Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 586: Thần Châu nổi cơn khói lửa

Phần lớn những người này đều không ăn chay trong chùa, như đám Tần Xuyên, Liễu Hàn Yên, Tô Hoan Hoan, từ khi hạ sơn, đều ăn uống thịnh soạn, không ăn cơm chay, còn Tần Cầm thì vì lý do sức khỏe, ăn toàn thức ăn dinh dưỡng đặc biệt.
Còn đối với những lãnh đạo cao cấp trong quân đội, vì lý do an toàn, sợ bị hạ độc, cho nên từ trước đến nay họ đều dùng thức ăn chế biến riêng, hoàn toàn không ăn thức ăn ở địa phương, kể cả các thân vệ cũng vậy.
Một cao thủ như Mộ Tiêu Hàn, ăn uống khá tùy tiện, mỗi ngày chỉ ăn một chút, thậm chí không ăn, Cơ Vô Danh thì thích ăn thịt, hoàn toàn không đụng tới cơm chay.
Đáng tiếc là, đại đa số những người luyện cổ võ có mặt ở đây, đều thường xuyên ăn uống trong chùa, dù sao các môn phái khó có dịp tụ tập một nơi, mọi người rất thích ăn cơm cùng nhau.
Do đó, số người ăn phải cơm có bỏ thuốc chiếm tuyệt đại đa số.
- Có thể sai khiến nhà bếp của chùa Thanh Long bỏ thuốc vào thức ăn, nhất định là người có vai vế cao trong chùa. Khổ Bi pháp sư, sư huynh Khổ Hải của ông cũng ăn, nhưng chính ông thì không ăn, xem ra ông rất thông minh!
Tần Xuyên cười châm chọc.
Cả người vô lực, té trên mặt đất, Khổ Hải pháp sư vô cùng đau lòng, không dám tin hỏi:
- Sư đệ...Thật...thật sự là đệ? Vì sao đệ lại phản bội tông môn?
Khổ Bi pháp sư thở dài, lắc đầu:
- Tần thí chủ không hổ là xuất thân từ y dược thế gia Tần gia, ngay cả Mộng Ngữ tán cũng biết. May là thí chủ không nghĩ ra kịp lúc, nếu không thì kế hoạch lần này của Thánh giáo chúng ta đã bị thí chủ phá hỏng!
Nói xong, vẻ mặt hiền lành của Khổ Bi pháp sư chợt trở nên âm trầm dữ tợn, ngạo nghễ nói:
- Không sai! Ta chính là người của Thánh giáo! Mà ta chưa bao giờ phản bội Thanh Long tự, bởi vì từ ngày ta bái nhập Thanh Long tự, ta chưa bao giờ quên xuất thân của mình!
Khổ Bi cười ha hả, tung người lên cao, nhảy tới bên cạnh hai người một nam một nữ kia.
Đao khách tóc đuôi sam vỗ mạnh vào vai Khổ Bi:
- Hảo huynh đệ! Mấy chục năm nay, ngươi đã chịu đựng hết mức, giáo chủ bảo bọn ta đưa ngươi về uống mấy hũ, ha ha, huynh đệ Thánh giáo chúng ta đều đáng tin cậy!
- Thánh giáo truyền thừa ngàn năm, để Thánh giáo lên đỉnh Thần Chân, mấy chục năm chịu đựng của ta nhằm nhò gì!
Khổ Bi nói đầy tự hào.
Người có mặt tại chỗ đều cảm thấy khó thể tin được, nên biết hai Đại hộ pháp Khổ Hải và Khổ Bi của Thanh Long tự là hai nhân vật nổi tiếng.
Nào ngờ, Khổ Bi pháp sư thành danh mấy chụ năm, lại là một quân cờ được Thánh giáo cho nằm vùng ở Thanh Long tự?
Mặc dù ở Thanh Long tự từ lúc còn trẻ cho tới già, trải qua mấy chục năm trời, địa vị của Thánh giáo vẫn không lay chuyển trong lòng ông ta, bất kể niềm tin này là tốt hay xấu, ít ra cũng cho thấy sự trung thành đến cực điểm của ông ta.
Ngay cả Khổ bi cũng chỉ là một quân cờ của Thánh giáo, như vậy trong số các tiền bối đức cao vọng trọng trong các đại tông môn, cũng có thể có người của Thánh giáo chăng?
Đám Long Hải Hiên và Tống Bảo Khôn đều cảm thấy đại sự không ổn, Thánh giáo giữ bí mật quá tốt, cách bố trí cũng quá to lớn, có trời mới biết, họ còn cài ở Hoa Hạ bao nhiêu quả bom hẹn giờ?
Không thể tin ở Thanh Long tự nữa, vậy còn Thần Kiếm Môn và Thủy Vân Tĩnh Trai thì sao? Rồi còn thất đại môn phái?
Càng khiến họ lo lắng, đó là còn có thể tin tưởng ở ba Đại Tông sư không?
Vừa nghxi tới đó, tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh.
- Tông sư...đúng rồi! Tông sư! Kim Thiền pháp sư?
Long Hải Hiên biết, chờ đợi sự trợ giúp của hai mươi bảy lộ quân của Đệ Ngũ tướng quân Long Ngạo Thiên là không không kịp nữa rồi, bọn họ cần Kim Thiền pháp sư!
Té trên mặt đất, Khổ Hải pháp sư lên tiếng:
- Sư thúc đang bế quan ở hậu sơn động Kim Long, lẽ ra thì...khi có chuông báo động, dù đang bế quan, sư thúc cùng có thể đi ra mới đúng...
- Ha ha ha!
Khổ bi pháp sư cười đắc ý:
- Ta thương hại cho sự ngu độn của sư huynh, ngươi thật sự cho rằng sư thúc bế quan cho tới tận lúc này sao?
Nghe như vậy, vẻ mặt Khổ Hải pháp sư tái nhợt, run rẩy nói:
- Ngươi...Ngươi....Ngươi là tên giặc đại nghịch bất đạo! Chẳng lẽ ngươi thả Đoạn Long Thạch xuống rồi!?
Khổ Bi tự đắc:
- Thế thì sao nào? Chỉ sợ cho dù lão hoa thượng Kim Thiền kia có nghĩ ra được, cũng phải mất mấy ngày, chưa nói là ông ta có hơi sức để mà đi ra hay không!
- Đoạn Long Thạch là cái gì?
Tống Bảo Khôn vội hỏi.
Khổ Hải nằm rạp trên mặt đất, đau lòng nói:
- Để đề phòng lúc nguy hiểm, giữ gìn tính mạng người trong chùa, từ xưa bổn tự chừa lại một cái cửa cuối cùng, Đoạn Long Thạch là một tảng đá kỳ lạ không thể phá vỡ, cho dù có năng lực của tông sư cũng rất khó làm nó suy suyển.
- Nếu động Kim Long bị Đoạn Long Thạch chặn lại, muốn mở nó ra là vô phương, trừ phi...là đánh xuyên qua núi, nhưng như vậy rất có thể huyệt động sẽ sụp đổ, người bị chôn sống.
- Các vị...các vị...khi không các vị lại đặt một tảng đá ở làm cái gì?! Như thế không phải là tự mình chốc khổ hay sao!?
Long Hải Hiên kêu ầm lên, lẽ ra Kim Thiền pháp sư có thể đi ra và có thể ngăn được cơn sóng dữ, nhưng bây giờ, thật sự là tính mạng như chỉ mành treo chuông rồi!
- Ha ha...Long tham mưu, Tống bộ trưởng, đừng sợ, bọn tôi cũng sẽ không giết các người bây giờ, đừng nên hốt hoảng!
Người phụ nữ che mặt cười run rẩy cả người.
Mấy lãnh đạo quân đội tái mặt, đương nhiên họ biết, Thánh giáo không dùng độc dược mà dùng thuốc làm mọi người trở nên yếu ớt, nhất định là muốn bắt sống họ.
- Rốt cuộc Thánh giáo các vị muốn làm cái gì?! Các vị cho rằng làm như thế này thì có thể làm rung chuyển Hoa Hạ hay sao?
Long Hải Hiên giận dữ nói.
Kiếm khách áo xám cười nhạo:
- Có rung chuyển hay không, chưa thử làm sao biết? Yên tâm đi, bọn ta cũng không làm khó các người, dù sao các người cũng là người của bốn đại Vương tộc, lại có quyền cao chức trọng, giết chết các người thì thật là đáng tiếc.
- Muốn giết các người, phải thực hiện trước toàn thế giới, phải cắt từng con mắt, lỗ mũi, cái tai, thong thả cắt từng miếng thịt của các người...Cho nên các người còn sống được vài ngày nữa.
Nghe nói như vậy, vẻ mặt của đám Long, Tống càng thêm khó coi.
Bọn người điên khùng này lại muốn giết Tham mưu trưởng quân đội Hoa Hạ và Trưởng ban Ban An ninh quốc gia của Hoa Hạ công khai trước thế giới?
- Ài, nếu không vì phải bắt sống mấy người, bọn ta đã bỏ độc trong cơm cho chết hết...
Người phụ nữ che mặt nói, đột nhiên lướt người tới, một cước nặng như ngàn cân tung ra, hai võ giả gần đó bị bà ta đá bể đầu, máu tươi và óc bắn tung tóe!
Đám người luyện cổ võ đều té dưới đất không dậy nổi, không còn sức chống cự, lộ vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.
Đám người Thánh giáo này, lại định giết tất cả bọn họ!?
- Ha ha, nhìn ánh mắt ngây thơ của các người kìa! Chẳng lẽ các người cho rằng, Thánh giáo bọn ta kết hận thù với các người, lại chừa cho các người đường sống sao? Ha ha! Bọn ta chỉ thích tự tay giết người, thuốc chết các người, chẳng phải là mất hứng lắm sao!?
Người phụ nữ che mặt nói, lại đạp vỡ lồng ngực hai võ giả.
Một Tiêu Hàn hết sức căm phẫn, vốn định bảo vệ người của Thần Kiếm Môn, nhưng thấy đám người Thánh giáo lạm sát người vô tội, rốt cuộc quyết định phát động tấn công.
- Hàn Trác Kiếm Ý!
Thính Vũ Kiếm vung lên, vô số kiếm khí rơi xuống như mưa, Mộ Tiêu Hàn chém ra một kiếm, kiếm khí như cuồng long trên sa mạc, xé gió lao về phía người phụ nữ che mặt.
Thế nhưng, kiếm khí đang bay giữa không trung, đột nhiên bị ngăn lại.
Chỉ thấy kiếm khách mặc áo khoác ngắn màu xám rút ra một thanh kiếm bản rộng hoa lệ kiểu cổ, lao ra che trước mặt người phụ nữ che mặt.
Y tung thanh kiếm lên, thanh kiếm xoay tròn với tốc độ cao trên không trung, kiếm khí màu xám tạo thành một tấm thuẫn vững vàng, không kẽ hở, ngăn cản Hàn Trác kiếm khí ở bên ngoài.
- Cùng sử dụng kiếm, ngươi nên đấu với ta! Cho ta xem, môn sinh đắc ý của Dược Thương Hải rốt cuộc hay dở thế nào!
Kiếm khách áo xám cười gian, thanh kiếm bản rộng của y lơ lửng một cách kỳ dị giữa không trung, chuyển động quanh người y.
Đối mặt với một kiếm khách cao cường, Mộ Tiêu Hàn vẫn lộ vẻ bình tĩnh, hỏi một câu:
- Danh hiệu của các hạ?
- Kiếm Bào!
- Ta là Mộ Tiêu Hàn!
Sau khi báo tên họ, Mộ Tiêu Hàn cũng không nói nhiều, tiến về phía Kiếm Bào, bắt đầu điên cuồng tấn công.
So với trận chiến với Cơ Vô Danh, Mộ Tiêu Hàn tấn công mạnh mẽ hơn nhiều, càng vung kiếm, kiếm khí càng hung hãn.
Kiếm khí như những trận mưa, liên tục rơi xuống người của Kiếm Bào.
Nhưng thanh kiếm bản rộng trông khó nhẹ nhàng linh hoạt của Kiếm Bào, lại linh hoạt một cách khác thường, thân kiếm rộng phóng ra kiếm khí đặc biệt dày và nặng.
Y không cầm kiếm trong tay, thanh kiếm luôn bay lượn giữa không trung, kiếm khí tạo nên những tấm lụa rộng lớn, giăng khắp nơi, đón đỡ kiếm khí của Tiêu Hàn, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Trong nhất thời, hai kiếm khách quấn lấy nhau mà đánh, Cơ Vô Danh rất sốt ruột, vừa rồi người phụ nữ che mặt đá y một cước, đương nhiên y không cam lòng.
Một lần nữa, Cơ Vô Danh lại nhảy tới trước mặt người phụ nữ che mặt, nhưng lại bị đao khách thắt bím ngăn cản.
- Tiểu tử! Để cái đầu lại cho ta!
Đao khách rút thanh đao bầu giống như đao của đao phủ ở sau lưng, chém thẳng xuống, bóng đao nhanh đến nỗi không nhìn rõ.
Đao pháp kia trông có vẻ đơn giản, thô tháp, nhưng vừa khéo công phu của Cơ Vô Danh cũng chú trọng ở đơn giản, trực diện, cho nên hai bên đúng là cứng đối cứng!
Cơ Vô Danh cảm nhận sức bật mạnh mẽ của đao phong, không dám đỡ thẳng (?! Ở trên vừa nói cứng đối cứng!), né người qua một bên, một quyền đấm mạnh lên thân đao, định đánh bạt đao ra, để tiếp cận gần hơn mà đánh tiếp một quyền.
Nhưng đao khách bím tóc cười dữ tợn, đoán trước ý đồ của y, dùng đao đánh thẳng vào người Cơ Vô Danh.
Tuy sức mạnh của đao khách bím tóc này không bằng Cơ Vô Danh, nhưng hơn ở chỗ có tu vi cao cấp tiên thiên, đao khí bảo vệ cơ thể, có thể chống đỡ ngàn quân.
- Ầm!
Một chiêu của Cơ Vô Danh không thành, bị đánh bay ra ngoài,
Người phụ nữ che mặt cười khinh thường:
- Đồ Thiên Vạn, tên tiểu tử trâu điên này giao cho ngươi, ta dẫn người đi bắt mấy tên tai to mặt lớn của Hoa Hạ trước đã, kẻo trong lúc chém giết thẳng tay, lại không cẩn thận giết nhầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận