Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 620 Cẩu tử bán bảy mươi ngàn hai

Chương 620: Chó con bán được bảy mươi ngàn tệ
Nghe Lưu Hồng Quân nói vậy, Dương Quảng Phúc không nói gì, chỉ nâng ly rượu lên uống một ngụm.
"Dương thúc, cái này thật không phải là ta không giúp một tay, lần trước bác nói muốn bắt sống móng vuốt lớn, ta cũng đâu có kiếm được đồng nào? Thật sự là, xung quanh chúng ta đây trong núi lớn, đã không còn móng vuốt lớn. Cái móng vuốt lớn này, ta cũng phải ra khỏi địa phận mình, tiến vào khu rừng rậm nguyên thủy không người, chính là phía bên Hổ Dược Câu ấy, lúc đó mới gặp được một con móng vuốt lớn." Thấy cha vợ mất hứng, Lưu Hồng Quân cười nâng ly rượu lên uống cạn một ly, sau đó mới nhẹ nhàng giải thích.
"Không sao, ta hiểu, móng vuốt lớn đâu dễ gì mà kiếm, ta đang nghĩ xem làm sao giải thích với Tôn chủ nhiệm đây."
"Cái này dễ thôi, bác cứ nói thẳng với Tôn chủ nhiệm là đã chậm một bước, đã bán cho Cục trưởng Chu với giá một trăm ngàn tệ rồi." Lưu Hồng Quân cười nói.
"Được rồi!" Dương Quảng Phúc liếc Lưu Hồng Quân, chỉ còn cách bất đắc dĩ gật đầu.
Thằng con rể này của mình, ghê gớm thật! Đừng thấy bình thường như không có chí tiến thủ, gặp ai cũng cười hề hề, rất hiền hòa, thực tế là kẻ rất cáo già, hơn nữa còn khôn ngoan nữa chứ. Cái gì mà bán cho Cục trưởng Chu, còn đặc biệt nhấn mạnh một trăm ngàn tệ. Đây không phải là nói cho hắn biết, dù hắn là cha vợ, nhưng không phải cái gì tiện nghi cũng có thể chiếm được.
Dương Quảng Phúc đương nhiên hiểu, Tôn chủ nhiệm nói là mua da hổ hiếu kính cha ông ta, nhưng thực tế chỉ là muốn chiếm tiện nghi. Nếu Lưu Hồng Quân mà thật sự giao da hổ cho ông ta, cuối cùng cũng chỉ nhận được một tấm giấy khen, sau đó cho thêm năm trăm đồng tiền thưởng, thậm chí có khi năm trăm tệ cũng chẳng có.
Dương Quảng Phúc tuy cảm thấy mất mặt, nhưng cũng hiểu được cách làm của Lưu Hồng Quân. Thậm chí còn đoán được, Lưu Hồng Quân cũng đoán ra được hôm nay ông sẽ tìm đến để đòi da hổ, nên mới vội vã mang da hổ đưa đến chỗ Cục trưởng Chu.
Ông ta có nghe con gái kể lại, ngay từ đầu Lưu Hồng Quân định giữ bí mật, không hề có ý định công khai chuyện bắt được móng vuốt lớn. Chính vì đoán được Lưu Hồng Quân tại sao làm thế, và hiểu được dụng ý của hắn, Dương Quảng Phúc mới càng thêm không thoải mái. Con rể dù sao cũng là con rể, không phải con ruột, còn có khoảng cách trong lòng mà.
Tâm trạng không tốt, tự nhiên dễ say, Dương Quảng Phúc rất nhanh đã say khướt.
Sau khi Lưu Hồng Quân đưa Dương Quảng Phúc về nhà, Dương Thu Nhạn đã thu dọn chén đũa sạch sẽ.
"Ba anh làm sao vậy? Sao lại nhanh say thế?" Dương Thu Nhạn nghi ngờ hỏi.
"Thất vọng thôi!" Lưu Hồng Quân cười kể lại một lần chuyện vì sao Dương Quảng Phúc lại uống say cho Dương Thu Nhạn nghe.
"Ba anh cũng thật là, không nghĩ chút nào xem da hổ trân quý cỡ nào, bọn họ là quan ăn nói suông là muốn có được da hổ rồi, cũng chẳng biết nghĩ gì. Em nói tại sao hôm nay anh vội vàng đưa lâm sản cho đại ca vậy?" Dương Thu Nhạn che miệng cười rất vô lương tâm.
"Chắc cha vợ phải buồn bã mấy ngày, đợi mấy ngày nữa, anh cho ông ấy bình rượu thuốc ngâm cốt hổ, an ủi ông ấy." Lưu Hồng Quân ôm Dương Thu Nhạn cười nói.
"Ba ba!" Tuyết Lớn thấy ba ba về mà không để ý đến mình, rất không vui rên lên một tiếng trong chăn.
"Bé con ngoan, con cứ đợi trong chăn một lát, ba đi tắm rửa đã, lát nữa ba sẽ kể chuyện cho con nghe." Lưu Hồng Quân đưa tay xoa xoa đầu Tuyết Lớn.
Cầm quần áo đi ra phòng tắm ngâm mình tắm rửa, thay đồ sạch sẽ, mới lên giường nghỉ ngơi.
Ôm Tuyết Lớn, chơi đùa với con một lúc, rồi kể cho con mấy câu chuyện cổ tích, dỗ con ngủ. Lưu Hồng Quân mới lặng lẽ chui vào chăn của Dương Thu Nhạn.
Dương Thu Nhạn đã sớm chờ hắn, cảm nhận được Lưu Hồng Quân chui vào chăn, Dương Thu Nhạn không xoay người lại mà chỉ khẽ co người về sau, để cơ thể của mình áp sát vào người Lưu Hồng Quân hơn.
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã là mùa xuân hoa nở.
Lưu Hồng Quân nuôi chó con, con lớn nhất đã bảy, tám tháng tuổi, nhìn còn to hơn cả chó hai, ba tuổi. Lưu Hồng Quân tỉ mỉ chọn ra mười hai con chó con, số còn lại đều bán cho cục lâm nghiệp. Một con sáu trăm tệ, Lưu Hồng Quân cũng không biết nói thế nào, có nên biếu Cục trưởng Chu thêm chút rượu ngâm hổ cốt hay không?
Phải biết, bây giờ chó săn tốt cũng chỉ ba, bốn trăm tệ một con thôi. Thế mà người ta lại nói, chó nghiệp vụ ở Côn Minh giá tám trăm tệ một con, mà vẫn phải xếp hàng, Lưu Hồng Quân liền không nói gì nữa.
Chó săn trên thị trường ba, bốn trăm, chó săn hắn nuôi bán sáu trăm thì đúng là quá hời.
Một trăm hai mươi con chó con, bán được bảy mươi ngàn hai tệ. Không chỉ thế, anh cả Lưu Hồng Ba còn nói với Lưu Hồng Quân, số chó con lứa sau còn có người mua, cha vợ anh đã giúp liên lạc với mấy cục lâm nghiệp khác rồi. Để Lưu Hồng Quân yên tâm, cứ tập trung vào nuôi chó con, bao nhiêu cũng tiêu thụ được hết.
Lưu Hồng Quân đương nhiên biết, đây đều là nhờ tấm da hổ năm ngoái, sau tết anh rể mang da hổ đi biếu sếp cũ của mình. Theo tin tức anh trai hé lộ, chậm nhất sang năm, cha vợ anh sẽ có bước tiến mới trong sự nghiệp. Mà anh trai cũng được cất nhắc.
Bên Cục lâm nghiệp tỉnh đã có kế hoạch tách riêng bộ phận bảo vệ rừng với cảnh sát rừng ra làm hai bộ phận riêng biệt. Nói đúng hơn thì, cuối năm ngoái cục cảnh sát rừng đã được nâng cấp lên thành đơn vị cấp phó sở, chỉ là hiện giờ vẫn đang làm việc chung với bộ phận bảo vệ rừng.
Đợi sang năm xây dựng xong tòa nhà văn phòng mới cho cảnh sát rừng, thì hai bộ phận này sẽ được tách ra. Anh trai cũng sẽ được điều đến Cục cảnh sát rừng công tác, chức vụ phó cục trưởng chính khoa cấp.
Số mệnh anh trai Lưu Hồng Ba đúng là thay đổi rồi, kiếp trước anh trai cũng không có về làm ở Cục cảnh sát rừng. Về việc tách Cục cảnh sát rừng độc lập, đó là xu thế tất yếu rồi. Không chỉ có Cục cảnh sát rừng, Cục lâm nghiệp tỉnh sẽ còn từ từ thành lập Viện kiểm sát nhân dân, tòa án nhân dân, Cục tư pháp. Toàn bộ hệ thống tư pháp cũng sẽ tách ra khỏi huyện Hải Lâm.
Anh trai được điều đi Cục cảnh sát rừng, tiền đồ tương lai sẽ càng rộng mở, quyền hạn cũng lớn hơn nhiều. Toàn bộ sự thay đổi, người khó chịu nhất chắc chính là huyện Hải Lâm, Cục lâm nghiệp và huyện ủy huyện chính phủ có cùng cấp bậc, cơ quan tư pháp của người ta còn cao hơn của huyện Hải Lâm nửa cấp.
Sau khi bán chó con trong nhà cho cục lâm nghiệp, trong nhà còn hơn năm mươi con chó con, đều là loại chó hai, ba tháng đến vừa đầy tháng.
Chú sói trắng nhỏ bắt trong núi về, bây giờ đã lớn thành sói rồi. Chú sói trắng nhỏ vốn gầy yếu, từ khi đến nhà Lưu Hồng Quân, mỗi ngày một thay đổi. Lông ngày càng bóng mượt, thân thể thì vạm vỡ, hiện giờ chú sói trắng đã hơn tám tháng, vai cao đã bảy, tám chục cm. Nếu thả về núi, đúng là một con sói đầu đàn cường tráng.
Lưu Hồng Quân đặt tên cho sói trắng là Điêu Thuyền.
Chú sói trắng hơn tám tháng tuổi, cũng thực không hổ danh Điêu Thuyền, tối thiểu không cần biết là chó con hay là sói hoang, cũng là mỹ cẩu tuyệt đối. Dáng người cao ráo, tứ chi mạnh mẽ, toàn thân trắng như tuyết, hơn nữa là cái loại trắng bạc xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Hao Thiên.
Lần đầu động dục, Hắc Long, Hoàng Trung, Điển Vi, Hứa Chử mấy chú chó đều muốn tranh đoạt quyền giao phối với Điêu Thuyền, suýt chút nữa thì đánh nhau với Hao Thiên. Cuối cùng Lưu Hồng Quân vẫn phải trực tiếp nhốt riêng Điêu Thuyền lại, chờ đến khi Điêu Thuyền qua kỳ phát tình, mới thả ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận