Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 559: Thấy chết mà không cứu

Vốn dĩ làm vậy là vì Cơ Vô Song. Nhưng không ngờ, nửa đêm, khi vừa cài đặt xong nhiệm vụ an toàn của hệ thống Tiên Tri, hắn đã phát hiện ra việc bất ngờ!
Hệ thống Tiên Tri gửi một đoạn băng camera giám sát vào máy điện thoại của Tần Xuyên. Đó là cửa nhập cảnh của sân bay quốc tế Khartoum Sudan và cửa vào của một khách sạn ở Khartoum.
Trong clip, là trưởng bang Inagawa mà suýt nữa thì Tần Xuyên đã quên mất cùng với con trai Hắc La Sát – Kurozuka!
Vì hệ thống tiên tri tìm kiếm tất cả những người và sự việc có thể gây hại đến cho Liễu Hàn Yên, vì thế thông tin của Kurozuka cũng được báo cho Tần Xuyên ngay lập tức.
- Mẹ kiếp…Vẫn chưa bỏ cuộc à.
Tần Xuyên chau mày. Mặc dù không biết mục đích lần hành động này của Kurozuka là gì, nhưng nhất định có liên quan đến Liễu Hàn Yên.
Đường Vi và những người khác đang bàn bạc về hành trình lần này, thấy Tần Xuyên chau mày bèn ân cần hỏi:
- Sao thế? Liễu tướng quân gặp chuyện gì rồi sao?
Tần Xuyên nói:
- Hắc La Sát luôn hằn học về việc năm xưa mẹ vợ anh từng truy sát bà ta, hơn nữa cơ thể Tiên Thiên Thủy Linh của Hàn Yên có thể khiến tu vi của mụ ta tăng cao, nên mụ ta luôn tìm cơ hội để bắt cô ấy.
- Vậy anh còn đứng đó làm gì? Không mau đi giúp cô ấy đi! Cô ấy nhất định vẫn chưa biết gì!
Đường Vi giục.
Tần Xuyên cũng lo lắng, nhưng nhìn những cô gái khác, hắn nói:
- Nếu anh tới chỗ cô ấy, còn các em thì sao?
- Anh yên tâm. Vừa rồi bọn em đã bàn xong. Hôm nay Cơ Vô Song bị anh đánh chạy mất rồi, nhất định y sẽ không dám đến đây ngay. Nhân cơ hội này, bọn em đến những vùng khác trên thế giới. Nhất định y không tìm được bọn em ngay đâu.
Đường Vi kéo Chu Phương Tình, nói:
- Em và Phương Tình về London, Tích Nhan thì phải đi Hồng Kong để mở rộng nghiệp vụ bên đó. Tiểu Nhu và đoàn quỹ từ thiện của cô ấy phải đi Nam Phi – nơi bùng nổ dịch Zika để hỗ trợ cho việc chữa bệnh. Nạp Lan thì càng tiện hơn, về Nạp Lan gia là được rồi.
- Vậy còn Tiểu Dạ Dạ, em thì sao
Tần Xuyên hỏi Bạch Dạ.
Bạch Dạ nói:
- Anh cho em mượn du thuyền, em đến Thái Bình Dương chơi đã, tiện thể giúp anh kiếm vài tỷ, để anh đỡ nói em chỉ biết tiêu tiền.
Tần Xuyên dở khóc dở cười. Hắn suy nghĩ một lát, cách này cũng khá ổn. dù sao thì Cơ Vô Song cũng không có hệ thống Tiên Tri, có lẽ cũng không thể ra tay với các cô gái ngay được.
May mà cơ thể người chết không thể xuất hiện dễ dàng như vậy được. Nếu như không phải do Cơ Vô Song vốn đã có nền tảng là một võ giả tiên thiên, cộng thêm chút may mắn, thường thì nếu phân tách linh hồn, sẽ bị hồn bay phách tán, vì vậy Tần Xuyên cũng không lo sẽ gặp phải nhiều đối thủ kinh khủng như vậy.
Tạm thời, hắn cũng không thể nghĩ ra được cách vẹn toàn, đây đã là cách để giảm thiểu nguy hiểm nhất rồi.
- Tiểu Thấm Thấm, em phải chú ý đến tình hình an toàn của mọi người mọi lúc mọi nơi.
Tần Xuyên nói với Nạp Lan Thấm đầy ngụ ý.
Nạp Lan Thấm biết, Tần Xuyên muốn cô sử dụng Tiên Tri, nên hiểu ý gật đầu.
Sau khi quyết định xong hết mọi việc, Tần Xuyên và các cô gái tản đi. Hắn lo lắng cho Liễu Hàn Yên đang bảo vệ căn cứ ở nơi xa xôi đang gặp nguy hiểm.
..
Một ngày sau, ở khu vực đình chiến giữa lực lượng quân đội chính phủ phía nam Sudan và lực lượng võ trang phe đối lập.
Mặc dù mấy ngày nay rất ít khi nghe thấy tiếng súng, nhưng không có nghĩa là chiến tranh đã qua đi.
Những căn nhà bị tàn phá, những bức tường nứt vỡ, những mảnh đạn nát bươm, những chiếc xe bị thiêu trụi cùng với cát bụi bay khắp nơi khiến cho vạn vật đều trở nên hoang vu.
Một chiếc xe Jeep quân dụng đi vào một con đường nhấp nhô cát đá, khi đến một ngã tư, nó bèn dừng lại.
Tay lái phụ mở cửa xe ra, một nữ tướng lĩnh mặc bộ trang phục thiếu tướng bước xuống. Cô buộc tóc cao, mặt không trang điểm, nhưng những đường nét tinh tế như một tác phẩm gốm sứ nghệ thuật và khí chất thoát tục khiến cô vẫn rất nổi bật giữa nơi u ám này.
Nữ sĩ quan bước đến mấy chỗ bị bánh xe chèn, ngồi xổm xuống, quan sát kỹ lưỡng.
- Liễu tướng quân, nơi xảy ra vụ cướp là ở đây ư?
Sĩ quan phụ tá nữ vừa lái xe giờ bước xuống, chau mày hỏi.
Liễu Hàn Yên đứng dậy, chỉ vào vết bánh xe chèn qua:
- Văn Quân, cô xem, đây là vết bánh xe của xe Hummer R17. Tổng cộng có hai chiếc Hummer, xe của Tang Ba được võ trang chủ yếu là Toyota và Jeep, nên nhất định đây không phải là xe của họ.
- Mặc dù tôi không biết chiếc xe ở giữa hai chiếc Hummer là xe gì, nhưng nó được xe Hummer quân dụng hộ tống tới đây, nhất định là xe cứu viện kia.
Thái Văn Quân nghe vậy liền vội hỏi:
- Nói vậy, đội ngũ cứu trợ y tế và các sĩ binh hộ tống đều bị lực lượng võ trang Tang Ba bắt sao?
- Nếu nhìn từ vết bánh xe, thì đều quay đầu ở đây, đi ngược so với phía doanh trại chúng ta. Có lẽ là đã bị chúng bắt cóc rồi.
Liễu Hàn Yên nói.
- Vậy phải làm thế nào đây. Các chiến sĩ Hàn Thứ của chúng ta còn mười mấy người đang đợi điều trị, những nạn dân cũng rất cần nguồn vật tư y tế kia!
Liễu Hàn Yên nhíu mày, nghi ngờ nói:
- Bình thường thì, người của lực lượng võ trang Tang ba không thể tránh khỏi tầm mắt của chúng ta để cướp được đám vật tư này. Có lẽ ai đó đã giúp chúng làm điều đó.
Nói đoạn, Liễu Hàn Yên bèn để ý thấy, trên mặt đất khu vực này có không ít vết đạn pháo.
Cô quan sát kỹ một lúc, rồi dùng tay đo độ rộng của vết đạn, lẩm bẩm:
- Thật kỳ lạ…Những dấu vết này đều là mới. Nhưng những đạn pháo bình thường sao có thể tạo thành hố bom lớn vậy được. Chẳng lẽ là vũ khí gì khác ư.
- Chết tiệt, chẳng lẽ chúng đã thuê bọn lĩnh đánh thuê nào? Hay có loại vũ khí tiên tiến khác?
Thái Văn Quân phỏng đoán.
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
- Không thể nào. Họ không có nhiều tiền để thuê đám lính đánh thuê đó…Hiện tôi vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng chúng ta phải nhanh chóng điều tra ra người và xe bị cướp đang ở đâu, việc cứu viện đang rấp cấp bách!
Đúng lúc này, điện báo trong xe Jeep vang lên. Thái Văn Quân vội vàng đi nghe điện, vừa nghe xong, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
- Không hay rồi! Tướng quân! Trần tham mưu đã dẫn theo người để di duyển những nạn dân đi. Nhưng một số nạn dân không đồng ý, xảy ra xung đột với binh lính của chúng ta!
Ánh mắt Liễu Hàn Yên trở nên lạnh lùng, cô nhanh chóng ngồi vào tay lái:
- Lên xe! Để tôi lái, đi về ngay!
- Vâng!
Chiếc xe Jeep cuốn lên một làn bụi, rồi lao đi rất nhanh.
Doanh trại tạm thời của đội quân gìn giữ hòa bình Trung Quốc đang rất hỗn loạn.
Mười mấy người đàn ông da đen đang hò hét bằng những thứ tiếng Ả Rập và tiếng Anh đơn giản nhất, giằng co với một đám binh sĩ Hàn Thứ.
Đám dân tị nạn đã bắt hai sĩ binh Trung Quốc, dí súng vào đầu họ để uy hiếp.
- Chúng tôi muốn có xe! Muốn có đồ ăn! Chúng tôi không muốn đi đến chỗ quân chính phủ! Mau chuẩn bị cho chúng tôi!
Người đứng đầu trong đám đàn ông da đen trung niên dùng tiếng Ả Rập nói đi nói lại.
Ở bên cạnh, tham mưu Trần Chí Hào đang hò hét một đám sĩ binh Hàn Thứ, bảo họ nhanh chóng giải cứu người của họ.
- Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Đám người này đâu có phải là nạn dân! Mà là bạo dân mới đúng! Chẳng phải các anh tự xưng là quân đặc chủng tốc độ nhanh nhất ư? Các anh không phải là một trong tam tiễn ư? Sao đứng ngây hết cả ra rồi?
Sắc mặt đám chiến sĩ Hàn Thứ đỏ au, lòng giận dữ. Họ thầm nghĩ, nếu không phải vì ông cứ bắt p dẫn họ đi, khiến họ kích động thì sao xảy ra sự việc bắt con tin này?
Nhưng các binh sĩ biết gốc rễ của Trần Chí Hào rất thâm sâu, nên không dám chống lại, chỉ đứng tại đó.
Trần Chí Hào tức giận, hét lớn:
- Được lắm! Mệnh lệnh của Liễu Hàn Yên là quân lệnh, còn lời của Trần Chí Hào tôi thì chẳng là cái thá gì đúng không? Nếu đội quân chúng ta có bất kỳ ai chết trong tay đám dân tị nạn này ,thì Liễu tướng quân của các anh cứ đợi mà ra tòa đi!
Đám sĩ binh Hàn Thứ nghe vậy, bèn nhìn nhau, bắt đầu dao động. Liệu có nên để Liễu Hàn Yên chịu mạo hiểm lớn vì đám dân tị nạn này hay không?
Nhưng chính lúc này, chiếc xe Jeep nhanh chóng lao vào doanh trại.
- Tướng quân về rồi!
Đám binh sĩ hô to.
Liễu Hàn Yên sải bước về phía họa, mặt lạnh lùng nhìn Trần Chí Hào:
- Trần tham mưu, anh có thời gian uy hiếp các chiến sĩ của tôi, chẳng bằng hãy dẫn người của anh về bộ chỉ huy phía sau đi!
- Hừ hừ, Liễu tướng quân, cô còn mặt mũi nào để sai khiến tôi? Cô xem, cô cứu giúp đám dân tị nạn này, vậy mà họ đã dùng súng chĩa vào binh sĩ của chúng ta rồi.
Trần Chí Hào cười lạnh lùng.
Liễu Hàn Yên nắm chặt nắm đấm, cắn răng:
- Anh biết rõ rằng giờ đây vật tư, lương thực trong nước của họ đều rất thiếu thốn, anh đem họ đưa cho quân chính phủ, quân chính phủ không hề tin họ, một là sẽ để họ đến phía nam làm bia đỡ đạn, hay giam họ như gián điệp, thậm chí là xử tử hình.
- Những cô gái và những đứa trẻ kia càng chẳng có kết cục tốt đẹp, khó khăn lắm mới sống sót lại sau đạn pháo, vậy mà anh nhẫn tâm đưa họ về để chịu chết ư?
- Đây là vấn đề nội chính củaa Sudan, chúng ta đến là để giữ gìn hòa bình và ổn định của khu ngừng bắn, không phải đến để chĩa mũi vào việc người khác!
Trần Chí Hào nói hùng hồn.
Liễu Hàn Yên lạnh lùng nhìn y:
- Nếu như cứu người là chĩa mũi vào việc người khác, thì chẳng lẽ quân nhân chúng ta chỉ có trách nhiệm giết người sao?
- Cứu người? Cô ngây thơ quá nhỉ! Cô cứu được họ bây giờ, nhưng có cứu được họ cả đời không?
- Chẳng lẽ bác sỹ cứu người phải cứu họ cả đời sao? Chẳng lẽ vì không thể cứu họ cả đời, nên thấy chết mà không cứu sao? Ít nhất khi tôi có thể cứu họ, tôi sẽ không để mặc họ.
Liễu Hàn Yên lên tiếng một cách đanh thép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận