Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 568: Nếu là anh thì không làm từ lâu rồi

- Ừm…Ăn lẩu đi, mấy năm rồi em chưa ăn lẩu.
Liễu Hàn Yên nghĩ một lát rồi nói.
Suýt nữa Tần Xuyên ngã gục xuống:
- Gì cơ? Khi anh ở trên núi anh còn lấy nồi gốm để nấu lẩu ăn, sao em lại đến nỗi không có cả lẩu ăn chứ?
- Vì lẩu lằng nhằng quá, không thích hợp nấu trong quân đội.
Liễu Hàn Yên nói.
Tần Xuyên hiểu ra:
- Hèn gì em muốn chuyển nghề, nếu là anh, anh không làm từ lâu rồi!
Hai người nói chuyện, bước khỏi quân khu, gọi một chiếc taxi bên đường. Dù sao thì lúc đầu là xe của quân đội chở họ đến đây. Giờ đi ăn lẩu nên không dùng xe đó nữa.
Liễu Hàn Yên nhìn thấy Tần Xuyên ấn vào điện thoại là gọi được một chiếc taxi, cô tò mò hỏi:
- Anh quen lái xe taxi à?
Tần Xuyên cười:
- Giờ mọi người đều dùng phần mềm gọi xe rồi. Bình thường em đều ở trong quân đội nên chưa dùng bao giờ đúng không?
Giải thích một hồi Liễu Hàn Yên mới hiểu. Bình thường cô không quan tâm đến những thứ cần cho cuộc sống bình thường, hôm nay được nghe, cô thấy rất mới lạ.
- Để tí nữa về nhà em dùng thử xem.
Liễu Hàn Yên nói.
Tần Xuyên nói đầy ngụ ý:
- Được thôi, nhưng nếu lái xe taxi gọi điện cho em, em đừng dập máy đấy.
Liễu Hàn Yên đang muốn hỏi tại sao phải dập máy, lập tức cô nhớ lại lúc cô và Tần Xuyên mới quen đã mấy lần xảy ra trận chiến dập điện thoại.
- Ha ha…
Nghĩ đến những điều trước đó, Liễu Hàn Yên nhoẻn miệng cười, lắc đầu.
Tần Xuyên nhớ ra một chuyện:
- Vợ à, hay là gọi em vợ đến ăn cùng nhé, lâu lắm rồi không gặp em ấy!
Liễu Hàn Yên cũng đồng ý:
- Ừm, để em gọi điện cho nó.
Một tiếng sau, ở trong phòng của một quán ăn lẩu ở Bắc Kinh.
Cửa bị đẩy ra, Liễu Tiên Tiên mặc chiếc áo lông vũ cao cổ màu trắng bước vào, gương mặt đỏ hồng đầy hưng phấn!
- Chị! Anh rể!
Liễu Tiên Tiên như chim én về tổ vậy. Cô lao vào lòng Liễu Hàn Yên, mặt dụi đầu vào lòng chị, khiến Tần Xuyên bên cạnh rất hâm mộ.
Liễu Hàn Yên sờ đầu em gái, nở nụ cười vừa thích thú vừa hết cách:
- Em làm gì vậy.
- Chị à, em nhớ chị quá!
- Đâu còn trẻ con nữa, đừng nũng nịu nữa, cởi áo khoác ra đi, ngồi xuống ăn cơm.
- Vâng!
Liễu Tiên Tiên lại thơm lên mặt chị gái.
Tần Xuyên ở bên cạnh bèn giang hai tay ra, mặt khẩn thiết nói:
- Nào em vợ, lâu lắm rồi không gặp em, ôm anh một cái nào.
Liễu Tiên Tiên quay người, trừng mắt, lè lưỡi với Tần Xuyên rồi cởi áo khoác ngồi xuống chuẩn bị ăn.
- Ối đừng! Tình cảm thân thương giữa anh rể và em vợ đâu rồi!
- Hừ! Anh đã bảo sẽ đến Bắc Kinh thăm em, vậy mà lại ăn chơi với người khác ở Đông Hoa, em ghét anh!
Liễu Tiên Tiên tức giận nói.
- Cái này…Ha ha…
Tần Xuyên cười gượng, không đạt được nguyện vọng nên hơi thất vọng.
Nồi lẩu nóng hừng hực, khói bốc nghi ngút, trong căn phòng, ba người vừa nói chuyện vừa ăn thịt dê, thịt bò.
Liễu Hàn Yên rất quan tâm đến việc học của em gái. Những vấn đề hai người nói không giống như chị với em gái mà như mẹ với con vậy.
Tần Xuyên vốn còn nghĩ, có lẽ về sau Liễu Hàn Yên không phải là một người mẹ tốt nhưng thấy cảnh này, hình như cô rất thích hợp làm mẹ.
- Vợ à, em đã từng nghĩ sau khi xuất ngũ sẽ đi làm gì chưa?
Tần Xuyên hỏi xen vào.
- Gì cơ? Chị không ở trong quân đội nữa? Thế là sao?
Liễu Tiên Tiên kinh ngạc.
Liễu Hàn Yên giải thích ngắn gọn một lát về việc mình đã đưa đơn xin chuyển nghề.
Liễu Tiên Tiên vừa nghe vậy bèn rất vui, nhưng lại lo lắng:
- Nếu như…cha biết chuyện này, liệu có…
- Yên tâm đi, dù bố vợ có biết cũng không làm gì được chị em đâu. Còn có anh mà.
Tần Xuyên nháy mắt.
Liễu Hàn Yên cười như không có chuyện gì nói:
- Em vẫn chưa nghĩ ra cụ thể mình sẽ làm gì. Hình như từ lúc em bắt đầu biết suy nghĩ, em chưa từng nghỉ ngơi, hết học tập rồi lại đến luyện công, hết dẫn quân lại đến chấp hành nhiệm vụ…Em muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Tần Xuyên gật đầu, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Tần Xuyên nhìn, là hệ thống tiên tri đưa đến tín hiệu cảnh báo, sắc mặt bèn biến đổi.
Đây là việc hắn lo lắng trước đó, Bộ An Ninh Quốc Gia sẽ so sánh về dấu vân tay của hắn và Kiếm Ma. Quả nhiên, họ đã bắt đầu so sánh rồi.
- Sao thế, ai tìm anh à?
Liễu Hàn Yên thấy thái độ của chồng thay đổi, bèn hỏi.
Tần Xuyên cười:
- Có chút việc làm ăn, anh ra ngoài gọi điện thoại đã, mọi người cứ ăn đi.
- Hừ, nhất định lại là một cô gái xinh đẹp nào đó gọi cho anh đúng không. Có cần thiết phải tránh đi không? Chị em rất độ lượng mà.
Liễu Tiên Tiên phồng miệng nói.
Tần Xuyên cũng không giải thích mà vội rời khỏi căn phòng.
Đến hành lang, Tần Xuyên nhanh chóng ấn vào mấy nút trên điện thoại, dùng hệ thống tiên tri để tiến hành đột phá hệ thống máy tính phòng thí nghiệm Bộ An Ninh Quốc Gia.
Việc hắn phải làm không khó, chỉ cần sửa một chút về vân tay của Kiếm Ma trong hệ thống ghi chép của đối phương là được.
Mười phút sau, Tần Xuyên làm xong bèn thở phào, quay về phòng.
- Anh rể, anh cẩn thận thật, anh nhắn tin cho người ta chứ không gọi điện thoại.
Liễu Tiên Tiên lẩm bẩm.
Tần Xuyên hết lời, hóa ra vừa rồi cô áy còn đi nghe lén, hắn bèn nghiêm túc nói:
- Mặc dù anh rể em không hoàn hảo, nhưng không bao giờ nói chuyện yêu đương với người con gái khác trước mặt chị em.
- Hi hi, vĩ đại thật đấy.
Liễu Tiên Tiên châm chọc.
Liễu Hàn Yên uống một ngụm nước, ánh mắt thăm thẳm nhìn chồng, rồi đột nhiên hỏi:
- Là việc rất nghiêm trọng sao?
Tần Xuyên ngớ người, nhìn ánh mắt của cô khiến hắn hơi chột dạ, hắn bèn cười gượng:
- Vợ à em nói việc gì? Việc làm ăn của anh?
Liễu Hàn Yên trầm tư một lát, rồi lắc đầu thở dài nói:
- Không sao, dù sao thì anh có thể nói với em. Sớm muộn gì anh cũng sẽ nói với em, vì chúng ta là vợ chồng…Đúng không?
Tần Xuyên yên lặng hồi lâu, lòng thấy hơi là lạ, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhoẻn miệng cười:
- Đương nhiên rồi.
- Hai người đang nói gì vậy… Thật thần bí và lằng nhằng.
Liễu Tiên Tiên nhìn ngó xung quanh, không hiểu gì.
Liễu Hàn Yên cười, dùng muôi vớt chút rau ngải cho em gái:
- Đừng chỉ ăn thịt, ăn nhiều rau vào.
Liễu Tiên Tiên gặp mấy cọng rau với thái độ ghét bỏ, sau đó nhớ đến điều gì, cô hưng phấn nói:
- Đúng rồi! Chị và anh rể à! Ngày hôm kia sẽ là tết Tây, sau đó đại hội Chân Long sẽ khai mạc!
Lần này, đại hội Chân Long mở ở “Thanh Long Tự”, hai người dẫn em đi xem với! Năm năm trước khi chị tham gia, em không đi được vì phải thi học kỳ, lần này cho em đi với…
Đại hội Chân Long? Suýt nữa thì Tần Xuyên quên mất vì người tham gia của Tần gia là Tần Khải, chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng hắn rất tò mò, quân đội Trung Quốc dùng Viêm Long Lân, Huy Chương Hải Thần làm phần thưởng cho người chiến thắng, nhất định sẽ không tặng thần vật cho người thắng. Vậy thì họ sẽ hợp tác thế nào đây.
Liễu Hàn Yên nghe vậy, cũng hơi thích thú, gật đầu nói:
- Được, dù sao chị cũng xuất ngũ rồi, giờ chị rảnh, có thể đi cùng với em. Nhưng chị nói trước, không được vì thế mà lơi là việc học nhé.
- Yeah!
Liễu Tiên Tiên vui mừng kêu lên một tiếng, mặc kệ rau rơi từ trong miệng ra!
Tần Xuyên dở khóc dở cười, vợ và em vợ đều muốn đi, vậy hắn cũng phải đi theo thôi.
Dù sao thì trong thời gian ngắn, những cô gái khác đã phân tán khắp nơi trên thế giới, cũng không nguy hiểm nữa, nếu Cơ Vô Song xuất hiện, có lẽ cũng chỉ xuất hiện ở đại hội Chân Long. Dù sao thì thời gian còn lại của Cơ Vô Song cũng không nhiều nữa. Nếu y muốn báo thù thì chỉ có thể đến những chỗ đó.
Đồng thời, trong đầu Tần Xuyên còn hiện lên một cái tên lâu lắm không gặp nữa. Lăng Lạc Tuyết…Có lẽ sẽ gặp phải cô ấy.

Hawaii.
- Rầm! Rầm rầm rầm!
Tiếng đồ gốm vỡ tan trên nền đá cẩm thạch, tiếng vỡ cũng không át nổi sự phẫn nộ của chủ nhân!
- Tên Kiếm Ma đáng chết! Tại sao lại là mày! Tại sao luôn là mày! A!!
Adria như một con sư tử cái nổi điên, đang giải tỏa tâm lý trong căn nhà.
Đám nữ bộc đứng bên cạnh sợ đến độ mặt trắng bệch, họ chưa từng nhìn thấy chủ nhân mất kiềm chế đến vậy.
Adria được chủ nhân phía sau trang viên xem trọng đương nhiên vì cô ta có tài năng rất lớn. Từ trước đến nay, cô ta luôn bày mưu tính kế, đùa bỡn các thế lực ở thế giới ngầm như con rối trong lòng bàn tay.
Nhưng, từ khi người đàn ông tên Kiếm Ma xuất hiện, dường như kế hoạch của Adria đều bị rối loạn…
Khi giải tỏa hết nửa tiếng đồng hồ, đập hết những tác phẩm nghệ thuật giá trị đến hàng nghìn hàng vạn, Adria mới thở hồng hộc ngồi trên ghế sô pha, mắt nhìn chiếc đèn pha lê, suy nghĩ xuất thần.
Cô ta lầm bầm:
- Bình tĩnh nào… Adria… Mày phải bình tĩnh… Đó chỉ là một tên điên chuyên phá hoại… Hắn ta chỉ vô ý phá vỡ kế hoạch của mày mà thôi…
Mày có bằng thạc sỹ của đại học Stanford, là một thiên tài hơn người, nhất định mày có thể dịch chuyển thế cục…Nhất định vậy!
Adria nói như đang tự thôi miên, dần dần, ánh mắt cô ta bình tĩnh lại, trở nên sắc bén và kiên định!
Bạn cần đăng nhập để bình luận