Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 535: Món ngon quý hiếm

Nghỉ ngơi vài ngày ở Colombia, Tần Xuyên chữa khỏi thương tíchcủa mình xong cũng không vội về Trung Quốc.
Dù sao thì vị trí hắn bị thương rất nhiều người đều nhìn thấy, nếu bị người có ý nhìn thấy thì thân phận Kiếm Ma của hắn rất có thể sẽ bị lộ.
Chu Phương Tình đã tụ hợp với đội, cùng quay về thành phố Đông Hoa. Ông nội, cha cô ở nhà đều không chờ được nữa, Chu Phương Tình cũng muốn nhanh chóng về để người nhà yên tâm.
Đợi sau khi vết thương tốt lên, Tần Xuyên quay về rừng mưa Amazon một chuyến, tìm Bul Kathos.
Để đảm bảo thần vật không bị ảnh hưởng, Bul Kathos xây dựng cơ sở tạm thời ở gần thần vật, sống cuộc sống như người ẩn cư.
Nhưng vì từ nhỏ đã sống ở nơi hoang dã nên Bul Kathos rất hiểu về cuộc sống hoang dã, cũng không cho người khác tới quấy rầy mình.
Tần Xuyên đến tìm Bul Kathos là vì hắn muốn thử xem có thể cùng nghiên cứu thảo luận với ông ta về chuyện tu luyện “lực” hay không.
Tần Xuyên tin rằng chỉ dựa vào luyện cơ bắp thì khó mà có sức mạnh lớn vô cùng như Bul Kathos, chắc chắn có thứ khác hắn không chú ý đến.
Nếu nhờ tiền bối chỉ giáo thì Tần Xuyên cảm thấy vẫn cần tỏ thành ý. Vì thế, sau khi tiếp thu ý kiến của Đường Vi, hắn mất bao công sức mới chọn được một phần đại lễ mang đến.
“Vù vù vù”
Sau khi kéo một chiếc container khổng lồ tiến vào vùng đất trống của rừng nhiệt đới, máy bay trực thăng liền thả cho rơi xuống mặt đất.
Tần Xuyên nhảy từ trong máy bay xuống, vẫy tay ý bảo máy bay trực thăng đi trước, sau đó cất bước đi về phía một cây đại thụ cách đó không xa, ở đó có một ngôi nhà trên cây, chính là nhà do chính tay Bul Kathos dựng nên.
Lúc này, Bul Kathos không có trong căn nhà, ông ta đang ngồi trên phiến đá bên cạnh một dòng sông nhỏ, tay cầm một cuốn sách liên quan đến y học, lặng lẽ đọc.
Tần Xuyên biết Bul Kathos còn là một bác sĩ của tổ chức chữa bệnh từ thiện nên không hề thấy bất ngờ khi ông ta đọc sách y học.
Bul Kathos thấy Tần Xuyên đi tới, mày rậm hơi nhíu lại nhưng cũng chỉ liếc mắt rồi không để ý nữa.
Tần Xuyên cũng không xấu hổ, cười chào hỏi:
- Ngài Man Vương, không ngờ ngài lại chăm chỉ hiếu học như vậy, ngài xem sách y gì thế? Hi hi, thật ra tôi cũng là một bác sĩ, chi bằng chúng ta trao đổi một chút nhé?
Bul Kathos vẫn không để ý đến hắn, tiếp tục đọc sách.
- Đừng lạnh nhạt thế mà, tôi thật sự biết một chút y thuật, nếu không tin thì ngài có thể thử tôi.
Tần Xuyên cười hì hì nói.
Bul Kathos ngẩng đầu:
- Trước khi tôi lại đánh gãy xương sườn của cậu, tốt nhất cậu cút được bao xa thì cút đi.
Tần Xuyên giả vờ như không nghe thấy, bước đến bên cạnh container, nói:
- Tôi biết lần trước chưa được ngài đồng ý đã đến tìm ngài là bất lịch sự, vậy nên hôm nay tôi chuẩn bị cho ngài một món quà. Nếu ngài thích thì chuyện trước đây của chúng ta coi như xóa bỏ có được không?
Thấy Bul Kathos vẫn không để ý đến mình, Tần Xuyên đành mở container ra trước, bên trong lộ ra một đại lễ đã được cố định —— một chiếc xe thể thao đời cũ màu xám bạc!
Sau khi khóe mắt liếc thấy chiếc xe thể thao này, Bul Kathos yên lặng gập sách lại, đứng dậy bước đến bên cạnh chiếc xe.
Tần Xuyên thấy vậy trong lòng mừng thầm, xem ra tài liệu mình tra được không vấn đề, đúng là Bul Kathos thích chiếc xe này.
- Thế nào? Đây là chiếc Corvette Sting Ray sản xuất năm 1963 có nội thất màu lam và ghế bọc da màu tím thẫm, động cơ v8 327inch , dầu khí bốn khoang phối hợp với lốp xe kiểu tháo nhanh.
- Có thể đây không phải là chiếc Corvette chạy nhanh nhất, đốt bánh xe dã man nhất nhưng tuyệt đối là chiếc xe cool nhất, vì chỉ có kiểu của năm 1963 mới có cửa kính sau kiểu tách rời, có cửa sát trần, như một chiếc tàu ngầm lục địa.
- Nhân viên của Cục du hành vũ trụ những năm 60 đều lái kiểu xe này, bao gồm cả cái người đặt chân lên mặt trăng kia… Nhưng khi lái chiếc xe này, bọn họ sẽ không có được phong cách như ngài Man Vương!
Tần Xuyên cười nói.
Bul Kathos quan sát cẩn thận chiếc xe thể thao Corvette kiểu cũ này một lát nhưng không tiếp nhận mà quay đầu đi.
- Trước kia là tìm hành tung của tôi, bây giờ lại lén lút điều tra sở thích của tôi, cậu chê lúc trước bị thương không đủ nặng hay là thật sự muốn chết trong tay tôi?
Bul Kathos lãnh đạm nói.
Tần Xuyên vô cùng phiền muộn, sao thái độ lão già này ác liệt thế:
- Bul… Tôi gọi ngài là ông Bul nhé, dù sao thì ngài cũng không còn ít tuổi nữa. Chuyện đó… hình như tôi cũng không có thâm cừu đại hận gì với ngài nhỉ, tôi chỉ tặng ngài một món quà thôi, sao ngài lại không chào đón tôi thế?
Bul Kathos khẽ hừ một tiếng, quay đầu hỏi:
- Cậu thật sự muốn nghe nguyên nhân à?
Tần Xuyên chăm chú gật đầu, đương nhiên hắn muốn biết liệu có phải hiểu lầm ở đâu không.
Bul Kathos nghiêm nghị nói:
- Vậy tôi hỏi cậu, tại sao khi ở Tokyo cậu lại giết những người vô tội đó, cậu cũng biết họ có vợ con, có cha mẹ của mình, cho dù cậu có thể giết được hàng nghìn hàng vạn người dân thì cậu cũng được gì chứ? Tại sao lại coi mạng người như cỏ rác thế?
Tần Xuyên ngạc nhiên, nụ cười trên mặt biến mất, hắn không ngờ Bul Kathos lại vì lần giết hại đẫm máu đó của hắn nên mới ghét hắn như vậy.
Cũng đúng, sau khi rửa tay gác kiếm, Bul Kathos luôn chăm sóc người bị thương, hiển nhiên là cực kỳ ghét việc giết chóc.
Bul Kathos nói:
- Vì hai tay tôi dính đầy máu tươi nên cũng không có tư cách quản những thứ này, nhưng nếu cậu đã muốn hỏi tại sao tôi không thèm để ý đến cậu thì đương nhiên tôi phải nói lý do cho cậu biết. Cậu đi đi, đừng đến làm phiền tôi!
Trong đầu Tần Xuyên hiện ra hình ảnh đẫm máu ở Tokyo ngày đó, cảm thấy chán nản cúi đầu.
Đương nhiên hắn sẽ không quên chuyện này, trên thực tế, lương tâm cắn rứt sẽ theo hắn cả đời nhưng hắn cũng không thể cứ chìm trong tâm trạng này mãi.
Nhưng nếu Bul Kathos đã nói như vậy thì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Tần Xuyên không nói gì nữa, đứng tại chỗ sững sờ rất lâu, sau đó lặng lẽ quay người đi, đóng container lại.
Bul Kathos phát giác đột nhiên yên tĩnh trở lại, quay đầu lại nhìn, khi thấy thần sắc trong mắt Tần Xuyên thì hơi nhíu mày.
Ông ta không ngờ Tần Xuyên vừa không biện giải cho mình, cũng không cảm thấy tức giận mà lại tỏ ra tự trách và đau khổ như thế này.
Bul Kathos sống đã hơn nửa đời người, kiểu người gì cũng đã gặp rồi, đương nhiên có thể nhìn ra được sự bi thương của Tần Xuyên không phải giả vờ.
Khi Tần Xuyên đóng container lại, chuẩn bị liên hệ bảo máy bay trực thăng mang đồ về thì Bul Kathos mở miệng nói:
- Cậu tìm tôi có việc gì?
Tần Xuyên sợ run lên, thầm nghĩ sao ông ta lại đột nhiên hỏi hắn chuyện chính nhưng vẫn trả lời ngay:
- Tôi cảm thấy sức mạnh của ngài Man Vương dùng rất khéo léo, tôi muốn học cách tu luyện sức mạnh, không biết ngài có thể chỉ điểm một chút không?
Bul Kathos híp mắt, hình như cũng không ngờ tới Tần Xuyên lại vì chuyện này mà đến tìm ông ta.
Nói ra thì đúng là có chút đường đột, dù sao thì hai người mới gặp mặt hai lần mà lại yêu cầu ông ta chỉ điểm cách tu luyện.
Nhưng chính cách làm trực tiếp này của Tần Xuyên đã khiến Bul Kathos thấy hài lòng.
Nghĩ một hồi, Bul Kathos nói:
- Cậu đi theo tôi.
Tần Xuyên lập tức vui vẻ, dù không hiểu tại sao nhưng hình như sự việc đã có bước ngoặt!
Bul Kathos vừa nói xong liền bước từng bước dài, chạy về phía Bắc của rừng mưa.
Tần Xuyên thi triển khinh công theo sát phía sau.
Dù Bul Kathos không dùng khinh công, cứ dùng sức giẫm đạp nhưng tốc độ của ông ta vẫn nhanh như chớp, khiến Tần Xuyên chạy theo mà cũng vất vả.
Mấy phút đồng hồ sau, hai người đến một khu rừng đước, đây đã là điểm giao nhau của mấy con sông nhỏ, cũng là vị trí gần cửa biển phía Bắc của Colombia.
- Ông Bul, chúng ta đến đây làm gì?
Tần Xuyên buồn bực.
Bul Kathos không nói lời nào, nhìn chung quanh, đi tới bên cạnh một đống cây hư thối.
Ông ta khom người, vạch những cây gỗ mục nát ở đó ra.
Chỉ thấy mấy chục con côn trùng nhỏ dài màu trằng đang nhúc nhích bên trong thân cây hư thối.
Bul Kathos cầm mấy con côn trùng trong đó lên, đặt trên tay, nói:
- Thổ dân nơi này từ lâu đã học được cách lấy các loại thức ăn trong rừng mưa nhờ tổ tiên.
- Khi đi qua rừng đước, bọn họ sẽ chất đống những cây gỗ hoại tử này lại để những con côn trùng trong cây đước này có thể nhanh chóng sinh sôi nảy nở.
- Khi lần sau bọn họ đi qua là có thể ăn những con côn trùng trong cây đước này, đây được coi là một món ăn quý hiếm của thổ dân bản địa, cũng là ơn huệ rừng ban cho họ.
Nói xong, Bul Kathos cứ thế ném mấy con côn trùng nhỏ dài màu trắng vào miệng, nhai rất kĩ rồi nuốt xuống.
- Cậu lại đây nếm thử đi.
Bul Kathos nói.
Tần Xuyên nhìn con côn trùng có màu trắng như giun, nhếch miệng:
- Ông Bul, ngài dẫn tôi đến đây là để mời tôi ăn côn trùng à? Định thử mức độ dũng cảm của tôi sao? Khi còn nhỏ tôi ăn không ít côn trùng, không sợ gì cả.
Tần Xuyên nói xong , bước đi đến bên cạnh đống gỗ mục, cầm mấy con côn trùng cây được lên, ném vào miệng, cũng nhai rồi nuốt xuống.
- Phụt… chẳng khác nào đi vệ sinh trong miệng tôi vậy.
Tần Xuyên nhếch miệng cười khổ:
- Thổ dân ở đây chẳng biết cách thưởng thức gì cả.
Bul Kathos hơi thâm ý liếc Tần Xuyên một cái rồi xoay người bắt đầu đi vòng vèo:
- Được rồi, tôi về đây, cậu làm gì thì làm, chiếc xe kia tôi coi như học phí, nhận về.
- À… được.
Tần Xuyên vốn đồng ý theo bản năng nhưng tiếp đó nghĩ lại… không đúng! Cái gì mà coi như học phí chứ? Hắn học được gì đâu?
Hắn đến hỏi cách tu luyện sức mạnh nhưng ông cụ chỉ bảo hắn đến ăn mấy con côn trùng buồn nôn! Làm cái quái gì thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận