Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 583 Cẩu Đản tổ bốn người chơi ngu

Sau khi đám người Cẩu Đản tổ bốn người chơi ngu giết chết gà con, Lưu Hồng Quân lại đem nấm mật ong đi ngâm. Mấy loại nấm mật ong này vẫn là từ năm ngoái, người trong làng cho, ban đầu cho rất nhiều, dù ăn cả mùa đông, bây giờ vẫn còn không ít, đủ ăn đến bảy tám tháng nữa. Ở vùng Đông Bắc, chủng loại nấm rất nhiều, tính sơ sơ thì loại ăn được cũng phải có hơn hai mươi loại. Đa phần các loại nấm, sau trận mưa đầu tiên của tháng năm, nấm mọc trong núi liền bắt đầu sinh trưởng. Có điều, nấm tháng năm, tháng sáu vì chứa nước khá nhiều, không bảo quản được lâu, dễ bị mốc meo sinh trùng, nên hái về ăn luôn, đến sau tháng tám, nấm bớt nước, khô ráo hơn, lúc này hái nấm về mới bắt đầu đem phơi nắng, cất đi. Sau khi ngâm nấm mật ong, Lưu Hồng Quân nghĩ nghĩ một lát, lại bắt đầu nhào bột. Gà tơ hầm nấm, rồi rán thêm ít bánh bột nữa, như vậy mới càng ngon. Lưu Hồng Quân thảnh thơi chuẩn bị bữa tối. Nhưng hắn không biết, lúc này trong làng đã xảy ra một chuyện lớn. Đám người Cẩu Đản tổ bốn người chơi ngu nhiều lần, lần này rốt cuộc cũng gây họa về đến nhà. Cẩu Đản tổ bốn người mang theo súng của mình, vác lên vai, nghênh ngang đi tới đập nước Thái Bình. Từ xa đã thấy hai con gấu ngựa đang mò cá bên bờ đập. Gấu ngựa bên Liêu tỉnh cũng giống vậy, tháng ba hết ngủ đông, bắt đầu ra ngoài kiếm ăn. Còn bên khu vực của bọn họ thì đều phải đến tháng tư mới hết ngủ đông, ra ngoài tìm mồi. Gấu ngựa tháng năm, vừa mới tỉnh dậy chưa được bao lâu, đói cả mùa đông, đã sớm đói meo, mỡ trong cơ thể cũng đã tiêu hao gần hết, chính là lúc cần phải bổ sung dinh dưỡng. Lúc này, nếu ai dám quấy rầy chúng nó kiếm ăn, đó chính là tử địch. Đám người Cẩu Đản tổ bốn người vì ở gần đây, lại lo bị người khác cướp mất, cho nên sáng sớm đã chạy tới đập nước, cũng thành công tìm được hai con gấu ngựa kia. Nhưng mà, kết quả lại không như bọn họ dự tính. Theo bọn họ nghĩ, gấu ngựa đói một mùa đông, thể lực khẳng định không bằng gấu ngựa vào mùa thu với mùa đông, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao. Cho nên, sau khi tìm thấy gấu ngựa, Cẩu Đản bốn người liền phân tán ra, ghìm súng nhắm ngay con gấu cái, liền bóp cò. Phải nói là đám Cẩu Đản tổ bốn người cũng không phải không tiến bộ, ít nhất chúng đã biết tản ra, chia thành mấy hướng cùng lúc nổ súng về phía gấu ngựa. Như vậy, cho dù một phát không giết được thì chúng đang ở bốn vị trí, gấu ngựa chỉ có thể đuổi theo một người, như vậy ba người khác có thể tiếp tục công kích. Có điều, bọn họ lại quá coi trọng kỹ năng bắn súng của mình. Sau bốn tiếng súng vang lên, ngược lại chỉ trúng được hai phát, nhưng lại bắn vào người gấu. Chuyện này đúng là đã chọc giận gấu ngựa. Gấu ngựa mùa xuân vốn dĩ đã rất mạnh, thêm cả con gấu mẹ mang con thì càng phải mãnh thêm ba phần, con gấu mẹ mang thai vào mùa xuân, bị thương thì độ hung hăng tăng lên gấp bội. Đúng là Cẩu Đản xui xẻo, con gấu ngựa nổi điên nhắm mục tiêu phát tiết lên hắn. Ngao gào! Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, nó liền điên cuồng đuổi theo Cẩu Đản. Nhị Ngưu Tử ở phía sau cũng rất nghĩa khí, không hề bỏ chạy, mà vẫn hướng về phía gấu ngựa tiếp tục nổ súng. Chẳng qua, tài bắn súng của ba người Nhị Ngưu Tử, thực sự là không thể tin tưởng được, liên tục mấy phát đều không bắn trúng gấu ngựa. Mà lúc này, con gấu mẹ đã đuổi kịp Cẩu Đản, từ tư thế bốn chân chạm đất, nó liền chồm lên, múa hai tay trước, một cái tát đánh Cẩu Đản xuống đất. Sau đó nó liền cắn một phát vào cổ Cẩu Đản. Chỉ một nhát cắn này thôi đã đoạt mạng Cẩu Đản. Mà đám người Nhị Ngưu Tử vẫn kiên trì nổ súng vào gấu mẹ. Thêm vào đó nhìn thấy gấu mẹ đánh ngã Cẩu Đản, bọn họ vội vàng hơn liền chạy lên phía trước một đoạn. Vốn dĩ sau khi săn giết xong con mồi, gấu mẹ định chuẩn bị bắt đầu ăn thì lại bị ba người Nhị Ngưu Tử một phát súng bắn trúng người. Tính hung dữ của gấu mẹ lần nữa bùng nổ, rồi chuyển sang đuổi theo ba người Nhị Ngưu Tử. Ba người Nhị Ngưu Tử ban đầu tản ra, kết quả vừa đuổi theo gấu mẹ nổ súng, thì trong lúc không chú ý, cả ba đã tụ tập lại cùng một chỗ. Ba người nhìn thấy gấu mẹ xông về phía bọn họ, nhất thời sợ hãi, cũng không đoái hoài tới Cẩu Đản, liền quay người bỏ chạy. Ở trên có nói, tốc độ của người là khoảng hơn hai mươi km/h, còn tốc độ của gấu ngựa là bốn mươi tám km/h. Mặc dù khoảng cách giữa ba người và gấu ngựa vẫn còn một khoảng, nhưng làm sao có thể chạy nhanh hơn gấu ngựa. Rất nhanh, gấu mẹ đã đuổi kịp Tam Lại Tử. Gấu mẹ vô cùng quyết đoán, nó liền nhào về trước, đánh ngã Tam Lại Tử. Rồi nó ngồi phịch mông lên người Tam Lại Tử, một vuốt đánh vào đầu Tam Lại Tử, đánh hắn ngất luôn tại chỗ. Bên kia Nhị Ngưu Tử vẫn đang điên cuồng bỏ chạy, súng trong tay không biết đã vứt ở đâu. Nhị Ngưu Tử cùng Đại Bưu Tử khi chạy trốn đã quên mất một chuyện, đó là hồ Thái Bình này không phải chỉ có một con gấu ngựa, mà là có hai con gấu ngựa. Một con gấu nhỏ, mặc dù nhỏ nhưng nó cũng là con gấu đã trải qua mùa đông. Gấu đen một năm sẽ động dục hai lần, lần lượt là tháng 3 - tháng 5, tháng 9 - tháng 11, kỳ mang thai là bảy tháng. Con gấu con trước mắt này rõ ràng là sản vật từ kỳ động dục vào tháng 9 hoặc tháng 10. Cho nên, dù là mới qua mùa đông, nhưng trên thực tế nó đã được khoảng một tuổi. Một con gấu con hơn một tuổi đã có thể độc lập đi săn. Nhị Ngưu Tử và Đại Bưu Tử chỉ lo đối phó với gấu mẹ, mà quên mất gấu con, kết quả lại xảy ra bi kịch, lần này người xui xẻo lại là Đại Bưu Tử. Đại Bưu Tử chỉ cắm đầu chạy trốn, kết quả lại đụng ngay vào con gấu con. Cuối cùng, Nhị Ngưu Tử rất may mắn vẫn còn sống. Mặc dù còn sống, nhưng lúc bỏ chạy không cẩn thận bị ngã xuống một hốc núi, té xỉu đi. Vốn dĩ Tam Lại Tử và Đại Bưu Tử có thể sống sót, nhưng bởi vì Nhị Ngưu Tử ngã xuống lần này, hoàn toàn mất đi hy vọng sống. Cho đến khi nhóm thợ săn thứ hai chạy đến hồ Thái Bình, mới phát hiện ra thi thể của ba người Cẩu Đản. Lúc này, thi thể của ba người Cẩu Đản đã không còn nguyên vẹn. Không cần phải hỏi, những phần còn thiếu đó đương nhiên đã bị gấu ngựa ăn hết. Đội thợ săn này không phải là người thôn Du Thụ, mà là thôn Liễu Thụ. Cho nên đã đến muộn một chút. Người của thôn Liễu Thụ, nhận ra ba người Cẩu Đản, cũng không dám đánh gấu ngựa, nhanh chóng rời khỏi hồ Thái Bình, đến thôn Du Thụ báo tin. Mà lúc này, Nhị Ngưu Tử mới tỉnh lại sau hôn mê, cố gắng leo lên bờ, lê lết đi về phía thôn Du Thụ, định trở về báo tin. Còn chưa đến thôn Du Thụ, thì đã bị người thôn Liễu Thụ đuổi theo. Thợ săn thôn Liễu Thụ cũng là rất chu đáo, nhìn thấy Nhị Ngưu Tử đi lại khập khiễng, không hề bỏ rơi hắn, mà dẫn hắn cùng nhau đến thôn Du Thụ báo tin. Người chết oan không thể vào thôn, Lưu Hồng Quân lại đợi ở viện cũ cả một ngày, lúc này mới hay biết chuyện đã xảy ra trong thôn ngày hôm nay. Cũng là đến buổi tối lúc ăn cơm, ông bô mới nói với hắn. Ông bô đi xem bệnh cho Nhị Ngưu Tử, nghe bố Nhị Ngưu Tử nói lại. Nhị Ngưu Tử mặc dù ngã xuống hốc núi, hôn mê bất tỉnh, nhưng may mắn là không bị tổn thương đến xương cốt, chỉ bị trật khớp gân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận