Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 707 chuyện nhà chuyện cửa một ngày

"Các ngươi ở trong phòng này thật là ấm áp! So với nhà chúng ta thì nhiệt độ cao hơn nhiều!" Tứ tẩu vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài. "Chỗ ta vốn đốt lò sưởi bằng khí đốt, bọn trẻ còn nhỏ nên ta để nhiệt độ cao một chút." Lưu Hồng Quân cười, đặt ly trà xuống trước mặt Tứ tẩu. "Tứ tẩu, sao lại chỉ có hai vợ chồng đến vậy? Còn bọn trẻ thì sao?" Dương Thu Nhạn ở bên cạnh hỏi. "Bọn trẻ ở nhà cả rồi, chúng ta không có mang đến, sợ chúng làm ồn ào, mẹ ta trông hộ rồi!" Tứ tẩu vừa cười vừa nói. "Tứ tẩu, chị thật là, sao không mang bọn trẻ đến, ta lâu rồi không thấy, muốn nựng chúng một chút." Dương Thu Nhạn than thở nói. "Một lát nữa ăn cơm xong, tiện đường đi đón rồi nựng chúng một thể!" Lưu Hồng Quân đề nghị. Con của Tứ cữu ca thì hai đứa, đứa lớn đang đi học ở gia tộc, bình thường ở với bà ngoại, đứa nhỏ thì chưa đến tuổi đi học, nên đi theo vợ chồng Tứ cữu ca sinh sống trong thành. "Không cần đâu, không cần đâu! Chúng ta ăn là được rồi, nó ở chỗ bà ngoại, phen này ăn cơm nước xong rồi." Tứ cữu ca vội vàng nói. Nói chuyện phiếm một hồi, Lưu Hồng Quân lại theo yêu cầu của Tứ cữu ca, dẫn hai người lên lầu tham quan một vòng các phòng. Trên lầu tổng cộng có năm phòng, một phòng khách, ba phòng ngủ và một phòng làm việc, vì diện tích khá lớn nên mỗi phòng cũng không hề nhỏ. Tham quan một vòng xong, lại khiến Tứ cữu ca và Tứ tẩu một phen ao ước, mới chịu xuống lầu. Lưu Hồng Quân lái xe chở cả nhà, cùng Tứ cữu ca và Tứ tẩu ra ngoài ăn một bữa tối. Về phần chiếc xe, Lưu Hồng Quân chỉ nói là của bạn bè, bản thân ở trong thành nên mượn mấy hôm để đi. Ăn cơm xong, Lưu Hồng Quân trước tiên đưa vợ chồng Tứ cữu ca về nhà, sau đó mới chở Dương Thu Nhạn cùng ba đứa nhóc về đến nhà. "Hừ, Tứ tẩu thật là quá đáng." Về đến nhà, vừa mới ngồi xuống, Dương Thu Nhạn liền tức giận nói. "Sao vậy? Lúc ăn cơm ban nãy có thấy hai người vẫn vừa nói vừa cười cơ mà?" Lưu Hồng Quân cười nói. "Thì có sao nữa? Từ khi Tứ ca lên thành phố đi làm, Tứ tẩu ngày nào cũng không làm gì hết, bây giờ đến con cũng không trông, để mẹ đẻ sang trông hộ. Cũng không biết thương anh ta một chút." Dương Thu Nhạn bĩu môi nói. "Mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi nhà có một tình huống riêng. Em bảo Tứ tẩu không kiếm sống, em không nghĩ xem ở thành phố kiếm sống dễ vậy sao? Nhiều thanh niên tri thức về thành phố mà còn không có việc làm, Tứ tẩu em ở nông thôn ra thì đi đâu mà tìm việc? Còn việc người ta ở nhờ nhà mẹ đẻ mấy hôm thì em có gì khó chịu? Hay không em cũng để mẹ em sang ở nhờ nhà mình mấy hôm?" Lưu Hồng Quân cười trêu. "Mẹ em có thời gian đâu chứ! Trong nhà còn mấy đứa cháu, chỉ có vậy thôi đã đủ bà ấy đau đầu rồi." Dương Thu Nhạn liếc Lưu Hồng Quân một cái rồi nói. Nhị ca và tam ca của Dương Thu Nhạn cũng chuyển đến công xã ở rồi, bọn trẻ còn chưa chuyển đến công xã đi học nên vẫn ở cùng với bà ngoại, bây giờ bà ngoại cũng không được như xưa nữa, có bốn cô con dâu ở bên cạnh, thay nhau sai khiến. Mỗi ngày đều phải dậy sớm nấu cơm, chăm sóc mấy đứa cháu trai cháu gái để bọn nó ăn xong rồi đi học. Còn phải đúng giờ nấu cơm, giặt quần áo cho các cháu nữa. Làm Dương Thu Nhạn đau lòng không thôi nhưng lại chẳng có cách nào. Có lúc Lưu Hồng Quân cũng phải lắc đầu, bố vợ tính toán cả đời, tính tới tính lui, kết quả cũng chỉ khiến bọn trẻ ngày qua ngày sống cũng không đến nỗi tệ, ít nhất là trong mắt người khác thì cũng rất tốt, khiến cho người khác ao ước. Nhưng mà, khổ vợ chồng già, và cũng khổ chính bản thân mình. Mấy người anh vợ, trừ người anh cả, cuộc sống coi như là rất ổn, còn ba người kia theo Lưu Hồng Quân thì cũng chỉ được có vậy thôi. Đừng có thấy bọn họ đi làm ở lâm trường mà lầm, thực ra chỉ là công việc bình thường, có kiếm được mấy đồng tiền đâu chứ? Dựa vào tiền lương của một người nuôi cả một nhà bốn năm người thì cuộc sống tốt lên được mới là lạ. "Được rồi, đừng có tự mình chuốc lấy bực dọc vào người nữa, con cái đều đang nhìn em kìa!" Lưu Hồng Quân lại khuyên thêm một câu. Rồi mới cười hỏi con gái Tuyết Lớn: "Con gái, món ngỗng hầm hôm nay có ngon không?" "Cũng thường thôi ạ, không ngon bằng ba nấu!" Tuyết Lớn ra vẻ ông cụ non, trầm ngâm nói. "Ta cũng cảm thấy vậy, không có món ba nấu ngon!" Dương Thu Nhạn rất tán thành, gật đầu nói. "Ha ha, các con nói thế ta vui quá, ngày mai ba lại làm đồ ăn ngon cho các con nhé! Nhanh đi chơi với em đi!" Lưu Hồng Quân cười xua con gái đi. Mở đài lên, cùng Dương Thu Nhạn nghe hát nhị nhân chuyển. "Làng mình, mấy năm nay không có nhị nhân chuyển đến hát nhỉ, như bên chân núi, gần như năm nào cũng có đoàn nhị nhân chuyển đến hát. Mà nhị nhân chuyển này, phải nghe trực tiếp mới thấy thú vị." Nghe nhị nhân chuyển, Dương Thu Nhạn nói với Lưu Hồng Quân. "Cũng đúng, lần trước nghe hát nhị nhân chuyển, hay là hồi mình cưới, bố em mời người đến. Thế này đi, sau khi chúng ta về, anh bàn với thôn ủy, trong thôn bỏ tiền mời đoàn nhị nhân chuyển đến hát hai ngày. Dù sao thôn mình cũng không thiếu tiền, sau này mỗi năm mình mời đến hát mấy lần, cũng không tốn bao nhiêu tiền." Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói. Dương Thu Nhạn nghe vậy lại gợi ý cho Lưu Hồng Quân một ý, tài khoản của thôn ngày càng nhiều tiền, phải nghĩ cách hợp lý hợp pháp mà tiêu bớt đi, nếu không cứ để mãi trong tài khoản, dễ bị người khác dòm ngó. "Thật hả?" Dương Thu Nhạn ngạc nhiên ôm lấy cánh tay Lưu Hồng Quân nói. "Dĩ nhiên rồi, bà xã muốn nghe nhị nhân chuyển trực tiếp thì phải thỏa mãn chứ!" Lưu Hồng Quân cười nói. "Hồng Quân ca, anh thật là tốt!" Dương Thu Nhạn hạnh phúc dựa vào vai Lưu Hồng Quân. "Đương nhiên rồi, anh mà không tốt thì sao em lại lấy anh?" Lưu Hồng Quân rất đắc ý cười nói. "Hừ!" Dương Thu Nhạn bĩu môi một cái, hừ hai tiếng rồi không nói gì thêm, chỉ là tựa vào người Lưu Hồng Quân, an tĩnh nghe nhị nhân chuyển. Nghe hết một đoạn nhị nhân chuyển, thì cũng đã gần tám giờ, đến giờ đi ngủ rồi. Dương Thu Nhạn đứng dậy giục ba đứa con đi rửa mặt rồi lên lầu đi ngủ. Lưu Hồng Quân rửa mặt rửa chân cho ba đứa nhỏ xong, thả bọn chúng lên giường. Sau đó lại bưng nước cho Dương Thu Nhạn rửa chân, còn xoa bóp lòng bàn chân giúp nàng, xua tan mệt mỏi. Sau đó mới tự mình đi rửa mặt, rồi lên giường đi ngủ. "Bố ơi, kể chuyện đi ạ!" "Ba kể chuyện cho con nghe đi ba!" Lưu Hồng Quân vừa lên giường, con gái Tuyết Lớn, và hai đứa con trai, liền bò lên người Lưu Hồng Quân, nũng nịu kêu. "Được rồi, các con nằm ngoan, ba sẽ kể chuyện cho các con nghe!" Lưu Hồng Quân cưng chiều nói. Thời gian trôi qua lặng lẽ trong giọng nói trầm thấp của Lưu Hồng Quân, một ngày cứ như vậy mà trôi đi. Thoáng chốc đến ngày thứ hai, Lưu Hồng Quân dậy rất sớm, đi vệ sinh, luyện quyền, rửa mặt, sau đó bắt đầu làm bữa sáng. So với việc ra đường mua thì Lưu Hồng Quân vẫn thích tự mình động tay làm hơn. Hôm qua lấy thịt ba chỉ, trừ một phần xào giá đỗ, còn lại đều được Lưu Hồng Quân băm thành nhân thịt, sau đó ướp với ngũ vị hương. Hôm nay đem ra, vừa đủ dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận