dùng sức gật đầu.
"A...!" Ngay lúc đó, Xuân Ny phấn khích kêu lên, vung tay lên, trực tiếp đấm một lỗ thủng trên đầu tượng tuyết Tuyết Lớn.
"A!" Sau khi đấm một cái, Xuân Ny rất vui, lại múa may nắm đấm nhỏ, định đánh thêm một phát nữa.
"A! Xuân Ny bé nhỏ, con là đồ hư, con làm hỏng tượng tuyết của ta rồi!" Tuyết Lớn giận dữ hét lên. Tay vung vẩy nắm đấm nhỏ.
"Khanh khách!" Xuân Ny cười khanh khách vui vẻ.
Lưu Hồng Quân đứng bên cạnh nhìn mà không nói nên lời. Cũng là vì lo sợ thành quả lao động của mình bị Tuyết Lớn, Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Thần Thần phá hỏng, mới tốn công sức điêu khắc tượng tuyết cho cả nhà sáu người.
Không ngờ, cuối cùng lại bị Xuân Ny phá hỏng. Nhìn xem, Tuyết Lớn tức giận, nhưng lại chẳng thể làm gì, trông bộ dạng ấm ức muốn khóc kia, Lưu Hồng Quân không nhịn được bật cười.
"Được rồi, được rồi! Chỉ là hỏng một chút thôi mà, ba sửa lại được mà!" Lưu Hồng Quân vội vàng an ủi.
"Thật có thể sửa lại được sao?"
"Đương nhiên, ba nhất định sẽ sửa lại, đảm bảo y như cũ!" Lưu Hồng Quân cười nói.
"Được rồi, ba phải sửa cho tốt đó!" Tuyết Lớn vẫn có chút không yên lòng dặn dò.
"Yên tâm đi! Ba đảm bảo sẽ điêu khắc Tuyết Lớn nhà ta đẹp nhất!" Lưu Hồng Quân cưng chiều xoa đầu Tuyết Lớn.
"Con nhóc này, chị hai con không quậy, lại đổi thành con quậy!" Lưu Hồng Quân lại nhẹ nhàng chọt vào mũi Xuân Ny.
"A... nha!" Xuân Ny càng không biết gì, thấy Lưu Hồng Quân cười híp mắt liền đưa tay bắt lấy ngón tay của Lưu Hồng Quân.
"Con còn cười, con bé tí tẹo thế thôi, con mà lớn lên một chút thì xem chị hai con có đánh con không!" Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
"Đúng đó, chờ con lớn lên, mà vẫn không nghe lời như thế thì chị sẽ đánh vào mông con!" Tuyết Lớn múa may nắm đấm nhỏ uy hiếp nói.
Đùa nghịch với cô con gái út một hồi, Lưu Hồng Quân quay người tiếp tục điêu khắc tượng tuyết. Trước tiên, Lưu Hồng Quân sẽ sửa lại chỗ bị Xuân Ny làm hư, rồi sau đó tiếp tục mài giũa.
Bận rộn mãi đến tận chạng vạng tối, Lưu Hồng Quân mới dừng tay, trở về sân trước nấu cơm tối.
Tượng tuyết của cả nhà sáu người thật sự không phải một hai ngày là làm xong. Hôm nay là ngày đầu tiên tuyết rơi, Hao Thiên và bọn cẩu tử thu hoạch rất tốt, được bảy tám con thỏ hoang mập ú, còn hơn mười con gà rừng. Không biết Hao Thiên bọn chúng đã chạy xa đến thế nào để kiếm được nhiều con mồi như vậy.
Ngược lại, vùng xung quanh thôn giờ đã rất ít thỏ hoang, đến cả lửng cũng hiếm thấy hơn nhiều. Buổi tối Lưu Hồng Quân nấu một nồi gà rừng hầm nấm nhỏ, thịt ba chỉ hầm thỏ. Dán một nồi bánh ngô, nấu một nồi cháo ngô xay.
Ngày hôm sau, Lưu Hồng Quân tiếp tục ở sau vườn mài giũa tượng tuyết. Tay cầm dao, từng chút từng chút sửa lại tượng tuyết. Vì giờ mới có tuyết rơi, cũng không có chuyện gì, Lưu Hồng Quân cứ nhẫn nại mài giũa tượng tuyết.
Cứ thế, buổi trưa cứ vậy mà trôi qua. Trải qua một buổi mài giũa tỉ mỉ, giờ tượng tuyết đã rất tinh xảo, đến cả sợi tóc cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Cả nét mặt cũng rất giống thật. Lưu Hồng Quân phát hiện bản thân có năng khiếu nghệ thuật ghê gớm.
Nhìn cả nhà sáu người tượng tuyết, từ xa trông như người thật. Lưu Hồng Quân nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, trong nụ cười chứa đựng sự cưng chiều. Tuyết Lớn cùng Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Thần Thần lộ vẻ tinh nghịch trên gương mặt, nụ cười vui vẻ. Dương Thu Nhạn nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt chứa đựng tình mẫu tử dịu dàng, ôn nhu nhìn đứa con bé bỏng trong lòng.
Ngắm nhìn tác phẩm của mình, Lưu Hồng Quân rất hài lòng. Chỉ cần thêm chút nữa là hoàn thành rồi.
Vào buổi trưa, Lưu Hồng Quân vừa ăn cơm xong, đang ở sau vườn tiếp tục mài giũa tượng tuyết thì Giản Hoành Kiệt và Chu Đại Hải tới.
"Kiệt ca, Hải ca, sao giờ này hai người mới đến vậy? Ăn cơm rồi sao?" Lưu Hồng Quân cười đón hai người vào trong nhà.
"Ăn rồi, chúng tôi ăn cơm xong ở huyện thành mới đến!" Giản Hoành Kiệt nói. Tiếp đó còn nói thêm: "Tôi nghe Đại Hải nói cậu về rồi, đúng lúc hôm nay không có việc gì, dứt khoát cứ đến đây chơi một chút."
"Kiệt ca, mấy hôm trước em gọi điện, nghe nói anh đi bên gấu Nga, anh về khi nào thế?" Lưu Hồng Quân cười hỏi.
"Hôm qua tôi mới về! Sau khi về là tôi đến chỗ cậu ngay, đủ ý tứ chưa?" Giản Hoành Kiệt cười nói.
"Đủ ý tứ chứ! Tối nay cứ ở lại nhà, anh em mình uống vài chén cho đã!" Lưu Hồng Quân cười nói.
"Hồng Quân huynh đệ, hai anh em chúng tôi tới, cậu chuẩn bị món ngon gì chiêu đãi chúng tôi đấy?" Chu Đại Hải cười hỏi.
"Đại Hải ca muốn ăn gì?" Lưu Hồng Quân cười hỏi ngược lại.
"Heo sữa quay thì sao? Nhất là loại tẩm mật ong ấy, bây giờ nghĩ đến còn thèm đây. Còn món móng giò cay tê của cậu nữa, tôi đã gần một năm chưa được ăn rồi!" Chu Đại Hải chẳng khách khí gì, trực tiếp gọi món luôn.
"Được thôi! Chúng ta ra trại heo xem thế nào, Đại Hải ca cứ tự mình chọn đi, chọn được con heo nhỏ nào thì tối nay chúng ta ăn con đó!" Lưu Hồng Quân cười nói.
Nói xong, liền dẫn Giản Hoành Kiệt và Chu Đại Hải đi ra trại heo. Lúc này, không biết xe chở thịt heo đi trong thành đã đi chưa nữa. Lưu Hồng Quân không quá để ý việc này, cho nên không biết xe trượt tuyết chở thịt heo rời đi lúc nào. Chỉ biết bây giờ là cuối thu, đã chuyển thành buổi chiều giao hàng.
Lưu Hồng Quân dẫn Giản Hoành Kiệt và Chu Đại Hải đi đến trại heo.
"Hồng Quân, sao cậu lại có thời gian rảnh rỗi đến trại heo vậy?" Thấy Lưu Hồng Quân đi vào, Điền Tiểu Binh rất bất ngờ hỏi.
"Tôi đến bắt một con heo con. Hai người bạn tôi đến chơi, định làm món heo sữa quay chiêu đãi bọn họ." Lưu Hồng Quân cười đáp.
"Chuyện này đơn giản thôi mà, trại heo của chúng ta thứ khác thì không có, chứ heo thì rất nhiều, cậu muốn con lớn thế nào cũng có." Điền Tiểu Binh vừa cười vừa nói.
Lúc này, trong sân, mấy người thợ mổ heo đang bận rộn giết heo. Xem ra bọn họ đến cũng vừa kịp. Thợ mổ heo cũng sắp làm xong việc, chỉ còn lại một con cuối cùng.
Lưu Hồng Quân đi theo Điền Tiểu Binh vào trong chuồng heo, bắt một con heo nhỏ mới ra đời chưa được một tháng. Lấy thêm mười hai cái móng giò heo. Suy nghĩ một chút, Lưu Hồng Quân lại lấy thêm hai cái đầu heo cùng hai bộ lòng heo. Lưu Hồng Quân tính, lại kho hai cái đầu heo cùng hai bộ lòng heo thì cũng là món nhắm rất ngon.
Bộ lòng heo này, nhất là tràng heo, đã được xử lý xong rồi. Bên kia, sau khi thợ mổ heo giết xong heo, sẽ có người chuyên làm sạch ruột heo, đem tràng heo sang một bên tẩy rửa. Bất kể là kho lên để bán, hay là bán sống, thì cũng phải rửa sạch sẽ trước rồi mới tính tiếp.
"Vẫn là Hồng Quân hiểu ý tôi!" Thấy bộ lòng heo trong tay Lưu Hồng Quân, Chu Đại Hải hài lòng cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận