Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 642 Gil 130

Chương 642 Gil 130 Lưu Hồng Quân, Tiền Thắng Lợi, Tô kế toán ba người sáng sớm ngồi xe lửa nhỏ đi đến chân núi lâm trường trạm, sau đó lại ngồi xe lửa nhỏ đi đến huyện thành. Xe lửa nhỏ thực ra không đến được huyện thành, mà là ở địa điểm cách huyện thành bốn năm dặm, rẽ một cái, đi về phía cục lâm nghiệp. Ngay chỗ rẽ này có một trạm nhỏ. Sau khi Lưu Hồng Quân ba người xuống xe, đi bộ bốn năm dặm đến trạm xe lửa huyện thành. Lên xe lửa đi Mẫu Đơn Giang, một đường lắc lư chạy đến thành phố Mẫu Đơn Giang.
"Ta lần trước đến Mẫu Đơn Giang, là hai mươi năm trước rồi!" Tô kế toán đứng ở quảng trường ngoài ga Mẫu Đơn Giang cảm thán.
"Cũng gần hai mươi năm, Mẫu Đơn Giang này căn bản không có gì thay đổi." Tiền Thắng Lợi nhìn ngó xung quanh nói.
"Sau này chưa chắc đâu, giờ quốc gia đang xây dựng lớn, biết đâu chờ bốn năm năm, các ngươi trở lại Mẫu Đơn Giang, cũng không nhận ra nổi." Lưu Hồng Quân cười nói.
Đối với Lưu Hồng Quân nói, Tiền Thắng Lợi và Tô kế toán dù không tin lắm, nhưng cũng không phản bác. Mẫu Đơn Giang thay đổi hay không cũng không liên quan nhiều đến bọn họ.
"Hồng Quân, chúng ta tìm chỗ gọi điện thoại đi?" Tiền Thắng Lợi nhìn Lưu Hồng Quân nói.
"Ừm! Ra ga rẽ trái, có cái bưu điện, chúng ta đi bưu điện gọi điện thoại." Lưu Hồng Quân nhìn quanh một chút rồi nói.
Thời đại này, bốt điện thoại công cộng trong nước vẫn chưa phổ biến, nơi này cũng không phải Tứ Cửu thành, Tứ Cửu thành ở các đầu ngõ còn có thể có điện thoại. Muốn gọi điện thoại thường phải ra bưu điện hoặc tìm đơn vị, mượn điện thoại của người ta.
Ba người đi đến bưu cục, đóng tiền rồi bắt đầu gọi điện thoại.
"Này, xin chào, tôi tìm Triệu cục trưởng!"
"Đúng là ta, anh là ai?" Một giọng trầm thấp vang lên từ điện thoại.
"Triệu cục trưởng chào ngài, tôi là Du Thụ Truân, tôi tên Lưu Hồng Quân, Triệu chủ nhiệm bảo tôi gọi điện thoại cho ngài!" Lưu Hồng Quân vội giới thiệu.
"À! Lưu Hồng Quân à! Hôm qua lão Triệu gọi điện thoại cho ta, các cậu đến thành phố rồi hả?" Đối phương có chút ngạc nhiên, giọng nói cũng sinh động hơn.
"Đúng vậy, chúng tôi vừa đến thành phố, đang ở bưu cục gần ga xe lửa."
"Các cậu cứ đợi ở bưu cục, ta cho người đến đón các cậu!"
"Vâng, cảm ơn Triệu cục trưởng!"
"Không cần khách khí, ta với lão Triệu là người một nhà cả, đến Mẫu Đơn Giang coi như đến nhà!" Triệu cục trưởng lại khách sáo một câu rồi cúp điện thoại.
Lưu Hồng Quân ba người đợi ở cửa bưu cục chừng hơn nửa tiếng, một chiếc xe Jeep Gaz dừng ở trước cửa bưu cục. Một thanh niên xuống xe, đi vào bưu cục đảo một vòng, sau đó đi ra, nhìn Lưu Hồng Quân: "Đồng chí, có phải anh tên Lưu Hồng Quân không?"
"Đúng, là tôi!"
"Tôi là lái xe của Triệu cục trưởng, Triệu cục trưởng bảo tôi đến đón các anh, chúng ta đi thôi!"
"Khổ cho anh rồi đồng chí!" Lưu Hồng Quân vội rút một điếu hoa tử, đưa cho tài xế một điếu.
Vừa nhìn thấy là hoa tử, anh thanh niên tài xế sửng sốt một chút, sau đó cười nhận lấy, thái độ đối với ba người Lưu Hồng Quân trở nên khách sáo hơn nhiều. Anh ta giúp ba người Lưu Hồng Quân chuyển đồ đạc vào cốp sau xe Jeep. Lưu Hồng Quân ngồi ghế phụ, Tiền Thắng Lợi và Tô kế toán ngồi phía sau.
Một đường im lặng, đến cục quản lý rừng Mẫu Đơn Giang. Trước khi xuống xe, Lưu Hồng Quân để lại hộp hoa tử mới mở trên xe.
Cục quản lý rừng Mẫu Đơn Giang không hổ là cục phó sở cấp, vừa vào cổng chính là một tòa nhà năm tầng rất uy nghi, nhìn rất hoành tráng.
Đi theo người lái xe lên lầu ba, đến một căn phòng phía tây, tài xế gõ cửa, đưa ba người Lưu Hồng Quân vào trong.
"Ha ha, cậu là Lưu Hồng Quân hả?" Một người trung niên vóc dáng to lớn nhìn ba người một lượt, rồi nhìn Lưu Hồng Quân hỏi.
"Là tôi, Triệu cục trưởng chào ngài!" Lưu Hồng Quân vừa đặt bao bố xuống đất vừa chào hỏi khách sáo.
"Tiểu Vương, đi pha ba ly trà!" Triệu cục trưởng phân phó tài xế, rồi mời ba người Lưu Hồng Quân ngồi lên ghế sa lon.
"Ta với lão Triệu là chiến hữu, còn có lão Chu nữa, năm đó chúng ta cùng được phân đến cục quản lý rừng Hắc Long Giang…" Triệu cục trưởng cười ha hả kể về quan hệ giữa ông, Triệu chủ nhiệm và chú Chu.
Sau khi tài xế pha trà xong rồi đi ra, Triệu cục trưởng nói tiếp: "Cậu muốn mua một xe tải, còn muốn mua một bộ phòng đại diện ở Mẫu Đơn Giang, lão Triệu cũng nói với ta rồi. Mà cũng thật là khéo, trong cục ta vốn có một chiếc xe tải Đông Phong chuẩn bị thanh lý để thay xe mới. Nhưng tối hôm qua, có đứa cháu là con trai một chiến hữu cũ của ta đến chơi, chỗ nó có mấy chiếc xe tải nhập từ bên Nga về, toàn là xe Gil 130. Xe này dùng rất tốt, còn tốt hơn cả xe tải Đông Phong của cục ta. Quan trọng nhất là, mấy xe tải cháu ta làm tới đều là xe mới đến chín phần, giá cũng không cao, một chiếc Gil 130 chỉ hai mươi ngàn tệ. Ta nói như vậy, để cho các cậu biết thêm thôi, để các cậu có thêm lựa chọn. Dù sao, xe tải Đông Phong thanh lý của cục, cũng phải hai mươi ngàn tệ, nếu thấp hơn, bên ta cũng không tiện ăn nói!"
"Cảm ơn Triệu cục trưởng đã chu đáo suy nghĩ cho chúng tôi! Chúng tôi muốn xe Gil 130, nếu được thì chúng tôi muốn mua hai chiếc, không biết có tiện không?" Lưu Hồng Quân ba người nhìn nhau rồi Lưu Hồng Quân lên tiếng.
"Ha ha, tiện, đương nhiên là tiện, cháu ta nhập xe về cũng là để bán!" Triệu cục trưởng cười nói.
"Cảm ơn Triệu cục trưởng, ngài thật là đã giúp chúng tôi giải quyết chuyện khó khăn!"
"Không cần khách khí, ta nghe nói thôn các cậu nuôi mấy ngàn con heo?" Triệu cục trưởng khoát tay cười hỏi.
"Đúng vậy, cuối năm ước chừng xuất chuồng bảy tám trăm con heo!" Lưu Hồng Quân gật đầu nói.
"Vậy thì tốt quá, cục ta công chức tương đối nhiều, cứ đến dịp phát phúc lợi, bọn ta làm lãnh đạo cũng đau đầu. Lão Triệu nói các cậu nuôi mấy ngàn con heo ngoài kế hoạch, ta liền không khách khí với các cậu, cuối năm cho cục ta bốn trăm con heo sống."
"Triệu cục trưởng, thật sự rất cảm tạ, ngài đúng là giúp chúng tôi giải quyết một vấn đề lớn! Chúng tôi đang đau đầu vì làm sao tiêu thụ mấy con heo này!"
"Ha ha, đáng lẽ là ta cảm ơn các cậu! Trước đây không còn cách nào, bọn ta đành phải để cho các lâm trường dưới quyền tự nghĩ biện pháp, vì phúc lợi các lâm trường không đồng đều nên công chức ý kiến rất nhiều. Bây giờ có bốn trăm con heo này, xem như giải quyết được một mối lo!" Triệu cục trưởng rất biết cách nói chuyện, nói năng nhẹ nhàng, khiến người nghe thấy rất dễ chịu.
"Triệu cục trưởng, trong núi chúng tôi không có gì, chỉ có ít lâm sản, như hạt thông, quả phỉ, nấm các loại thì có rất nhiều. Ngoài ra chúng tôi còn có trại heo và trại gà, heo sống, gà, vịt, trứng ngỗng thì mấy cái này chỉ cần Triệu cục trưởng không chê, chúng tôi đảm bảo ưu tiên cung ứng cho cục lâm nghiệp." Lưu Hồng Quân nắm cơ hội, thể hiện là nhà mình không chỉ có heo, mà còn gà, vịt, trứng ngỗng các loại.
"Ha ha, gà vịt trứng ngỗng, nếu nhiều như vậy thì ngược lại cũng có thể mua một ít về làm phúc lợi ăn Tết." Triệu cục trưởng cười nói. Vốn là lấy lòng người ta, không cần phải so đo thêm chút ít, đằng nào cũng có người còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận