Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 689: Kết quả cuối cùng

- Tần Xuyên, anh còn đứng đó để làm gì? Mau đánh đi.
Nạp Lan Thấm xoay mình tránh né một luồng điện, thấy Tần Xuyên đang đứng sững người, không khỏi hét to.
- Anh đang nghĩ vì sao thanh trường kiếm này lại như vậy.
Tần Xuyên ấp úng đáp.
Nạp Lan Thấm khó thở nói:
- Anh còn để ý nó làm gì? Có thể đánh là được rồi.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tần Xuyên nghe Nạp Lan Thấm nói vài câu, thì sững sờ.
- Mặc kệ nó thế nào, có thể đánh là được?
Tần Xuyên lẩm bẩm, lại lâm vào trầm tư, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
- Xong rồi. Kiếm Ma có phải bị choáng rồi không?
Ferger lo lắng nói.
Ánh mắt Phong Thần hết sức nghiêm trang, lớn tiếng nói:
- Tử La, em hãy cố gắng thêm một chút. Con trai dường như đã ngộ ra điều gì.
Tử La thấy thế, ý thức được tình huống quan trọng. Dù sao kiếm ý của Tần Xuyên có thể nói là trác tuyệt, đã đạt đến cảnh giới không theo lẽ thường.
Trong tình huống này Tần Xuyên có thể ngộ ra điều gì, rất có thể sẽ xoay chuyển được càn khôn.
Tử La bất chấp vết thương của Phong Thần, lao tới chiến đấu với Minh Long. Dù sao Phong Thần cũng đã bị thương, bà chính là người có tu vi cao nhất ở đây.
Nhưng ngoại trừ Đường Vi, những người khác cũng không dám chạm vào năng lượng hắc ám, liên tiếp thối lui.
Hết thảy đều không quan hệ với Tần Xuyên lúc này.
Tần Xuyên xuất thần nhìn cục sắt đen sì trên tay.
Không ngừng tự hỏi.
Ai nói kiếm nhất định phải giống như Thanh Phong dài ba thước?
Ai nói kiếm nhất định phải có hai lưỡi sắc bén?
Ai nói kiếm nhất định phải có hào quang lộ ra?
Kiếm chính là kiếm. Người bên ngoài nói kiếm cũng chưa chắc là kiếm của mình. Mà nếu anh nói kiếm, nó chắc chắn là kiếm của anh.
Trong mắt thế nhân, Vô Phong Kiếm là thần binh lợi khí, là vương trong các loại kiếm, trổ hết tài năng trong ngàn vạn danh kiếm mới nhận được sự ưu ái của Kiếm Thánh.
Nhưng không ai nghĩ rằng trong mắt Kiếm Thánh Vô Phong, một thanh kiếm duy nhất trên đời lại có hình dạng xấu xí như vậy.
Xuất thân là con trai thợ rèn, trong mắt của ông, trong lòng của ông, từ đầu đến cuối chỉ gọi vũ khí do mình chế tạo là “Kiếm”.
Kiếm của Kiếm Thánh, vốn không có lưỡi.
Trong lúc Tần Xuyên trầm tư, năng lượng hắc ám của Thất Huyền Minh Long đã tiến vào trạng thái hết sức hỗn loạn.
- Chết, toàn bộ các ngươi đều chết đi.
Cảm thấy mình bị khiêu khích và khinh thường, Thất Huyền Minh Long không thèm quan tâm mình chỉ là long hồn, dùng phương thức sóng chấn động phát năng lượng hắc ám ra bốn phương tám hướng.
Nhất thời, khí tức tử vong tràn ngập cả sơn cốc. Toàn bộ hoa cỏ đều héo rũ.
Tử La, Nạp Lan Thấm đều chạy tứ tán, không dám chạm vào. Chỉ có một mình Đường Vi miễn cưỡng dùng chân khí huyết hoàng ngăn cản một cách khó khăn.
Nhưng mọi người lại nhìn thấy, Tần Xuyên ngây ngốc đứng đằng kia, sắp bị năng lượng hắc ám đánh vào.
- Tần Xuyên, mau chạy đi.
Đường Vi thét lên.
Nhưng Tần Xuyên dường như không nghe thấy, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn năng lượng hắc ám đang muốn nuốt hắn.
Càng làm cho mọi người khó hiểu chính Tần Xuyên không hề vận kiếm khí, thậm chí ngay cả chân khí cũng không có.
- Không được.
Tử La cảm thấy trái tim của mình như tan nát, trơ mắt nhìn con trai sắp hóa thành thây khô.
Thất Huyền Minh Long cười lạnh không ngớt. Mọi chuyện nên chấm dứt từ lâu. Nếu không có Tần Xuyên ở bên ngăn cản nó, nó sẽ không kéo dài cuộc chiến đến như vậy.
Nhưng, cảnh tượng khiến mọi người cảm thấy khó hiểu và khiếp sợ đã xuất hiện.
Khi năng lượng hắc ám chạm đến Tần Xuyên, hắn không cảm giác được điều gì, chỉ phảng phất giống như có luồng gió mát, thổi qua.
- Không thể có chuyện đó?
Thất Huyền Minh Long ngạc nhiên. Những người khác cũng ngây người.
Không cần chân khí, không cần kiếm khí, không cần bất cứ năng lượng gì cũng có thể chặn được.
Tần Xuyên cầm Vô Phong Kiếm, từng bước một bước về phía Thất Huyền Minh Long.
Nhìn ánh mắt Tần Xuyên lúc này, ánh mắt Thất Huyền Minh Long trở nên bất an.
- Không có thể có chuyện đó không thể có chuyện đó. Chẳng lẽ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã làm được sao?
Giọng nói của Thất Huyền Minh Long lộ ra sự sợ hãi và tuyệt vọng, còn có phẫn nộ bị đè nén.
Tần Xuyên chậm rãi giơ cao thanh kiếm trong tay, không thèm quan tâm, cũng không giống như đang cầm kiếm, chỉ giống một đầu bếp chuẩn bị thái thịt.
- Cái gì là khả năng? Cái gì là không thể nào? Còn thế nào là thời gian tính toán ngắn, tính toán dài?
Tần Xuyên cất tiếng hỏi
Thất Huyền Minh Long im lặng, còn những người khác cũng trầm mặc.
Tần Xuyên lạnh nhạt mỉm cười, khẽ thở dài:
- Khi ta sợ hãi năng lượng hắc ám của ngươi, nó mới trở thành năng lượng khiến người ta sợ hãi. Nhưng khi ta không còn sợ, nó cũng chỉ là vật chất đơn giản trong vũ trụ mà thôi.
- Nước vốn hiền hòa, nhưng khi kết băng mới có thể gây tổn thương cho con người. Độc xà là trí mạng, nhưng cũng không quá đáng khi nói nó là mỹ vị. Nham thạch vốn nguy hiểm, nhưng trong mắt tuế nguyệt, nó cũng chỉ là cát.
- Hết thảy trên đời này, trong mắt người ngoài cũng chưa chắc là thứ trong mắt của ngươi. Trong mắt của ngươi cần gì phải giống người bên ngoài.
- Anh ấy đang nói cái gì vậy?
Ferger nhỏ giọng hỏi, còn Nạp Lan Thấm thì lần thứ hai lắc đầu.
Tần Xuyên cũng mặc kệ người chung quanh nghĩ như thế nào, hắn bước đến trước mặt Thất Huyền Minh Long, cười khẽ:
- Đại đạo ba ngàn vốn là vô hình. Đạo đã vô hình, Thất Huyền Minh Long ngươi như thế nào lại là chúa tể thiên địa?
- Trong mắt ngươi, thế giới có lẽ không ngừng đi về phía tử vong, nhưng trong mắt ta, lại không ngừng đi về phía sự sống. Ngươi có thể khống chế sinh tử của ta sao?
Thất Huyền Minh Long run rẩy, lui về phía sau, sắc mặt trở nên dữ tợn điên cuồng, che giấu sự khủng hoảng của mình:
- Ngươi sẽ không giết được ta đâu. Ngươi đừng quên, đây là người đàn bà mà ngươi yêu nhất. Ngươi nguyện dùng kiếm ý bổ nàng ta ra làm đôi?
Tần Xuyên cười tiêu sái:
- Kiếm ý là gì? Kiếm khí là gì? Võ cổ là gì?
- Ngươi biết không? Không, ngươi không biết gì hết. Bởi vì đó là võ cổ trong mắt ta, chân khí trong mắt ta, kiếm khí và kiếm ý trong mắt ta.
- Đạo vô hình, kiếm cũng vô hình. Hồn phách của ngươi cũng có thể là ta.
Nói xong, Tần Xuyên vung Vô Phong chém từ trên xuống.
Một kiếm này quả thật không có chân khí, kiếm khí hay nguồn năng lượng nào khác.
Nó chính là kiếm, kiếm ý trong mắt Tần Xuyên. Và đối tượng Tần Xuyên cần giết chính là long hồn.
Vô Phong Kiếm xẹt qua trước mặt Liễu Hàn Yên. Long hồn của Thất Huyền Minh Long giống như bị một dòng nước xiết ập tới, làm cho tan tác.
Long hồn màu đen không ngừng quanh quẩn trong sơn cốc, tiếng kêu thảm thiết hòa vào gió núi.
Cho đến khi nó hoàn toàn tiêu tán.
- Đại đạo vô hình, đạo chính là vĩnh hằng, vượt chín tầng trời, kiếm ý thông thần.
Phong Thần kích động đến trào lệ, lộ ra nụ cười vô cùng tự hào. Ông biết Tần Xuyên đã đột phá cảnh giới kiếm khách cao nhất trong truyền thuyết.
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng, nhìn nhau, mỉm cười thật tươi.
Tần Xuyên nhìn Vô Phong Kiếm trên tay, cảm khái, không nghĩ tới nhiều năm như vậy hắn chỉ dừng lại ở cảnh giới hư vô, nhưng khi bước vào cảnh giới trong truyền thuyết chỉ cần nhờ thanh binh khí Kiếm Thánh lưu lại này.
Man Vương nói không sai, nếu Vô Phong còn tại thế, Thất Huyền Minh Long không phải là đối thủ của ông.
- Hàn Yên.
Tần Xuyên nhìn thấy Liễu Hàn Yên ngã xuống, liền vội ôm lấy cô.
Sau khi long hồn tan biến, bảy mảnh thần vật rơi lả tả xuống đất, dường như mất rất nhiều năng lượng nên mờ đi nhiều.
Hết thảy mọi chuyện đã trở nên không quan trọng. Điều mà Tần Xuyên quan tâm chính là sức khỏe của vợ.
Bắt mạch, Tần Xuyên cảm thấy có chút không ổn. Tuy Liễu Hàn Yên vẫn còn giữ được mạng, nhưng bởi vì bị long hồn tấn công, tinh thần rất uể oải, không biết có để lại di chứng gì nghiêm trọng hay không.
Tử La chạy đến, thu lấy bảy khối thần vật, nhìn Liễu Hàn Yên một chút rồi nói:
- Đi thôi. Chúng ta chờ con bé tỉnh lại.
- Vâng.
Tần Xuyên ổn định cảm xúc, mỉm cười gật đầu.
Một năm sau, gần đến lễ Giáng sinh.
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh. Thành phố Đông Hoa phủ đầy tuyết trắng.
Khu Bắc thành phố Đông Hoa, trong một gian nhà vốn là giáo đường lúc trước, sau khi được một thương nhân bí mật mua, trải qua một năm cải tạo đã trở thành cửa hàng sưu tầm gấu Teddy.
Tại đây trưng bày đủ loại gấu Teddy lớn nhỏ, thu hút rất nhiều thanh thiếu niên đến tham quan.
Đến ngày lễ, ở đây còn mở cửa miễn phí cho trẻ em. Hơn nữa, trẻ em đến tham quan đều có thể chọn cho mình một con gấu lưu niệm.
Ngày mai chính là Giáng sinh. Một chiếc Mercesdes-Benz dừng lại bên ngoài cửa hàng lưu niệm.
Gã người Pháp phụ trách cửa hàng lưu niệm Savage vội chạy ra mở cửa xe, mỉm cười nghênh đón:
- Tần tiên sinh, Tần phu nhân, xin hoan nghênh.
Tần Xuyên bước xuống xe, đồng thời lấy ra một chiếc xe lăn. Sau đó ôm Liễu Hàn Yên mặc áo màu trắng, váy màu xám từ trong xe, đặt lên xe lăn.
Nét mặt Liễu Hàn Yên ngây ngốc, không nói lời nào, chỉ ngẫu nhiên đảo tròng mắt một chuyến.
- Bà xã, ngày mai là Giáng sinh rồi. Người chắc chắn sẽ rất đông. Cho nên tối nay anh dẫn em đến đây xem gấu Teddy. Ngày mai sẽ không đến nữa.
Tần Xuyên cúi người, mỉm cười nói bên tai Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên không hề phản ứng, nhưng Tần Xuyên cũng không quan tâm.
Savage đứng đằng sau mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại có chút sầu não.
Lúc trước, Tần Xuyên bỏ tiền thuê y, yêu cầu y bí mật xây dựng cửa hàng sưu tầm gấu Teddy này, chính là cho Liễu Hàn Yên một sự ngạc nhiên.
Nhưng không ngờ, sau khi cửa hàng lưu niệm được xây dựng xong, không biết tại sao Liễu Hàn Yên lại biến thành si ngốc. Điều này đã diễn ra được hơn một năm. Ăn mặc, đi lại đều cần Tần Xuyên và người hầu chăm sóc. Ngay cả đi ra ngoài cũng phải đi xe lăn.
Cũng may Tần Xuyên có tiền, bên cạnh cũng còn những cô gái khác có thể hỗ trợ chăm sóc, việc sinh hoạt của Liễu Hàn Yên cũng không có vấn đề gì.
Chỉ có điều trong mắt người khác, một cô gái xinh đẹp lại trở thành nửa người nửa thực vật, khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng.
Tần Xuyên đẩy xe Liễu Hàn Yên bước vào trong cửa hàng, vừa đi vừa giải thích và giới thiệu hình dạng, lịch sử và những câu chuyện kỳ thú liên quan đến một số con gấu Teddy.
Tuy Liễu Hàn Yên ngẫu nhiên nhìn qua những con gấu, nhưng trên thực tế chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi.
Khi vào đến bên trong cửa hàng, đứng trước một cái tủ thủy tinh đặc biệt, bên trong đặt con gấu mà Liễu Hàn Yên đã cắt đứt một cánh tay.
- Bà xã.
Tần Xuyên cúi người, thì thầm bên tai Liễu Hàn Yên, giọng ấm áp nói:
- Em xem, bây giờ con gấu của em cũng không cô đơn. Tuy nó chỉ còn một tay, nhưng anh đã đặt nó trong một cái tủ bắt mắt nhất, có thể nhìn thấy những con gấu khác.
- Giống như em vậy, mặc kệ em tỉnh lại lúc nào, ít nhất bên cạnh em còn có anh. Anh vẫn chờ em mặc áo cưới. Chúng ta kết hôn nhé, được không?
Liễu Hàn Yên cũng không trả lời, chỉ nhìn con gấu kia, giống như có chút xuất thần.
Tần Xuyên cũng đã quen thuộc với cảnh tượng này, khẽ thở dài, tiếp tục đẩy xe lăn, dự định ra ngoài.
Đúng lúc này, một thanh âm u nhã, thanh tịnh rất quen thuộc truyền vào lỗ tai của hắn.
- Bây giờ…trời lạnh.
Cơ thể Tần Xuyên giống như bị điện giật, tay run lên, cúi đầu thật mạnh nhìn cô gái.
Chỉ thấy Liễu Hàn Yên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng.
- Đợi xuân về hoa nở, chúng ta kết hôn được không?
Cô gái mỉm cười, chẳng khác nào băng sơn tuyết liên nở rộ.
Hốc mắt Tần Xuyên không kìm chế được trở nên ẩm ướt, vội vã gật đầu.
- Nghe theo lời em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận