Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 677: Ta là bà nội của con

- Cứ coi như hai người không thể nuôi con, vậy tại sao lại đưa con tới Tần gia?
Tần Xuyên có thể hiểu được nỗi khổ của cha mẹ mình, nhưng chuyện giao hắn cho Tần Mục vẫn là một điều khiến hắn hoang mang.
Phong Thần thoáng áy náy:
- Năm đó, tuy hai chúng ta đã khẩn cầu người của Bàn Long các sẽ giữ con lại, nhưng chúng ta cũng sợ sau khi lớn lên, con sẽ không ngừng tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, lúc đó sẽ gây nguy hiểm cho con.
- Vì thế, ta mới nghĩ cách để tìm cho con một thân phận hợp lý, cho con một cha mẹ ruột khác.
- Vừa hay lúc đó có thiên tài nhà họ Tần – Tần Mục, diện mạo của cha với ông ta cũng khá giống nhau. Con là con của ta, ta nghĩ chắc lúc trưởng thành con sẽ có nhiều điểm giống Tần Mục.
- Vì thế ta mới nhận Tần Mục làm đồ đệ. Vì mong muốn được học võ nên ông ta rất sẵn lòng bái ta làm sư phụ. Hơn nữa, ta cũng nói với ông ta, ta có việc muốn nhờ ông ta giúp.
- Sau đó, Tần Mục liền đồng ý làm cha của con, nguy tạo một tấm giấy khai sinh giả để mọi người nghĩ rằng con là con cháu nhà họ Tần, thông qua ông ta để đưa con vào cửa Thanh Liên môn.
- Tuy tâm địa Tần Mục đoan chính, nhưng ta cũng không muốn ông ta biết quá nhiều về chuyện của Thanh Liên môn và Bàn Long các, lại càng không muốn ông ta biết rõ về con.
- Giống như Nạp Lan Anh Kỳ. Y không làm gì sai, nhưng điều tra chuyện không nên điều tra cũng là một cái tội.
- Vì thế, sau khi giao con cho Tần Mục. Để đền bù tổn thất, ta mới truyền thụ toàn bộ võ công cho ông ta. Để tốt cho ông ta, ta yêu cầu ông ta đoạn tuyệt quan hệ thầy trò, thề sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.
- Không ngờ ý tốt lúc đó lại làm hại Tần Mục… Đến nay xem ra, năm đó Tần Mục đã bị Tuyệt Ảnh giết, Tuyệt Ảnh giả làm Tần Mục hơn 20 năm.
- Tuy ta đã truy tìm tung tích Tuyệt Ảnh trên khắp Hoa Hạ, nhưng vẫn không tìm ra tung tích gì, cũng bởi vì y đã trở thành người ta sẽ không bao giờ đi tìm.
- Khó trách… từ một thiên tài, Tần Mục lại trở thành một con quỷ rượu, bế quan toả cảng, không chịu gặp ai… Chắc là Tuyệt Ảnh sợ lộ tung tích, giả vờ mình là một kẻ vất đi… Nhưng rốt cục, y có thù oán gì với hai người, sao lại hận con đến vậy?
Tần Xuyên hỏi.
- Cái này để mẹ nói! Để mẹ nói.
Tử La kiêu ngạo cuớp lời:
- Vì năm đó, y rất thích mẹ của con, nhưng mẹ lại không thích y, mẹ thích Phong Thần ca ca nên y đã trở nên xấu xa thế đó.
mặt Tần Xuyên cứng đờ, lời giải thích này thô bạo quá.
Phong Thần bất đắc dĩ, cười lắc đầu, nói:
- Năm đó, sư phụ của chúng ta là Kiếm thánh Vô Phong thu nạp ta và Tuyệt Ảnh. Tính cách của ta khá trầm ổn nên chỉ biết đắm chìm trong kiếm thuật, tinh tiến tương đối nhanh. Tuyệt Ảnh thì suy nghĩ nhiều hơn, thông minh hơn ta, nhưng lại luôn đi con đường riêng, tu vi không tiến bộ nhanh bằng ta.
- Sau này, các vị quan ở Hoa Hạ mời sư phụ chúng ta làm Thiết Phù Đồ đệ nhất tướng quân, hơn nữa còn cấp cho ông những vinh dự trước nay chưa từng có. Thế nhưng sư phụ ta từ chối.
- Từ trước đến nay ông đã quen với cuộc sống an nhàn, không muốn làm quan cũng không muốn làm tướng quân.
- Chỉ có điều, lòng sư phụ luôn hướng về quốc gia, thời chiến vì quốc gia chiến đấu, hậu chiến lại muốn ta và Tuyệt Ảnh cùng giải quyết một số vấn đề.
- Đúng lúc đó, Bàn Long các phái Tử La xuống núi tìm kiếm tấm bản đồ về Tinh chi bỉ ngạn. Tuy ta và Tuyệt Ảnh không biết thứ cần tìm là gì, nhưng được cắt cử đi theo bên cạnh để bảo vệ mẹ con.
- Cũng chính lúc đó, chúng ta đã có cảm tình với Tử La. Tuyệt Ảnh vẫn luôn thích mẹ con, nhưng mẹ con đã chọn ta. Ta không thể nhường mẹ con cho y vì tình huynh đệ được.
- Tuyệt Ảnh là một người kiêu ngạo. Y luôn thấy mình ưu tú hơn ta, không có lý nào lại thua ta. Vì thế mới trở nên bất mãn như vậy.
- Sau này, khi chúng ta đoạt được bản vẽ từ phía Ma môn, đã vậy còn giết chết giáo chủ Ma môn, đoạt được từ chỗ gã một khối thần vật màu xanh.
- Nhưng Tuyệt Ảnh luôn rất tò mò với nhiệm vụ. Y đã tự tiện mở bản vẽ ra nhìn, sau khi biết chuyện về Tinh chi bỉ ngạn, dục vọng của y đã bùng phát…
Nói đến đây, trong mắt Phong Thần ngoài thương cảm còn có cả phẫn nộ…
Hoá ra, lúc đầu, sau khi lấy được khối thần vật màu xanh, dựa theo môn quy, Thanh Liên môn và Bàn Long đều không thể cất giữ thần vật để tránh các môn đồ nảy sinh lòng tham.
Vì thế Bàn Long các định giao thần vật cho Vô Phong cất giữ, dĩ nhiên nếu ông ấy đồng ý. Giao nộp cho quốc gia cũng được, chỉ cần không rơi vào tay Ma môn là được. Dù sao thì cho dù nghiên cứu như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thần vật là vật thể sẽ đem tới một loại năng lượng nào đó.
Tuy Kiếm Thánh Vô Phong biết thứ này cổ quái nhưng không có tham niệm gì mà chỉ đơn thuần lưu giữ nó mà thôi.
Thế nhưng, Tuyệt Ảnh lại như bị ma ám. Y ba lần bốn lượt cầu xin Vô Phong giao thần vật cho y. Nhưng Vô Phong biết chấp niệm của người này rất lớn nên không đồng ý, đã vậy còn định giao thần vật cho nhà nước, cắt đứt suy nghĩ của Tuyệt Ảnh.
Ai ngờ Tuyệt Ảnh chó cùng rứt giậu, lén hạ độc trong thức ăn khiến Vô Phong mất năng lực chiến đấu.
Kiếm Thánh tuy có mạnh nhưng cũng là người thường, đã vậy mạnh là mạnh ở kiếm ý, cơ thể bị độc ăn mòn không thể chịu đựng nổi.
Tuyệt Ảnh sát hại ân sư rồi cướp thần vật đi.
Y không ngờ là Vô Phong đã sớm đoán được dã tâm của y nên đã dặn Phong Thần phải cẩn thận với Tuyệt Ảnh.
Phong Thần vừa biết Vô Phong bị giết, dĩ nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó mới đuổi giết Tuyệt Ảnh khắp mọi nơi.
Khi đó, tu vi và khinh công của Tuyệt Ảnh không bằng Phong Thần, rốt cục sau khi bị Phong Thần đâm thủng ngực mới ngã xuống.
Chỉ có điều, bên dưới vách đá dựng đứng kia là một dòng sông nước chảy xiết, hơi nước khiến Phong Thần không tìm được thi thể của Tuyệt Ảnh.
Tuy có nghĩ tới việc Tuyệt Ảnh cố tình chạy tới đó, giả vờ bị thua nhưng thật ra không chết. Nhưng cứ thế mà 20 năm qua, Phong Thần vẫn nghĩ Tuyệt Ảnh đã bị mình giết.
- Là ta quá khinh suất. Thật ra, nghĩ đi nghĩ lại, sau khi giáo chủ chết, Ma môn không xảy ra đại loạn, nhanh chóng ổn định lại cũng là vì có Tuyệt Ảnh ở phía sau khống chế. Chỉ là ta phụ trách một cửa ngõ vào Hoa Hạ, không có thời gian ra ngoài điều tra. Nếu không ta đã không để Tuyệt Ảnh âm thầm mưu đồ lâu như vậy, đến mức hiện nay Thanh Liên môn loạn lạc…
Phong Thần nói với giọng tiếc hận.
- Phong Thần ca ca, đây cũng không phải là chuyện huynh có thể khống chế được. Tuyệt Ảnh nhìn được bản vẽ, biết chỗ của Thanh Liên môn. Nhưng cũng vì đám người đầy dã tâm kia bị Tuyệt Ảnh mê hoặc, nếu không y cũng không làm được.
Tử La nói.
Tần Xuyên nhíu mày, không ngờ ngay cả Vô Phong cũng bị độc chết. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu thật sự Phó Thanh Y không còn nữa, chỉ sợ cũng bị thủ đoạn hèn hạ này hại chết.
Từ nhỏ hắn đã được tắm trong thuốc, thân thể thần mộc, cũng không biết Phó Thanh Y có hay không… Nhưng cho dù là cơ thể thần mộc nhưng cũng có một số dược vật trên đời này mà thân thể không kháng nổi. Loại kịch độc này là một ví dụ.
- Cho dù thế nào đi chăng nữa, sự việc đã xảy ra rồi. Tình thế hiện nay của Thanh Liên môn ngàn cân treo sợi tóc, Tinh chi bỉ ngạn có thể mở ra bất cứ lúc nào. Vì thế, lúc này không cần băn khoăn quy tắc của đạo môn nữa. Tử La và ta cũng có thể cho con biết mọi chuyện rồi.
Phong Thần nói.
Nói thẳng ra là, nếu còn tiếp tục như vậy, cả thế giới này sẽ tiêu đời, không cần quan tâm đến cái gì mà đệ tử môn đạo gì được phép có con không nữa, cứ ổn định thế cục đi đã rồi nói.
Tuy nói có nhiều chuyện muốn làm rõ, nhưng ở nơi hoang dã này cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Trong lòng Tần Xuyên vẫn còn nghĩ đến Bạch Dạ đang mất hồn lạc phách, nên liền dẫn mọi người về nhà máy.
Vừa đúng lúc, Man Vương Bul-Kathos và Ferger, Jayme cũng tới. Thật ra, nếu không có chuyện xảy ra giữa Long gia và Tống gia, sớm muộn gì ba người cũng đuổi tới đây vây quét Thánh giáo.
Thế nhưng, điều khiến Tần Xuyên thấy vui mừng hơn cả là Đường Vi đang đứng cùng Bạch Dạ.
Đường Vi dường như đã biết chuyện của Bạch Dạ, cô đứng đó an ủi Bạch Dạ để Bạch Dạ trông có vẻ tốt hơn một chút.
Thấy Tần Xuyên trở về, Đường Vi nhoẻn miệng cười, không tỏ ra quá vui vẻ nhưng trong mắt có sự luyến tiếc không muốn xa rời. Điều này Tần Xuyên có thể cảm nhận được.
Tần Xuyên đi đến trước mặt cô, đánh giá từ trên xuống dưới.
- Nhìn cái gì, chưa từng thấy sao?
Đường Vi cười hỏi.
Tần Xuyên bật cười, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô:
- Cảm ơn em đã không bỏ anh đi.
Đường Vi nhìn đám người Liễu Hàn Yên rồi cười nói:
- Được rồi, anh buông em ra đi. Anh đừng hại em để mấy người đó ghen ghét em.
Tử La ở phía sau chớp mắt, cười hì hì hỏi:
- Tiểu Bảo, rốt cục con có mấy vợ đó?
- Tiểu bảo là ai?
Đường Vi tò mò hỏi.
Tần Xuyên buồn bực vỗ trán, nói với Phong Thần:
- Cha không để ý đến mẹ sao? Bảo mẹ đừng gọi loạn lên nữa!
Phong Thần cười nhạt nhưng không nói lời nào, như thể những chuyện này đều không có liên quan gì tới ông ta.
Tử La vui vẻ chạy lòng vòng quanh người Đường Vi, gật đầu như một người đã rất từng trải:
- Không tồi, không tồi. Tiểu cô nương có tu vi cấp tông sư, chân khí rất thần kỳ, tiểu bảo nhà ta rất biết chọn đó.
Được Tử La nhắc, Tần Xuyên mới chú ý tới việc, tu vi của Đường Vi đã nhảy vọt.
Đường Vi không ngờ tiểu cô nương này có thể nhận ra được thực lực của mình, vì thế cô lại càng thêm sầu não, đây rốt cục là thần thánh phương nào.
Tần Xuyên cũng không thể quan tâm được nổi những suy nghĩ trong đầu Đường Vi mà chỉ có thể nói:
- Vi Vi, lần này là lần thứ mấy rồi?
- Lần này… em ngủ nửa năm, chắc là 4 biến rồi.
Đường Vi nói.
Tần Xuyên hít vào một hơi sâu. Mới có 4 biến mà Huyết Hoàng công đã khiến cô thăng lên cấp tông sư. Công pháp này thật đúng là tà môn, thoạt nhìn có vẻ không giống như được thiết kế cho những người học võ xưa.
- Anh đừng hỏi em nữa, rốt cục ở đây đã xảy ra chuyện gì? Tiểu cô nương này là ai?
Đường Vi chỉ vào Tử La.
- Ta là mẹ của con!
Tử La vừa hô vừa nhảy dựng lên.
- Đi đi! Đúng là không biết lớn nhỏ gì cả!
Đường Vi trừng mắt nhìn Tử La.
Tử La dẩu miệng:
- Con mới là đồ không biết lớn nhỏ! Ta là mẹ của con! Con dám trừng mắt với ta sao?
- Chị còn là bà nội của em cơ!
Đường Vi liếc mắt.
Tần Xuyên nghe thấy chỉ biết dở khóc dở cười. Thấy Tử La dẩu mồm như thể sắp khóc, hắn lắc đầu, đi tới bên cạnh Đường Vi nói vài câu, mô tả đại khái quan hệ của hai người.
Lần này miệng Đường Vi mở ra to đến mức có thể nhét vừa cả một quả trứng gà.
Đợi đến khi Đường Vi phục hồi tinh thần lại, cô lúng túng nhìn Tần Xuyên:
- Là vậy à… Anh đừng buồn, ít nhất cha mẹ ruột của anh đều khoẻ mạnh cả. Chuyện này rất tốt.
Tần Xuyên mỉm cười, không phải mẹ hắn giống một đứa trẻ sao, cái này có gì mà buồn.
Man Vương Bul-Kathos tiến lên trước:
- Người đã tới đủ rồi, Kiếm Ma, rốt cục ở đây đã xảy ra chuyện gì. Cậu nên nói cho rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận