Bắt Đầu Từ Cửa Tiệm Thú Cưng

Chương 30

Lục Cảnh thoáng chốc hỏi một cách mơ hồ, có một chút mờ mịt: "Vậy thì không phải sao?"
Hắn thật sự chính là nghĩ như vậy mà.
Nhìn vẻ mặt chân thành của hắn, Lan di quay đầu tự an ủi mình: Đứa bé này đoán chừng thật sự là tốt bụng, còn chưa nghĩ đến phương diện kia đâu......
"À......" Lan di cau mày, cẩn thận từng lời nói: "Vậy được rồi, ngươi xem tình hình mà làm......"
Lục Cảnh gật gật đầu, quay về liền bắt tay vào xử lý chuyện này.
Thật ra những việc thực sự cần hắn hao tâm tổn sức cũng không nhiều, chỉ là giúp hỏi thăm mà thôi.
Ví dụ như, học tịch không ở đây, chuyển đến cần những thủ tục nào.
Ví dụ như, bên này sẽ có mấy lớp, đại khái sẽ sắp xếp như thế nào.
Ví dụ như......
Những chuyện chi tiết này, Lục Cảnh đã từng xử lý cho Lục Thần Lục Hi rồi, bây giờ chẳng qua là đổi thành bậc cao trung, cũng không quá phiền phức.
Nhất là bây giờ ngôi trường này là trường mới, vốn chỉ thiếu học sinh, Lục Cảnh đi hỏi một chút, người ta quả thực vô cùng tích cực.
Thật sự là biết gì nói nấy.
Nhiệt tình chu đáo đến mức khiến Lục Cảnh, người trước đây từng gặp không ít trắc trở ở trường tiểu học, cảm thấy có chút không quen.
Bất quá, như vậy lại giảm bớt phiền phức cho hắn rất nhiều.
Đợi đến khi bên này yêu cầu cung cấp mã số học tịch, Lục Cảnh xác định chuyện này về cơ bản chỉ cần người trong cuộc đồng ý đồng thời chuyển mã số học tịch tới là có thể thuận lợi thành công, mới gọi riêng Quý Linh ra ngoài.
Quý Linh đi theo hắn ra ngoài, mãi cho đến khi ngồi xuống trước bàn ăn trong tiệm cơm, vẫn còn hơi mơ màng: "Lục ca, sao vậy?"
Đột nhiên mặt mày nghiêm túc gọi nàng ra, đầu óc Quý Linh xoay chuyển nhanh chóng: Chẳng lẽ là muốn đuổi việc nàng?
"Có chuyện này, muốn nói với ngươi một chút, ở trong tiệm không tiện lắm, cho nên dứt khoát rủ ngươi cùng ăn một bữa cơm, thuận tiện trò chuyện."
Lục Cảnh tráng bộ đồ ăn, thuận tay tráng luôn cả phần của nàng.
Nhìn thấy hành động này, Quý Linh mở to hai mắt: Quả nhiên mà, quả nhiên là muốn đuổi việc nàng!
Không đợi Lục Cảnh mở miệng, Quý Linh đáng thương nhìn hắn: "Lục ca, ta làm việc rất nghiêm túc, sau này ta sẽ càng cố gắng làm việc hơn, ngươi đừng đuổi việc ta được không?"
"Đuổi việc ngươi?" Lục Cảnh giật mình, ngẩng mắt nhìn nàng kinh ngạc: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Quý Linh có chút ngơ ngác: "Hả? Không phải đuổi việc sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Lục Cảnh đưa bộ đồ ăn đã tráng xong cho nàng, mới bình tĩnh nói: "Thật ra, ta muốn nói chuyện với ngươi về việc học của ngươi."
Hắn cũng không có ý định giấu giếm nàng, đem những thông tin mình tìm hiểu được gần đây giải thích cho nàng nghe một chút.
Càng nghe, Quý Linh lại càng kinh ngạc hơn.
Nàng thật không ngờ, mình chỉ là nói qua một lần, Lục Cảnh lại thật sự ghi nhớ hết trong lòng.
Bình thường nàng thật sự không muốn nhắc tới, lúc ấy cũng là sợ Lục Cảnh không muốn nàng làm việc ở đây, mới bất đắc dĩ nói ra tình hình trong nhà.
Nhưng mà, Lục Cảnh cũng không vì vậy mà chế giễu hay xem thường nàng.
Thậm chí còn không phải là nghe xong rồi thôi, mà là lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, đồng thời đang nỗ lực chạy đôn chạy đáo tìm cách giúp nàng!?
Quý Linh yên lặng lắng nghe, mắt dần dần đỏ hoe.
"Học tịch của ngươi, còn cần chính ngươi phải về một chuyến, chuyển học tịch đến, ngoài ra còn cần ngươi tìm hiệu trưởng viết một giấy tờ......"
Lục Cảnh nói được nửa chừng, phát hiện nàng im lặng.
Vừa ngẩng mắt lên, hắn giật nảy mình.
Luống cuống tay chân tìm khăn giấy, vội vàng rút mấy tờ đưa cho nàng: "Này, ngươi đang yên đang lành, khóc cái gì vậy?"
"Xin, thật xin lỗi......" Quý Linh thật sự rất ít khi khóc.
Dù là lúc trước ba ghét bỏ nàng, mẹ không cần nàng, họ hàng đều bảo nàng, kêu nàng mau khóc lóc, tỏ ra yếu đuối, không chừng cha mẹ mềm lòng sẽ đón nàng về ở cùng......
Nhưng nàng ở trước mặt bọn họ đều nhịn được, không rơi một giọt nước mắt nào.
Đương nhiên khó tránh khỏi bị người ta nói là sắt đá, nhưng nàng thật sự không muốn cúi đầu trước mặt họ.
Dù sao nàng biết, coi như nàng có khóc trước mặt họ, họ cũng sẽ không hề đau lòng, ngược lại sẽ còn ghét bỏ nàng phiền phức.
Nhưng bây giờ, thì khác.
Nàng cố gắng lau nước mắt, nhưng không biết tại sao, nước mắt cứ tự nó chảy ra, căn bản không khống chế nổi.
Thì ra, cảm giác thực sự được người khác quan tâm này, ngược lại khiến người ta không kìm được nước mắt.
"Ta, ta một lát là ổn thôi......"
Lục Cảnh thở dài, bảo nàng cứ từ từ.
Đợi nàng dần dần bình tĩnh trở lại, Lục Cảnh mới tiếp tục nói: "Chỗ này nè, là những giấy tờ tương ứng, ngươi có thể xem qua trước."
Một xấp dày cộp, cứ thế được đẩy tới, hốc mắt Quý Linh lại đỏ lên.
Nàng cố gắng hít sâu, may mà nhịn được.
Hai tay nhận lấy, đến cả đầu ngón tay nàng cũng đang run nhè nhẹ.
Xem hết toàn bộ, nàng chỉ có thể nói, coi như đổi lại là chính nàng đi làm, cũng chưa chắc đã tra được đầy đủ như vậy.
"Cảm ơn...... Thật sự, Lục ca, cảm ơn ngươi......" Nàng ôm lấy những tài liệu này, cảm động vô cùng.
Lục Cảnh khoát khoát tay, vừa vặn đồ ăn cũng lên đủ: "Mau ăn cơm đi, sau đó, ngươi chuyển học tịch đến, phải không, ngôi trường này ngươi cũng thấy rồi đó, điều kiện vẫn thật sự không tệ."
Đâu chỉ là không tệ, so với trường cao trung ở huyện trước kia của nàng, đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Quý Linh vốn tưởng rằng nàng dù có cố gắng hơn nữa, kết quả tốt nhất cũng chỉ là tích đủ học phí quay về học xong cao trung lấy cái giấy chứng nhận tốt nghiệp.
Vạn lần không ngờ tới, mục tiêu mà nàng vốn dự tính phải mất một năm mới đạt được, Lục Cảnh chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã lên kế hoạch tốt cho nàng.
Dù đi học cũng có thể tự nuôi sống bản thân, không cần phải ngửa tay nhìn sắc mặt người khác, đây là chuyện nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
"Mặt khác." Lục Cảnh cơm nước xong xuôi, vẫn là nói thẳng: "Trước đó ta có xem camera giám sát một lần, phát hiện ngươi học tới hơn một giờ sáng còn chưa ngủ, như vậy là không được đâu."
Quý Linh chớp mắt một cái, liền biết là cái ngày mới chuyển vào: "Ừm a, sau này ta đều không có như vậy nữa."
Hôm đó là vì vừa kích động lại vừa phấn khởi, thậm chí không cần phải làm nhiều việc nhà gì cả, thời gian rảnh rỗi đều dùng hết vào việc học, nên mới nhất thời quên cả thời gian.
Sau đó nàng đều đi ngủ sớm.
Lục Cảnh về sau không xem camera giám sát nữa, nghe vậy gật gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Vừa hay Quý Linh vẫn còn lưu số điện thoại của chủ nhiệm lớp cũ, ngày thứ hai nàng liền gọi điện thoại đi hỏi ý kiến một chút.
Chủ nhiệm lớp kỳ thật cũng rất lấy làm tiếc cho nàng, đối với đứa trẻ thích học, giáo viên thực ra đều rất yêu quý.
Nghe nói nàng muốn tiếp tục đi học, chủ nhiệm lớp rất mừng cho nàng.
Lập tức đi hỏi hiệu trưởng, rất nhanh đã trả lời Quý Linh: "Bên này ta đã xử lý xong cho ngươi rồi, ngươi thứ hai đến một chuyến, tự mình mang đến phòng hiệu trưởng đóng dấu là được."
Quý Linh thật vui mừng, liên tục nói lời cảm ơn.
Lục Cảnh sau khi nghe xong, cũng rất mừng cho nàng: "Vậy ngươi mau thu dọn một chút, thứ hai trở về ngay đi!"
Cũng chẳng còn mấy ngày nữa, công tác chuẩn bị bên này cũng đã sắp xếp xong.
Nghe lời hắn, Quý Linh tự mình chạy tới trường mấy chuyến, giấy tờ cần thiết cũng đã nộp đủ, coi như đã ghi danh.
Chờ học tịch chuyển tới, tháng chín khai giảng, nàng là có thể trực tiếp đến đây đi học!
Ngay cả Dương Đái nghe xong, cũng vui lây cho nàng.
Ngược lại là Lan di sau khi nghe chuyện, còn cố ý đến tiệm một chuyến.
Nàng hiện tại đang nghén nặng, không ngửi được mùi lạ, cho nên vẫy tay gọi Quý Linh ra ngoài.
"Có chuyện này...... Dì nói cho ngươi nghe một chút, ngươi thấy có lý thì tự mình lo liệu, ngươi thấy không đúng thì cứ coi như dì chưa từng nói gì......"
Lục Cảnh cũng không biết hai người họ đang nói gì, chỉ mơ hồ nghe được gì đó về chứng minh thân phận... chuyện hộ khẩu.
Cảm thấy Quý Linh trở về sau, lúc thì vui vẻ, lúc lại tâm sự nặng trĩu.
Hắn cũng không đi hỏi, buôn bán trong tiệm dạo này cũng không tệ lắm, cuối tuần Quý Linh muốn về quê, hắn phải chuẩn bị trước một chút.
Tan làm hôm đó, hắn vẫn ở lại tiệm xử lý một lô con giống khách đặt trước.
Kết quả là nhận được điện thoại của Hứa Tiểu Bân: "Lục ca, ta vừa mới dò hỏi được, an ninh kia ngày mai xin nghỉ! Bên tiểu khu chúng ta mới tới một con mèo hoang, ngươi nói liệu có phải là......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận