Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 166 nuôi heo hợp tác xã

Nhìn phía dưới nhốn nháo, cái gì cũng nói, thậm chí có người bắt đầu chửi bới, Dương Quảng Phúc dùng sức đập bàn một cái, lớn tiếng nói: "Mọi người yên lặng một chút! Ta biết mọi người lo lắng, ta nói rõ một chút, cái hợp tác xã nuôi heo này, hoàn toàn tự nguyện. Ngươi muốn tham gia thì tham gia, không muốn thì không ai ép buộc các ngươi. Hôm nay gọi mọi người đến họp, chính là để thông báo việc này. Hợp tác xã nuôi heo này, do ta, bí thư Đổng, đội trưởng Tiền, chủ nhiệm phụ nữ, Lưu Hồng Quân cùng những người khác đứng ra thành lập. Mục đích của hợp tác xã rất rõ ràng, là để cùng nhau góp vốn nuôi heo. Mọi người có thể về nhà thương lượng, xem có tham gia hợp tác xã nuôi heo hay không. Ai tham gia thì phải góp vốn, mỗi phần là một trăm đồng, có nghĩa là muốn vào hợp tác xã nuôi heo, ít nhất phải bỏ ra một trăm đồng. Còn mỗi người được góp bao nhiêu phần, cái này chúng ta sẽ bàn bạc lại sau, tùy theo số lượng người tham gia." Một tràng của Dương Quảng Phúc đã lập tức dẹp yên mọi tiếng ồn. Không bắt buộc tham gia hợp tác xã thì việc này không liên quan đến họ, tự nhiên họ cũng không làm ồn nữa. Được Dương Quảng Phúc đảm bảo, mọi người cuối cùng có thể bình tĩnh cân nhắc thiệt hơn của việc tham gia hợp tác xã nuôi heo. Tuy nhiên, vẫn có vài kẻ mang dã tâm, trong lòng nghĩ, hồi trước lập hợp tác xã cũng nói ngon ngọt như vậy, có tham gia hay không là hoàn toàn tự nguyện. Nhưng sau đó thì lại thành áp đặt, hễ còn muốn sống ở trong thôn, là phải tham gia hợp tác xã. Đây là lý do vì sao, trong những ngọn núi lớn ở Đông Bắc, có nhiều lán trại như vậy, người sống ở trên núi. Phần lớn những người này đều là người năm đó sống chết không chịu vào hợp tác xã, không có cách nào chỉ có thể trốn vào trong núi sâu. Một phần khác là những người đến Đông Bắc lánh nạn vào cuối những năm năm mươi, đầu những năm sáu mươi. Lúc đầu chạy nạn đến Đông Bắc, bên này vẫn rất hoan nghênh, dù sao đất Đông Bắc rộng người thưa, không lo người lánh nạn sẽ tranh giành lợi ích với họ. Sau đó, nhà nước bắt buộc đưa người lánh nạn trở về. Một bộ phận người như Lưu lão cha, có bản lĩnh, được địa phương sẵn lòng tiếp nhận, hơn nữa còn đảm bảo cho, làm hộ khẩu. Một bộ phận khác không có tài cán gì, địa phương bên trên cũng chẳng ai che chở cho, nên vì không bị đưa trở về, chỉ có thể trốn vào núi sâu. Dương Quảng Phúc không quan tâm đến những ý đồ đen tối của mấy kẻ kia, mà kiên nhẫn giảng giải mục đích và mục tiêu tương lai của hợp tác xã nuôi heo. Đây có thể coi là cuộc họp đội sản xuất ngắn nhất, không tới nửa giờ đã tuyên bố kết thúc. Mặc dù cuộc họp đã xong, nhưng mọi người không về nhà mà tụ tập ở đại đội bộ, trao đổi ý kiến với nhau. Việc có tham gia hợp tác xã hay không thì không quan trọng với đại đa số người, quan trọng là có chuyện hay để hóng. Dù sao điều kiện để vào hợp tác xã là một trăm đồng, vào thời đại này, một trăm đồng là một khoản tiền lớn. Đối với rất nhiều dân thường mà nói, nó tương đương với cả một năm thu nhập. Mấy ngày sau đó, hợp tác xã nuôi heo trở thành chủ đề nóng hổi nhất ở Du Thụ Truân, được nhắc đến nhiều nhất. Ngay cả khi hai vợ chồng xong việc kia, cũng không nhịn được bàn tán vài câu. Có nên tham gia hợp tác xã nuôi heo hay không. Vốn dĩ Dương Quảng Phúc và mấy người, cả Lưu Hồng Quân nữa, đều cho rằng sẽ không có mấy ai chịu vào hợp tác xã. Nhưng, rõ ràng là họ không để ý đến sức hiệu triệu của mình, nhất là sức hiệu triệu khi mấy người họ liên hợp lại. Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, nếu không phải chuyện tốt thì mấy vị cán bộ đại đội sao lại tham gia? Nhất là mấy người đi làm ở lâm trường, họ vốn kiến thức rộng hơn so với những người dân bình thường. Bắt đầu từ ngày thứ hai, đã có người tới đăng ký, xin vào hợp tác xã nuôi heo. Ba ngày sau, khi Lưu Hồng Quân chuẩn bị vào núi săn bắn, thì số người đăng ký tham gia hợp tác xã nuôi heo đã có hơn ba mươi hộ gia đình. Chiếm gần một phần ba Du Thụ Truân. Tính theo mỗi hộ một trăm đồng, hơn ba mươi hộ cộng lại là hơn ba ngàn đồng. Thấy nhiều người tham gia vậy, Dương Quảng Phúc có thể nói là vừa đau đầu vừa mừng. Quá nhiều người, dựa theo quy mô ban đầu của hợp tác xã nuôi heo, thì không đủ để chứa được nhiều hộ tham gia như vậy. Thế là, lại tức tốc gọi Lưu Hồng Quân đến nhà, bí thư Đổng, Tiền Thắng Lợi đều ở đó, mọi người cùng nhau thảo luận nên xử lý việc này như thế nào. “Việc này rất đơn giản! Hợp tác xã nuôi heo, đội phải nắm giữ một phần cổ phần nhất định, điều này là không thể nghi ngờ.” Lưu Hồng Quân ngay lập tức định hướng cho hợp tác xã nuôi heo. Với ý kiến này, Dương Quảng Phúc và bí thư Đổng rất đồng tình. Đặc biệt là bí thư Đổng, rất tán thành ý kiến này của Lưu Hồng Quân, càng thêm coi trọng Lưu Hồng Quân, và càng quyết tâm bồi dưỡng hắn vào ban cán bộ. “Nếu như nhiều người tham gia vậy thì dứt khoát chúng ta làm lớn hơn một chút! Đội sản xuất dùng đất để góp vốn, lấy ra một mảnh đất đi, tôi thấy tiểu Cô Sơn phía tây làng không tệ. Toàn bộ tiểu Cô Sơn cứ giao cho hợp tác xã nuôi heo sử dụng. Như vậy đội sản xuất có thể chiếm một tỷ lệ không nhỏ trong hợp tác xã nuôi heo.” "Tiểu Cô Sơn?" Dương Quảng Phúc, bí thư Đổng, và Tiền Thắng Lợi nhìn nhau, không ngờ Lưu Hồng Quân lại đề nghị xây trại heo ở tiểu Cô Sơn. Nhưng, cũng phải nói rằng, tiểu Cô Sơn thực sự rất thích hợp để xây trại heo. Tiểu Cô Sơn là một ngọn đồi độc lập ở phía tây Du Thụ Truân, diện tích không lớn lắm, bán kính cũng chỉ khoảng hai mươi mốt sào. Nhân tiện nói luôn một vấn đề, sào đất ở Đông Bắc là sào lớn, một sào tương đương với một nghìn mét vuông, không giống như một sào ở Quan Nội là sáu trăm sáu mươi sáu mét vuông. Cho nên, một sào đất ở Đông Bắc tương đương với mười lăm sào đất ở Quan Nội, hay ở Đông Bắc một sào là mười mẫu đất, tức mười nghìn mét vuông. Hai mươi mốt sào là hai trăm sào lớn, hai trăm nghìn mét vuông. Tiểu Cô Sơn nằm ở phía tây của làng, con sông nhỏ xuyên qua Du Thụ Truân đang chảy dưới chân núi. Địa hình tiểu Cô Sơn không quá phức tạp, nói là núi, thực ra chỉ là một ngọn đồi nhỏ trong dãy núi lớn mà thôi. Với ngọn đồi này, trồng hoa màu thì không thích hợp lắm, nhưng xây chuồng heo ở dưới chân núi thì lại không vấn đề. Cách xa làng, cũng không cần lo lắng mùi hôi của phân heo sẽ bay vào làng, tránh sau này hợp tác xã nuôi heo làm ra tiền rồi, có người ganh ghét lại gây sự. Tiểu Cô Sơn không thích hợp trồng hoa màu, nhưng trồng cỏ linh lăng để chăn nuôi thì được, hoặc trồng một ít bí đỏ cũng có thể. Đều có thể làm thức ăn cho heo. "Tôi thấy được, cứ coi tiểu Cô Sơn là của hợp tác xã nuôi heo! Bây giờ bàn xem, định giá tiểu Cô Sơn thế nào?" Dương Quảng Phúc gật gật đầu nói. "Việc này do mấy người lãnh đạo bàn là được! Để hợp tác xã nuôi heo phát triển lâu dài, ý của tôi là không nên định giá quá thấp. Không thì, sau này có người trong thôn ganh tỵ, đi tố cáo thì sẽ rất phiền phức.” Lưu Hồng Quân nhắc nhở. "Tố cáo? Ai dám!" Dương Quảng Phúc trừng mắt nói. Lưu Hồng Quân không nói gì thêm, đây là hạn chế của thời đại này. Dương Quảng Phúc không hiểu, không tới mấy năm nữa, nhà nước sẽ ban hành CMND, đến lúc đó người trong thôn ra ngoài, sẽ không cần giấy giới thiệu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận