Bắt Đầu Từ Cửa Tiệm Thú Cưng

Chương 35

Thật vậy, trong khoảnh khắc đó, Quý Linh cảm giác toàn thân tóc gáy đều dựng đứng cả lên.
Hóa ra thật sự có loại cảm giác toàn thân phát lạnh giữa trời nắng chang chang thế này à.
Rõ ràng là mẹ ruột của mình, nhưng Quý Linh lại có cảm giác khủng hoảng như bị ác quỷ đòi mạng.
Nàng cứng đờ dừng bước một chút, nhưng không quay người lại, mà không chút do dự tăng nhanh tốc độ.
Không quay đầu lại.
Lão sư nói, không nên quay đầu lại.
Tôn Thố còn đang gọi nàng: "Là Quý Linh phải không!? Quý Linh! A Linh à!"
Nàng kêu càng lớn tiếng, Quý Linh đi được càng nhanh.
Đi qua chỗ ngoặt, Quý Linh trực tiếp chặn một chiếc xe: "Taxi dừng lại."
"A, được được......" Lái xe nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, có chút do dự an ủi nàng: "Cô gái, chuyện gì cũng dễ thương lượng, đừng buồn......"
Buồn sao? Quý Linh cười nhếch mép đầy chế giễu.
Nàng sẽ không buồn.
Đưa tay lau mặt, nàng mới phát hiện, bất giác mình đã lệ rơi đầy mặt.
Hơi nghiêng mặt qua, nàng nhìn thấy Tôn Thố đang đuổi theo rất nhanh về phía này.
Sau đó là hình ảnh nàng đột nhiên dừng lại, càng ngày càng nhỏ......
Cuối cùng, biến mất không thấy đâu nữa.
Quý Linh hít sâu một hơi, mở cửa sổ xe ra.
Gió sông thổi tạt vào mặt làm da mặt nàng căng cứng trong nháy mắt.
Không sao đâu, Quý Linh.
Nàng tự nhủ, tương lai là tươi sáng, không nên quay đầu lại.
Chủ nhiệm lớp cũng không nhịn được đuổi theo, nhìn Quý Linh lên xe đi xa mới lặng lẽ thở dài một hơi.
"Lão sư! Lão sư!" Lại là Tôn Thố thấy được nàng, vội vàng túm lấy nàng: "Kia là Quý Linh, đúng hay không? Đó chính là A Linh có phải không? Ngươi nói cho ta à, có phải là Quý Linh không!"
Nhìn nàng trân trối, chủ nhiệm lớp thần sắc lạnh lùng: "Có phải hay không, có quan trọng không?"
Sao lại không quan trọng chứ?
"Khi đó ngươi bỏ rơi nàng, sau đó lại chuyển tiền của nàng đi, bây giờ còn muốn thế nào nữa?"
Hai năm nay, Quý Linh đã trải qua những ngày tháng thế nào, chủ nhiệm lớp quá rõ ràng.
Nàng vốn định nhịn xuống, nhưng nghĩ đến nỗi bi thương của Quý Linh lúc rời đi khi trước, thật sự không kìm nén được: "...... Ngươi bây giờ tìm nàng, lại là muốn cái gì? Thẻ lương của nàng? Tiền học phí sinh hoạt của nàng? Hay là thật sự muốn bức tử nàng?"
"Ta, ta không nghĩ vậy, ta chỉ là......" Tôn Thố khóc rất thê thảm, đau buồn nói: "Ta chỉ nghĩ, nàng không có tiền thì sẽ quay về......"
Trở lại như ban đầu, bọn họ vẫn là một gia đình hạnh phúc.
"Trở về, bỏ học, kiếm tiền nuôi ngươi?" Chủ nhiệm lớp cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm nàng: "Làm mẹ, ngươi xứng sao?"
Để con gái vị thành niên bị ép nghỉ học, ra ngoài làm công kiếm học phí.
Chỉ cần là người bình thường, đều không làm ra được chuyện này!
Tôn Thố giật mình, đôi mắt khóc đến đỏ bừng.
Rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi, mà vẫn như một tiểu cô nương hai mươi tuổi, hở một tí là khóc lóc như 'lê hoa đái vũ', vai không gánh vác nổi chút việc nào, chuyện gì cũng nghĩ đến dựa vào lão công giải quyết.
Lão công không đáng tin cậy, lại muốn dựa dẫm vào đàn ông bên ngoài.
Cuối cùng phát hiện mình đã hết thời xuân sắc, rơi vào cảnh trắng tay, mới quay đầu tìm đứa con gái đã bị mình làm tổn thương sâu sắc.
Chủ nhiệm lớp ghét bỏ đẩy nàng ra, thật sự không nể nang chút mặt mũi nào mà quay đầu trở về trường học.
Quý Linh đi thẳng đến nhà ga, không để ý giá cả, trực tiếp mua vé chuyến xe nhanh nhất.
Dù cho phải chuyển hai ba chuyến xe giữa đường, cơm cũng không kịp ăn, đi rất nhiều chặng, cũng không sao cả.
Nàng không quan tâm.
Nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Trời đã tối rồi, nàng còn chưa ăn cơm trưa.
Đi đến trước cửa "Sủng Ái Hữu Gia", nàng nhìn chữ【 Nhà 】 đang sáng lấp lánh kia, trong lòng đột nhiên thấy chua xót.
Không biết từ lúc nào, nàng ngược lại cảm thấy, nơi này càng giống nhà của mình hơn.
Lục Cảnh Đi trong lòng rất lo lắng, thỉnh thoảng lại cau mày ngó ra xem.
Đúng lúc liền thấy nàng đang đứng ngẩn người ở đó.
"Làm gì vậy ngươi?" Lục Cảnh Đi bước nhanh tới, dẫn nàng vào: "Điện thoại cũng tắt máy, nói buổi chiều về, sao giờ này mới tới... Ngươi, ngươi sao thế?"
Quý Linh cứ vậy, mắt trân trân nhìn hắn.
Nàng rõ ràng đang cười, nước mắt lại không kìm được mà chảy xuống.
"Đói quá à." Nàng nghe chính mình nói.
Lục Cảnh Đi bật cười, đưa tay búng nhẹ vào đầu nàng: "Ngốc nghếch, mau đặt túi xuống, đi, ca dẫn ngươi đi ăn đồ ngon."
Đi vào đặt túi xuống, tiện thể rửa mặt.
Quý Linh lúc này mới phát hiện, mình vội vã cuống cuồng nên cũng không nhận ra điện thoại đã hết pin.
Tiền trong ví cũng không biết sao đã tiêu hết, may mà tiền mặt mang theo cũng không quá nhiều.
Cả người ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết đã đổi mấy chuyến xe để về.
"Người không sao là tốt rồi." Lục Cảnh Đi trấn an nàng, gọi cho nàng vài món ăn: "Vừa ăn vừa nói chuyện nhé."
Quý Linh cắm đầu ăn hết một bát lớn, mới kinh ngạc phát hiện: "Lục ca, ngươi cũng chưa ăn cơm à?"
"Nói nhảm."
Lục Cảnh Đi tức giận liếc nàng một cái, bất đắc dĩ nói: "Ngươi chưa về, ta sao ăn được?"
Hắn đã chạy hai ba bận ra trạm xe, cũng vì sợ hai người lỡ mất nhau, hết cách mới phải quay về 'ôm cây đợi thỏ'.
Quý Linh nghe vậy rất cảm động, mắt lấp lánh sáng ngời: "Lục ca, ngươi tốt thật."
Nghe vậy Lục Cảnh Đi tai cũng hơi nóng lên, nhìn đi chỗ khác: "Ăn cơm của ngươi đi."
Ăn no rồi, Lục Cảnh Đi kiên nhẫn nghe nàng kể lể.
Chuyện lúc trước có bao nhiêu thuận lợi, thì chuyện gặp phải Tôn Thố sau đó lại phiền muộn bấy nhiêu.
"Ta không để ý đến nàng, ta chạy thẳng luôn......" Quý Linh nói rồi lại cúi thấp đầu: "Lục ca, ta không muốn gặp nàng."
"Không muốn gặp thì không gặp thôi, có gì to tát đâu." Lục Cảnh Đi xoa đầu nàng, bình tĩnh nói: "Nàng nếu biết xấu hổ thì cũng không nên đến tìm ngươi."
Chuyện lấy đi hơn năm ngàn tệ của nàng, hắn nghĩ lại vẫn còn tức giận thay cho nàng.
Là người thì không ai làm chuyện thất đức như vậy!
Cũng may là gặp hắn, Quý Linh nếu không may mắn một chút, bây giờ cũng không biết đang ở đâu.
"Nàng người đúng như tên." Quý Linh nói, cười thảm đạm: "Giống như hoa Tơ Hồng vậy......"
Ai.
Cho nên nàng mới đặc biệt độc lập, chuyện gì cũng nghĩ dựa vào chính mình.
Bởi vì từ trên người nàng, Quý Linh đã thấy rõ, núi dựa thì núi lở, người dựa thì người chạy, chỉ có mình mới là đáng tin cậy nhất.
Quý Linh nói xong mới nhận ra mình vừa 'vơ đũa cả nắm', vội vàng chữa lại: "Đương nhiên, Lục ca ngươi không giống, ngươi rất đáng tin cậy!"
"Đi nào ngươi." Lục Cảnh Đi liếc nàng một cái, đứng dậy tính tiền: "Đi, về ngủ đi ngươi, ta đi đón người đây."
Hắn còn phải đến nhà Lan di đón người nữa.
Đối với tình huống thỉnh thoảng đón muộn như thế này của hắn, Lục Thần và Lục Hi tỏ ra vô cùng tức giận!
Nhưng mà, nhìn thấy Kẹp Âm, tất cả lửa giận này lại hóa thành hư vô trong nháy mắt.
"Kẹp Kẹp! A, Kẹp Kẹp của ta."
"Không, đây không phải Kẹp Kẹp của ngươi, là Kẹp Kẹp của ta!"
Vốn dĩ đã nói xong sẽ cùng nhất trí chống lại 'người ngoài' là Lục Cảnh Đi, kết quả hai đứa vừa nhìn thấy Kẹp Âm liền quên sạch.
Bắt đầu tranh giành sự yêu chiều của Kẹp Âm.
Lục Cảnh Đi xoa đầu mỗi đứa một cái, cười: "Lan di, các ngươi nghỉ ngơi đi, ta dẫn bọn hắn về đây."
Nghe nói Quý Linh không sao, đã an toàn trở về, Lan di cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ừ, tốt tốt, ngươi mau về đi nhé."
Vừa mới lên đến lầu hai, Lan di lại gọi hắn lại: "À phải rồi, Cảnh Đi à, ngày mai anh họ của cháu dâu bà dì của ngươi nói muốn gặp mặt ăn cơm với ngươi."
Anh họ? Là nam à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận