Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 657: Mày chẳng ngoan chút nào

Bạch Lộ ngã xuống đất, ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình, như là con báo mẹ muốn ăn thịt người, giận dữ hét:
- Ông dựa vào đâu mà đánh tôi?
Người đàn ông cười lạnh:
- Chỉ dựa vào việc em đánh con gái tôi!
Bạch Dạ nghe vậy, đôi con ngươi vốn ảm đạm bỗng trở nên trong trẻo, ngơ ngác nhìn người đàn ông.
- Ông… ông nói bậy! Nó không phải con gái ông! Nó không phải!
Bạch Lộ đứng dậy, bi phẫn nói:
- Nó là tạp chủng tôi nhặt được!
Thật không ngờ vừa nói xong, người đàn ông lại ném một phát tát nữa qua!
“Bốp!”
Bạch Lộ lại lần nữa bị đánh cho đập vào cửa!
- Mẹ!
Bạch Dạ la thất thanh, không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Cuối cùng Bạch Lộ cũng không thể nhịn được, quay người đánh một chưởng vào gáy của người đàn ông!
Nhưng người đàn ông chẳng thèm nhìn, lật tay túm lấy tay Bạch Lộ, nhếch miệng cười nói:
- Con bé do tôi và cô sinh ra, sao có thể là tạp chủng được? Cô tưởng tôi chưa từng xác nhận DNA của đứa trẻ này sao?
Vẻ mặt Bạch Lộ vô cùng bi thương, nước mắt không ngừng tuôn rơi nhưng vẫn không ngừng lắc đầu:
- Tên ác ma này… ác ma…
- Rốt cục chuyện là thế nào! Rốt cục hai người đang nói gì thế? Hai người có quan hệ gì?
Bạch Dạ ôm đầu mình, đau khổ mờ mịt không biết làm sao.
Người đàn ông đẩy Bạch Lộ ra, sau đó kéo tay Bạch Dạ, cười nói:
- Rất đơn giản, ta là cha ruột của con, Bạch Lộ là mẹ ruột của con, trước đây vì chúng ta đều có việc phải làm nên sống riêng ở hai thế giới, nhưng bây giờ một nhà ba người chúng ta đoàn tụ rồi.
Bạch Dạ thân thể cứng ngắc, bị người đàn ông cưỡng ép ngồi xuống ghế làm việc.
Cô nhìn Bạch Lộ đang ngồi ở bên kia khóc nức nở, lại nhìn người đàn ông xa lạ này, hỏi:
- Ông đúng là cha ruột của tôi sao?
- Không thể giả được.
Người đàn ông cười sáng lạn, dường như không phải người vừa đánh người khác.
- Vậy ông tên là gì?
Bạch Dạ hỏi.
Người đàn ông như cười như không híp mắt nói:
- Ta tên là Tuyệt Ảnh.
- Tuyệt Ảnh?
Bạch Dạ nghĩ nghĩ, hình như chưa nghe bao giờ.
- Con gái ngoan, không cần nghĩ nữa, chắc chắn con chưa từng nghe nói, nhưng tên của ta không quan trọng… Quan trọng là chúng ta còn phải tìm được nhiều thần vật hơn nữa.
Tuyệt Ảnh nói xong, kéo một chiếc hòm ở trên bàn làm việc, sau khi mở ra, chỉ thấy bên trong chứa ba mảnh thần vật màu vàng, trắng và xanh lá cây.
Tuyệt Ảnh lại đặt thần vật màu đen trên tay mình vào trong, tất cả có bốn mảnh.
- Nửa năm trước khi con rời khỏi Đông Hải, mang hai thần vật từ chỗ Tần Xuyên về, cộng thêm hai thần vật tự cha tìm được, bây giờ trong bảy thần vật, chúng ta đã tìm được bốn thần vật.
Tuyệt Ảnh tự tin nói:
- Nếu không có gì bất ngờ thì không lâu nữa, chúng ta cũng sẽ lấy được huy chương Hải Thần và Viêm Long Lân, chỉ còn lại thần vật màu kim cuối cùng còn chưa xác định đang nằm trong tay ai.
Bạch Dạ cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, nói:
- Cho dù ông hỏi tôi thì tôi cũng không biết thần vật màu kim ở đâu, nửa năm nay gần như tôi đều bị giam ở phòng dưới tầng hầm, bên ngoài xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết.
- Không không.
Tuyệt Ảnh khoát khoát tay, cười nói:
- Đương nhiên ta biết, con bị người mẹ không hiểu chuyện này chỉnh cho thảm hại nên ta cũng không hi vọng con có thể nói cho ta biết thần vật màu kim ở đâu… Nhưng hai thần vật màu trắng và màu vàng này con để ở đâu?
Vẻ mặt Bạch Dạ vô cùng nghi hoặc:
- Không phải tôi đã đưa cho ông rồi sao? Chính là thứ trong hòm này.
Vẻ mặt của Tuyệt Ảnh dần trở nên nghiêm túc, ngoài cười trong không cười:
- Ta là cha ruột của con, con là con gái bảo bối của ta, con nên nói thật với ta, đúng không?
Bạch Dạ mím môi, cúi đầu không nói.
Mà Bạch Lộ trước đó vẫn đang khóc, lúc này hốc mắt đỏ bừng, dùng vài phần nghi hoặc nhìn về phía hai cha con.
- Cha cho con thêm một cơ hội, nghĩ cho kĩ rồi trả lời ta… Con để hai thần vật đó ở đâu rồi?
Tuyệt Ảnh chậm rãi nói.
Bạch Dạ ngẩng đầu, thản nhiên nói:
- Tôi không biết ông có ý gì, mặc kệ ông có phải cha tôi hay không, tôi đã lấy thần vật…
“Loảng xoảng!”
Không đợi Bạch Dạ nói xong, Tuyệt Ảnh bỗng nhiên túm lấy đầu Bạch Dạ, trực tiếp ấn đầu cô xuống bàn làm việc!
Khoang mũi của Bạch Dạ lập tức chảy đầu máu mũi, đôi môi cũng bị rách, đau đến mức kêu thảm một tiếng.
Vẻ mặt Tuyệt Ảnh giận dữ đến cực điểm:
- Mẹ mày là một kẻ ngốc, chẳng lẽ mày cũng coi tao là kẻ ngốc à! Hai thần vật đó là hàng giả cấp cao! Mày tưởng dùng những tài liệu nghiên cứu kiểu mới trong phòng thí nghiệm là tao không phát hiện ra được à?
Mày muốn lừa người khác thì được, nhưng tao nghiên cứu thần vật đã mấy chục năm, sớm chiều ở chung với thần vật màu xanh lá cây đó, thật hay giả chẳng lẽ mày cho rằng tao không cảm nhận được sao?
Bạch Lộ nghe thấy vậy, đột ngột bổ nhào về bên cạnh bàn, nhìn hai thần vật một vàng một trắng, giật mình nói:
- Đây là đồ giả sao?
- Hừ, người phụ nữ ngu xuẩn, xem ra cô phái nó đi tiếp cận Tần Xuyên mà nó lại yêu người ta thật rồi. Để lừa cô, nó đã tốn không ít tâm tư đấy… Nếu tôi không đến thì có phải cô sẽ cứ bị nó lừa gạt mãi không?
Tuyệt Ảnh nói một cách khinh bỉ.
- Nha đầu thối…
Bạch Lộ lạnh giọng nói:
- Ông giao con bé cho tôi, tôi thẩm vấn nó!
Tuyệt Ảnh túm lấy tóc Bạch Dạ, trên mặt Bạch Dạ toàn là máu, nước mắt không ngừng chảy xuống, cực kỳ bi thương.
- Bây giờ tao biết tại sao mẹ mày lại đánh mày rồi, mày chẳng ngoan chút nào…
Nói rồi Tuyệt Ảnh lại ném Bạch Dạ đi, đập vào một vách tường!
Bạch Dạ tâm lực tiều tụy, tâm trạng lại lúc lên lúc xuống, sau khi cú va đập này liền trực tiếp hôn mê.
Bạch Lộ thấy một màn này, mí mắt giật giật, sau khi hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng làm việc, dặn dò người bên ngoài đưa Bạch Dạ về tầng ngầm.

Phía Bắc tỉnh Xuyên, tại một thôn xóm trong núi đẹp và tĩnh mịch.
Cùng với việc đa phần người trẻ tuổi đều ra ngoài làm thuê, trong thôn càng ngày càng ít người, rất nhiều căn nhà đều để trống.
Sương núi trắng xóa tan đi, bên trong phòng ngủ của một nông trại, Liễu Hàn Yên chậm rãi tỉnh dậy trên một chiếc giường đơn đệm vải thô.
Người phụ nữ theo bản năng động đậy thân dưới, phát hiện có chút không đúng lắm. Cô đứng dậy xem mới phát hiện đa số vết thương trên người mình đều đã được đắp thảo dược và còn băng bó ở một số chỗ quan trọng bị thương.
Liễu Hàn Yên không khỏi có chút bàng hoàng, không biết ai đã giúp cô chữa thương khi cô đang ngủ.
- Tiểu cô nương! Cô tỉnh rồi à!
Một cô gái thắt bím tóc, dáng người nhỏ nhắn vui vẻ chạy vào phòng, trên tay cô gái còn cầm một cây kẹo que nhìn như vị ô mai.
Liễu Hàn Yên cảnh giác nhìn cô gái:
- Là cô trị thương cho tôi à?
- Hì hì, tôi không có tay nghề này, đều là đồ đệ Hồng Nhứ của tôi giúp cô điều trị. Vốn dĩ tôi muốn giúp cô trị nội thương nhưng tu vi Thiên Huyễn Băng Ngưng của cô rất cao, vượt qua dự liệu của tôi, có lực bài xích với chân khí của tôi nên tôi cũng không tiện động thủ, đành đợi cô chậm rãi khôi phục vậy.
Cô gái nói xong liền nhìn thấy một nữ tử tóc ngắn, mặc quần áo màu đỏ, cao khoảng 1m7, cao gầy thanh tú đi vào phòng.
- Liễu tiểu thư, cô vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, trên người cô có rất nhiều chỗ gãy xương, trước đó cô đều gắng gượng, bây giờ cần điều dưỡng vài ngày mới được.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết nữ tử này chính là Hồng Nhứ mà cô gái kia nói.
- Sao cô biết tôi họ Liễu?
Hồng Nhứ cười:
- Nếu không biết cô là ai thì sao tôi có thể kịp thời ngăn cô làm chuyện điên rồ.
- Cô ta… là sư phụ của cô?
Liễu Hàn Yên nhíu mày, nhìn thế nào cũng thấy Hồng Nhứ có thể làm mẹ của cô gái này rồi.
Hống Nhứ hiểu ý cười cười:
- Đúng thế, vị này là sư tôn của tôi, đừng nhìn sư tôn tôi có vẻ… Ừ, rất trẻ… nhưng người đã nhìn tôi lớn lên đấy.
Cô gái nhét kẹo que vào miệng, dùng dáng vẻ của Lão Trần lầu bầu nói:
- Tiểu cô nương, lần này cô tin là tuổi tôi không còn nhỏ rồi chứ. Bây giờ cô phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn, ở đây dưỡng thương trước, sau đó hãy nghĩ những chuyện khác.
Liễu Hàn Yên hồ nghi nói:
- Cho dù các cô đã cứu tôi nhưng tại sao lại phải cứu tôi? Các cô luôn âm thầm theo dõi hành động của tôi, rốt cục các cô là ai?
- Đương nhiên chúng tôi là người tốt, người tốt thì phải cứu người chứ.
Cô gái cười hì hì, nháy mắt:
- Tiểu cô nương hãy ngoan ngoãn ở lại đi, ở đây rất an toàn, nếu tôi muốn hại cô thì sớm đã giết cô rồi, đúng không?
Liễu Hàn Yên ngẫm lại, đúng là như vậy, thấy họ không chịu nói ra lai lịch, cô đành tiếp tục hỏi:
- Cuộc thi giữa các thế gia thế nào rồi?
- À… chuyện này bọn tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi đã phái một đồ đệ khác ra ngoài tìm hiểu rồi. Nếu cô thật sự muốn biết thì hãy dưỡng thương cho tốt rồi tự đi xem.
Cô gái cười nói.
Liễu Hàn Yên biết rõ, nếu không dưỡng thương cho tốt thì hai người này sẽ không thả mình đi, đành tạm thời thôi.
Nói ra thì những ngày này cô đều sống lang bạt, thân thể cũng càng ngày càng căng thẳng, giờ nghỉ ngơi một thời gian cũng không phải chuyện xấu.
Khi cô đang suy nghĩ về kế hoạch sắp tới thì cô gái đã ôm đùi đồ đệ mình, đi ra ngoài cửa.
- Hồng Nhứ Hồng Nhứ! Hôm nay sư phụ muốn ăn bồ câu sữa nướng, con bắt bồ câu cho sư phụ được không…
- Sư phụ, trong núi này chỉ có gà rừng, lấy đâu ra chim bồ câu…
- Thế thì phải mua kẹo que cho ta đấy! Chẳng còn mấy cây nữa!
- Được được, chiều đồ nhi sẽ đi mua, sư phụ, người buông chân con ra trước đi…
Trong phòng ngủ, Liễu Hàn Yên vậy, khóe miệng không khỏi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận