Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 858 nuôi dưỡng tương lai phát triển xu thế

Chương 858: Nuôi dưỡng xu thế phát triển tương lai
Dù là bản thân Lưu Hồng Quân không muốn nhận thầu khu đốn gỗ, hoặc là nhận thầu những công trình khác. Cũng được, đem tin tức chia sẻ cho người khác, tỷ như có thể chỉ điểm cho người khác nhận thầu vườn ươm. Chỉ điểm núi lớn nhận thầu khu đốn gỗ. Việc nhận thầu khu đốn gỗ, lợi nhuận không chỉ có riêng là thông qua việc đốn gỗ cây rừng để kiếm tiền. Mà còn đến từ những lâm sản khác, cùng với trồng trọt để đạt được lợi ích. Nhận thầu khu đốn gỗ, có quyền lợi cũng có nghĩa vụ. Quyền lợi chính là có thể chặt cây rừng, hái thu thập các loại lâm sản, bao gồm nhưng không giới hạn trong nhân sâm, linh chi, nấm. Nghĩa vụ thì là cần phải trồng cây gây rừng, ngươi phải đem núi rừng sau khi đốn gỗ lần nữa trồng cây con. Nghĩa vụ này, mặc dù cần đầu tư, nhưng bên trong cũng có lợi ích. Trồng cây con, cũng không phải một năm hai năm liền có thể lớn thành đại thụ. Trong lúc cây nhỏ lớn lên, lớn lên thành đại thụ che trời, có thể trên đất trống trồng trọt hoa màu. Tỷ như có thể trồng đậu nành, trồng bắp ngô, trồng lúa mì các loại, thậm chí còn có thể trồng nhân sâm. Đất ở khu đốn gỗ cũng đều rất phì nhiêu, bóp một nắm, có thể bóp ra dầu, phì nhiêu như vậy. Bất kể trồng cái gì, cũng có thể có một thu hoạch tốt. Cho nên nói, tin tức này rất đáng giá tiền. Lưu Hồng Quân có thể để cho bạn bè của hắn, chuẩn bị sẵn sàng trước, tỷ như có thể tạo mối quan hệ với lãnh đạo, cùng với các công tác chuẩn bị khác. Đợi đến khi chính sách ban hành, có thể giành trước nhận thầu.
"Chú Chu, xem ra cấp trên quyết tâm cải cách rất lớn a! Đại ca, nếu huynh muốn phát tài thì có thể chọn nhận thầu một khu đốn gỗ, tuyệt đối một vốn bốn lời. Chỉ cần tùy tiện nhận thầu mấy đỉnh núi, kiếm mấy chục triệu cũng không thành vấn đề, nói không chừng sau này còn có thể trở thành tỷ phú. Không thể so với huynh làm phó cục trưởng công an rừng rậm, mạnh hơn rất nhiều." Lưu Hồng Quân nửa đùa nửa thật nói với đại ca.
"Không cần, ta có ngươi thằng em trai này, còn để ý kiếm bao nhiêu tiền làm gì? Ngược lại có ngươi thằng em làm chỗ dựa, ta cũng không cần phải bận tâm cho đại bàng cùng Hinh Hinh sau này, ta cứ an phận làm việc là được." Lưu Hồng Ba cũng nói đùa theo.
"Chú Chu, nhìn xem, đại ca con là người không cầu phát triển gì cả. Còn con không phải muốn nhận thầu cái gì đỉnh núi, ngược lại nếu như có thể thì xin chú Chu giúp một tay nói chuyện. Mấy khu đốn gỗ xung quanh làng chúng con, có thể cho làng chúng con nhận thầu." Lưu Hồng Quân lại nói đùa một câu, rồi lại nghiêm nghị nói với chú Chu.
"Làng các cậu nhận thầu khu đốn gỗ? Các cậu còn có sức để làm sao? Ta nghe nói, Du Thụ Truân của các cậu bây giờ rất trâu bò, là thôn đầu tiên có thu nhập vạn tệ của Hắc Long Giang. Sản lượng heo xuất chuồng của trại nuôi heo đã đạt đến năm mươi nghìn con, còn trại nuôi gà cũng có mười vạn con gà. Sản nghiệp lớn như vậy, còn chưa đủ để các cậu bận rộn?" Chú Chu cười hỏi.
"Chú Chu, con suy nghĩ nhận thầu khu đốn gỗ, không phải vì đi chặt cây rừng. Mà chủ yếu là xây một khu trang trại chăn nuôi tự nhiên cực lớn, có chu vi mười cây số. Bên trong không chỉ đơn thuần nuôi heo, còn sẽ dùng phương thức thả rông để nuôi hươu sao, lửng chó, chồn hương, và các loại thú hoang khác. Dĩ nhiên, bên trong cũng sẽ nuôi gà rừng, gà lôi, các loại gia cầm." Lưu Hồng Quân từ từ nói ra suy nghĩ của mình.
"Ghê thật, ý tưởng của cậu lớn mật và cũng vượt quá quy định." Chú Chu bị ý tưởng của Lưu Hồng Quân làm kinh ngạc, không nhịn được thở dài nói. Nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chẳng qua là, các khu đốn gỗ xung quanh làng cậu, đều đã vào thời kỳ dưỡng dục, trong thời gian ngắn đoán chừng sẽ không nhận thầu nữa." Chú Chu làm cục trưởng từng sống ở Hải Lâm gần hai mươi năm, đối với toàn bộ khu rừng cũng rất quen thuộc. Cho nên, Lưu Hồng Quân vừa nói là biết tình hình ở đó thế nào.
"Chú Chu, xung quanh làng chúng con có không ít núi rừng mặc dù không phải khu đốn gỗ. Tỷ như Ngọa Ngưu Câu, Dã Trư Lĩnh, Bàn Tràng Sơn, và một số núi rừng phụ cận. Mặc dù bởi vì giá trị khai thác cây rừng trên núi không lớn nên không được quy hoạch thành khu đốn gỗ. Nhưng, quyền sở hữu vẫn thuộc cục lâm nghiệp. Con muốn chính là quyền nhận thầu những chỗ đó." Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói. Đây là hắn vừa mới nghe chú Chu nhắc nhở, tạm thời nghĩ tới. Thực tế cũng không tính là tạm thời nghĩ đến, đây là xu thế phát triển của tương lai. Lưu Hồng Quân đã sớm cân nhắc, chỉ có điều vì thời cơ không đúng nên không đề cập với ai cả. Nhưng mà, tương lai nhất định sẽ phát triển theo hướng này. Phát triển kinh tế nông thôn đông bắc trong tương lai có mấy phương hướng, một là nhận thầu đất, diện tích lớn cơ giới hóa trồng trọt. Một là chăn nuôi đặc chủng. Tương lai một cân thịt heo chỉ mười mấy đồng, heo hơi càng chỉ bán được mấy đồng. Nhưng một cân thịt hươu, giá thị trường là mấy chục đồng. Hơn nữa cái đáng giá nhất của hươu sao không phải thịt hươu, mà là nhung hươu. Nhung hươu thì luôn được tính giá theo từng gam. Bất kể là nuôi hươu sao, hay nuôi heo rừng, lợi nhuận thu được từ lửng chó cũng sẽ cao hơn rất nhiều so với lợn nhà thông thường. Ngay cả với lợn nhà, nuôi thả cũng có thể đáng tiền hơn vỗ béo heo. Cho nên, trong tương lai chăn nuôi đặc chủng mới là xu thế phát triển kinh tế nông thôn. Dù sao, việc vỗ béo heo đã có các xí nghiệp chăn nuôi quy mô lớn, tất cả đều dùng công nghệ kỹ thuật để chăn nuôi, cạnh tranh với bọn họ là không cần thiết.
"Mấy chỗ đó hả! Vậy cũng được, không có vấn đề, các cậu cũng không cần chờ chính sách nhận thầu ban hành. Đợi ta giúp các cậu liên lạc, sang năm là có thể nhận thầu được rồi." Chú Chu cười nói.
"Vậy con cảm ơn chú Chu trước! Chuyện này nếu thành, sau này làng con xin lập bia cho ngài, đặt bài vị trường sinh." Lưu Hồng Quân cười nói.
"Đừng, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa, chuyện lập bia thì thôi đi." Chú Chu cười xua tay.
"Ta thấy các cậu nhận thầu Dã Trư Lĩnh và Bàn Tràng Sơn tương đối tốt, mấy chỗ khác, lại có chút vướng mắc với làng khác. Sau khi các cậu nhận thầu, rất dễ xảy ra tranh chấp. Tiền tài làm người ta động lòng. Một khi làng các cậu giàu lên rồi, nếu gần với làng khác quá sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn." Chú Chu suy nghĩ một lát nhắc nhở.
"Cũng đúng. Ngoài Dã Trư Lĩnh và Bàn Tràng Sơn, những núi rừng xung quanh làng ta cũng có thể nhận thầu." Lưu Hồng Quân gật đầu đồng ý.
Lưu Hồng Quân và chú Chu nói chuyện hồi lâu, đã thảo luận về việc nhận thầu. Mãi đến khi sắp đến giờ ăn cơm trưa mới kết thúc. Chú Chu được Chu Phượng Hà nhắc nhở, đi vào phòng bếp làm món ăn tủ của mình. Lưu Hồng Quân thì cùng đại ca ngồi trong phòng khách uống trà, chờ ăn cơm. Dương Thu Nhạn phụ trách chăm sóc bọn trẻ, không nhiều đứa trẻ đến cùng một chỗ, nói không chừng liền gây ra chuyện gì."Hồng Quân, chẳng phải con không quan tâm chuyện của làng sao? Chuyện nhận thầu núi rừng xây trang trại chăn nuôi, con quyết định được sao? Đừng có, gây ra mâu thuẫn." Lưu Hồng Ba nhắc nhở.
"Sao con lại không muốn quản, nhưng con là cổ đông lớn nhất của hợp tác xã nuôi heo, có ý kiến chỉ đạo trong phát triển cũng đâu có vấn đề gì, đúng không?" Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói. Nghe đại ca hỏi như vậy, Lưu Hồng Ba cũng rất là hết nói nổi. Cái ông anh trai này vẫn còn trẻ người non dạ, không bằng ông bố vợ của anh ta có ánh mắt sắc bén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận