Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 621 tiến về Tứ Cửu thành

Chương 621 tiến về Tứ Cửu thành.
Điêu Thuyền tầm quan trọng giống như Hạo Thiên, Lưu Hồng Quân tự nhiên sẽ không để cho Điêu Thuyền ở lần đầu tiên động dục, liền giao phối, có bầu chó con. Chó con cùng sói hoang giống nhau, đều là bảy, tám tháng tuổi thì sẽ nghênh đón lần đầu tiên động dục, lúc này không thể phối giống sinh sôi. Bởi vì, lúc này chó con/sói hoang thân thể vẫn chưa phát dục thành thục, một khi giao phối sinh sôi đời sau, thân thể chỉ biết dừng lại sinh trưởng. Tốt nhất là đợi đến hai tuổi khoảng chừng sau, mới tiến hành giao phối sinh sôi đời sau.
Bán đi chó con rồi, hậu viện tĩnh lặng hơn nhiều, dù sao ban đầu hơn một trăm, gần 200 con chó con, ở chung một chỗ thì ồn ào náo nhiệt vô cùng. Nhất là khi xuân về hoa nở, hậu viện lại có thêm một tiểu ma nữ, càng thêm náo nhiệt. Mỗi ngày đều náo loạn cả lên. Cũng may, mấy con chó con này, dưới sự dạy dỗ của chó lớn, không dám ăn gia cầm. Nếu không, Lưu Hồng Quân lại càng nhức đầu.
Lưu Hồng Quân một lần nữa phân chia đàn ong mật trong nhà, hai mươi thùng ong mật biến thành bốn mươi thùng. Tương tự, hai mươi thùng ong mật mới được phân ra sẽ chuyển đến trong viện cũ, tránh cho ong mật bay trở về thùng nuôi ong cũ. Bận rộn xong những việc này, Lưu Hồng Quân bắt đầu xới đất, chuẩn bị thu dọn vườn rau xanh ở viện cũ một chút, để trồng rau.
Nhưng, khi Lưu Hồng Quân chưa kịp xới xong, thì nhận được điện thoại của Xa Chấn Tân, khiến hắn không kịp lo đến vườn rau nhà nữa. Tứ Cửu thành đang xây dựng thành phố, cái sân hoang Lưu Hồng Quân mua ở Tứ Cửu thành, theo yêu cầu của phủ thị chính, muốn phải sửa sang lại, không thể để nó tiếp tục hoang phế ở đó. Năm đó Lưu Hồng Quân mua, đã là một phế tích, mấy năm qua, chỗ đó đã biến thành một bãi rác. Người dân xung quanh đã đến ủy ban khu phố khiếu nại, nói phế tích kia quá bẩn, đến mùa hè thì một mùi, hơn nữa ruồi muỗi bay loạn.
Lưu Hồng Quân nghe Xa Chấn Tân thuật lại, cũng tức giận đến bật cười, hóa ra người dân Tứ Cửu thành, cũng là không biết xấu hổ như vậy. Cái bãi rác đó không phải do chính bọn họ, ném rác bừa bãi, tích lũy ngày này qua ngày khác mà thành bãi rác sao? Bây giờ chê thúi, sớm làm gì đi? Mặc dù trong lòng thầm mắng, nhưng Lưu Hồng Quân vẫn phải đi xử lý. Dù sao, người ta ủy ban khu phố đã thông báo, thậm chí chuyện này còn kinh động cả chính quyền khu.
Lưu Hồng Quân đành giao vườn rau ở viện cũ cho Núi Lớn và Đá, để bọn họ giúp xới đất, tiện thể trồng rau luôn. Lưu Hồng Quân rất muốn mang theo Dương Thu Nhạn và cả con trai con gái cùng đi, nhưng con trai còn quá nhỏ, chưa đến một tuổi, mang chúng đi theo thì căn bản không chăm sóc nổi. Hắn cũng muốn mang theo Tiền Thắng Lợi hoặc là Núi Lớn, Đá cùng đến Tứ Cửu thành, nhưng không đúng thời điểm. Bây giờ đang là vụ xuân cày bừa, Tiền Thắng Lợi căn bản không thể đi được. Ở vườn ươm của Đá cũng đang bận rộn ươm giống, cũng không thể xin nghỉ. Hơn nữa, vợ của Núi Lớn và Đá sắp sinh, lại càng không thể đi Tứ Cửu thành. Cho nên, Lưu Hồng Quân chỉ có thể một mình lên đường tiến về Tứ Cửu thành.
Sau khi nói rõ mọi việc trong nhà, Lưu Hồng Quân an vị trên tàu hỏa đi Tứ Cửu thành. Lần này ngồi vẫn là toa nằm mềm, tự nhiên vẫn là đại ca vợ giúp một tay sắp xếp. Lưu Hồng Quân một mình bao cả phòng riêng nằm mềm. Bây giờ cải cách mở cửa đang có phong trào càng ngày càng lớn, đối với dân chúng ảnh hưởng cũng càng lúc càng lớn. Ảnh hưởng trực quan nhất chính là, dọc đường đi, Lưu Hồng Quân căn bản không dám mở cửa sổ. Mỗi khi đến một ga tàu, trên sân ga có rất nhiều tiểu thương, bán đồ trên sân ga, có bán đồ ăn, có bán bia, còn có bán trái cây. Có người trực tiếp xông lên tàu hỏa, bán đồ. Nếu như đơn thuần chỉ bán đồ thì cũng thôi đi, vấn đề là họ không chỉ bán đồ, nếu như ngươi mở cửa sổ ra thì những vật đặt trên khay trà, rất có thể lại thành mục tiêu của bọn họ. Lưu Hồng Quân đã tận mắt thấy một thanh niên cầm túi công văn có in Thượng Hải, nhanh chóng nhảy xuống sân ga, lướt qua đường ray, sau đó rời khỏi ga tàu. Không cần hỏi, cũng biết là hắn cướp được từ trên tàu.
Lưu Hồng Quân mặc dù sẽ không để túi đồ trên khay trà, nhưng cũng không muốn mở cửa đi mua mấy thứ đồ ăn chất lượng kém kia. Lúc đi, hắn đã mang theo đồ ăn, gà kho, vịt kho, chân giò kho, còn có thịt hươu kho, đều chứa trong hộp cơm. Mùa này, nhiệt độ không nóng không lạnh, không cần lo lắng đồ ăn sẽ hư. Đến xe ăn mua chút bánh bao, mua hai chai bia, rồi ăn thịt kho tàu uống bia, ăn bánh bao, coi như một bữa. Đến khi tàu lửa tới Tứ Cửu thành, cũng vừa lúc ăn xong hết thịt kho tàu mang theo.
Lưu Hồng Quân đeo một túi vải trên vai, tay xách túi du lịch đi ra ga Tứ Cửu thành.
"Hồng Quân huynh đệ!" Vừa ra ga tàu, liền thấy Xa Chấn Tân đứng ở cửa ra ga chờ hắn.
"Xa huynh đệ, lại làm phiền ngươi rồi!" Lưu Hồng Quân tiến lên bắt tay với Xa Chấn Tân, khách khí nói.
"Phiền toái gì chứ? Mấy năm nay, chúng ta cũng làm phiền ngươi không ít!" Xa Chấn Tân nhẹ nhàng đấm vào vai Lưu Hồng Quân một cái, "Mấy người bọn họ đang bận làm việc, cho nên không tới đón ngươi! Tối nay, chúng ta mở tiệc chiêu đãi ngươi!"
"Ha ha, vậy ta sẽ không khách khí, đã đến Tứ Cửu thành, cả trăm cân này của ta giao hết cho các ngươi!" Lưu Hồng Quân cười nói.
Giữa người với người đúng là kỳ lạ như vậy, vốn dĩ Lưu Hồng Quân cùng đám người Xa Chấn Tân, là thông qua Vương Dược Tiến quen biết, kết quả mấy năm qua, quan hệ của Lưu Hồng Quân với Xa Chấn Tân, còn tốt hơn cả với Vương Dược Tiến. Vương Dược Tiến người này cũng được, nhưng lý niệm của hắn không giống Lưu Hồng Quân, cho nên hai người cuối cùng vẫn không chơi chung với nhau. Bây giờ, Vương Dược Tiến đã cùng vợ con chuyển về Tứ Cửu thành ở, hai bên ít lui tới hơn. Đối với Vương Dược Tiến, Lưu Hồng Quân ngược lại không có gì khó chịu, dù sao việc hắn có dẫn theo người dân Du Thụ Truân cùng nhau k·i·ế·m tiền hay không, đó là tự do của người ta, không thể vì thế mà nói nhân phẩm của người ta không ra gì. Ít nhất, người ta không bỏ rơi vợ con, sau khi k·i·ế·m được tiền từ buôn lâm sản, cũng mang Tiểu Phương vào thành. Như vậy là tốt rồi.
Xa Chấn Tân lái xe tới đón Lưu Hồng Quân, là một chiếc xe Polonez khá tốt vào thời điểm này.
"Thế nào, chiếc xe này đẹp chứ?" Sau khi lên xe, Xa Chấn Tân rất đắc ý khoe khoang.
"Ừm! Xe này không tệ, rất đẹp!" Lưu Hồng Quân rất tán thành gật đầu.
Lưu Hồng Quân không hề nói dối, đây đúng là một chiếc xe rất đẹp. Cho dù là mười năm sau, chiếc xe này vẫn không hề lỗi thời, vẫn rất đẹp. Chiếc Polonez này rất được ưa chuộng ở phương bắc, rất oai phong. Có điều, xe này phần lớn đều là nhập lậu, có thể thấy dân buôn ở Tứ Cửu thành bây giờ đã rộn ràng trở lại. Thời điểm này, việc quản lý xe hơi còn rất thoải mái, cho dù là xe nhập lậu, chỉ cần có chút quan hệ, tốn ít tiền là có thể lên biển.
"Thế nào, để lại cho ngươi một chiếc? Anh em của ta, từ bên gấu Nga mang về mấy chục chiếc Polonez." Xa Chấn Tân rất nhiệt tình hỏi.
"Ta ở trong núi lớn, lái loại xe này, không hợp! Nếu muốn mua xe thì phải mua xe Jeep như Gaz kia!" Lưu Hồng Quân cười lắc đầu, từ chối ý tốt của Xa Chấn Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận