Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 556: Người chết không chết

Tần Xuyên nhìn thấy người đó đi về phía các cô gái, bèn nghiến răng bò dậy:
- Mau chạy đi! Để anh đối phó với hắn!
- Tên này là một quái vật! Đánh xuyên đầu còn không chết. Anh đối phó với hắn làm sao được?
Mắt Đường Vi ngập tràn dòng lệ xót thương.
- Nghe anh! Các em chạy hết đi!
Tần Xuyên trừng mắt, rất hiếm khi hắn quát với các cô như vậy.
- Em không chạy! Đã cùng trải qua biết bao nguy hiểm, dù có chết cũng phải chết cùng nhau!
Đường Vi lạnh lùng quật cường nói.
- Em…
Tần Xuyên không biết phải nói gì nữa.
Cơ Vô Song đùa giỡn lắc đầu:
- Chậc chậc…Màn sinh ly tử biệt cảm động biết bao. Nhưng các ngươi đừng vội, dù sao thì sớm muộn cũng chết thôi.
- Tần Xuyên, cơ thể người chết mà anh nói rốt cuộc là gì. Chẳng lẽ hắn không có nhược điểm ư?
Bạch Dạ thì bình tĩnh hỏi bên cạnh.
Tần Xuyên cười khổ:
- Dài lắm, không nói rõ được ngay đâu…Anh cũng không biết phải đối phó với hắn thế nào.
Cơ Vô Song cười ha ha:
- Lâm trận mới mài đao, các ngươi thật coi thường Cơ mỗ ta quá. Ối chà…Bao nhiêu người con gái xinh đẹp như hoa thế này, ta phải ra tay từ cô nào đây?
- Đừng hòng!
Tần Xuyên nghe những thấy vậy, bèn cố nén vết thương đau đớn ở ngực, ngưng tụ Thanh Liêm Kiếm Khí một lần nữa, rồi bắn về phía Cơ Vô Song như một mũi tên!
- Lôi Vũ!
Kiếm khí điên cuồng của Tần Xuyên rớt dày đặc trên người Cơ Vô Song. Mặc dù một số đã bị năng lượng màu xám cản lại, nhưng phần lớn vẫn xuyên qua cơ thể Cơ Vô Song!
Cơ Vô Song cười ha ha:
- Vô ích thôi! Vô ích thôi! Dù ngươi là kiếm khách, kiếm khí của ngươi có sắc bén đến mấy, thì cũng không thể hủy hoại được cơ thể người chết của ta đâu! Ta vốn đã là một người chết rồi! Không thể chết lại được đâu! Ha ha ha ha…
Cơ Vô Song cười điên cuồng. Mặc dù liên tục bị kiếm khí đánh đến nỗi phải lùi về phía sau, nhưng y vẫn nhân cơ hội phóng quyền cước về phía Tần Xuyên!
Tần Xuyên vừa thi triển kiếm khí như mưa to gió lớn, vừa né những đòn tất công chết chóc của tên này. Nhưng khi tiếp cận lâu với năng lượng tử vong, cơ thể sẽ bị yếu đi, vì vậy động tác của Tần Xuyên ngày một chậm lại…
- Nạp Lan! Bạch Dạ! Dẫn theo Tiểu Nhu, Tích Nhan và Tình Nhi rời đi ngay!
Tần Xuyên vừa chống lại Cơ Vô Song, vừa gào lên với Nạp Lan Thấm ở trên cao nhất.
Người khó chạy nhất tại đây là ba cô gái không có tu vi. Tần Xuyên không thể khuyên Đường Vi đi, chỉ đành bảo những cô gái khác đi trước.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu, Lục Tích Nhan, Chu Phương Tình đều không chịu rời đi.
Sau khi Bạch Dạ nhìn hắn với con mắt phức tạp, cô bèn chạy lên lầu nói:
- Các cô mau lên trực thăng đi, tôi bao Freyja lái trực thăng đưa các cố trốn trên không trung!
- Không…Không! Tôi muốn ở cùng với anh Tần Xuyên.
Diệp Tiểu Nhu khóc nấc lên.
Chu Phương Tình cũng không chịu rời đi:
- Tôi không sợ, tôi muốn ở cùng anh ấy.
- Các cô ở đây cũng không giúp được gì, mà chỉ làm anh ấy thêm phân tâm mà thôi. Nếu thật sự suy nghĩ cho anh ấy thì mau đi đi!
Bạch Dạ khuyên.
- Cô và Nạp Lan thì sao?
Lục Tích Nhan hỏi.
Bạch Dạ quay đầu nhìn Nạp Lan Thấm nói:
- Tôi sẽ tự nghĩ cách. Nạp Lan, cô mau cùng các cô ấy đi tránh nạn.
Nạp Lan Thấm cắn môi, nhìn Tần Xuyên đang chiến đấu với khuôn mặt trắng bệch vì bị thương, trên đầu cô xẹt qua lời dặn của mẹ, lòng cô giày vò.
Lý trí cho cô biết rằng, phải chạy mau, bởi lẽ cô chỉ nhận lệnh tiếp cận Tần Xuyên, chứ không phải yêu người đàn ông này thật.
Nhưng, không biết tại sao, vừa nghĩ đến việc bỏ mặc lại Tần Xuyên ở đây để chiến đấu với tên quái vật này, lòng cô lại đau dữ dội!
- Tôi không đi, các cô đi đi!
Bỏ lại người đàn ông đã đốt pháo hoa vì cô, chạy đi một mình, Nạp Lan Thấm không làm được!
Ánh mắt cô trở nên kiên định. Sau khi vừa dứt lời, cô nhảy lên, xoay người trong không trung, rồi đánh một đòn Thiên Cân Thần Thối xuống!
Tần Xuyên đã nhìn thấy bóng người của cô. Lòng thầm nghĩ sao cô ấy lại không nghe lời cơ chứ. Nhưng hắn vẫn phối hợp với cô, lùi lại phía sau!
Cơ Vô Song vừa đứng vững, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một chiếc gót chân như một tia sét, đá vào đỉnh đầu của y!
Rắc!
Đầu của Cơ Vô Song bị đòn này đá cho lõm vào trong, vỏ Thiên Linh vỡ vụn, xương cổ cũng vỡ nát!
- Hừ hừ…Thiên Cân Thần Thối Công? Cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cổ Cơ Vô Song lóe lên năng lượng màu xám, rồi cổ và đầu hắn lại khôi phục như cũ!
Nạp Lan Thấm thấy vậy, bèn quay người, lại đá ra rất nhiều đòn thật nhanh như vòi rồng trong không gian. Hai chân cô giống như máy đóng cọc, không ngừng tấn công ngực và đầu của Cơ Vô Song!
- Cuồng Phong Tảo Diệp!
Chỉ trong tích tắc, Nạp Lan Thấm đã đá năm mươi lần!
Cơ Vô Song không kịp để ý, cũng không ngờ cước công của Nạp Lan Thấm giỏi như vậy. Y bị đòn đá liên tục này đẩy ra xa ba đến bốn mét trên boong thuyền!
- Hừ, nếu không phải năm năm trước ta chẳng hứng thú tham gia cái Đại Hội Chân Long vớ vẩn đó, thì danh hiệu đệ nhất thiên tài chưa chắc đã là của ngươi!
Nạp Lan Thấm hất tóc, nói một cách đắc ý.
Cơ Vô Song đang ngã trên boong thuyền bèn cười nham hiểm nói:
- Con đàn bà ngu xuẩn. Ngươi tưởng rằng ngươi làm ta bị thương được sao? Chân ngươi giỏi đá như vậy, thì ta sẽ phế đôi chân của ngươi trước! Hãy nếm thử “Tử Vong Kinh Cức” của ta!
Tần Xuyên ngầm kêu lên không hay rồi, sau đó lao thân ra:
- Cẩn thận đấy!
Hai tay Cơ Vô Song đập vào boong thuyền, liền có một con đường màu xám lan đến vị trí mà Nạp Lan Thấm đứng.
Vô số gai dây leo được ngưng tụ từ năng lượng tử vong quấn chặt vào hai chân Nạp Lan Thấm!
May mà Tần Xuyên phản xạ nhanh, đẩy ngay Nạp Lan Thấm ra.
Nhưng hai chân của Tần Xuyên lại bị đám gai tử vong này quấn lấy. Lập tức ống quần nổ tung, trên chân xuất hiện rất nhiều vết máu. Không những thế, vì năng lượng tử vong đã đi vào cơ thể hắn, nên hai chân hắn như bị đông cứng!
- Tần Xuyên! Anh sao thế!
Nạp Lan Thấm quay đầu nhìn thấy cảnh này, mắt nhòe lệ. Cô vô cùng hối hận. Cô đã quá sơ suất. Vốn cô muốn giúp hắn, mà bây giờ lại càng làm vướng chân hắn hơn!
Tần Xuyên miễn cưỡng cười nói:
- Đã bảo các em đi mà, giờ lại thêm việc cho anh…Cơ thể người chết nắm được rất nhiều yêu thuật, đâu có phải chỉ là đấu đá đơn thuần.
May mà nghe thấy tiếng trực thăng bay lên, Tần Xuyên biết rằng ba cô gái còn lại tạm thời đã an toàn, trong lòng an tâm hơn.
Cơ Vô Song đứng dậy trên boong thuyền, nhìn chiếc trực thăng đang dần cất cánh, cười gian xảo:
- Ngươi tưởng bọn chúng thoát chết rồi ư? Đợi ta giết xong các ngươi, rồi sẽ đi hành hạ chúng!
- Bọn ta không giết được ngươi, nhưng ngươi tưởng ngươi đuổi được bọn ta sao?
Bạch Dạ nói:
- Chúng ta cùng tản ra, tốc độ của hắn không có ưu thế đâu.
Đường Vi và Nạp Lan Thấm vừa nghe, hình như đúng thế thật. Tần Xuyên bèn chau mày, hắn cảm thấy có thể thử xem, bèn gật đầu.
Ngay lập tức, Tần Xuyên và ba cô gái bèn nhảy ra từ những hướng khác nhau!
- Đừng ngốc nghếch như vậy!
Hai chân Cơ Vô Song bắt đầu khởi động năng lượng tử vong, sau khi hai phù văn ma thuật chớp lên, hai chân của y trở nên ngày càng lớn, giống như lớn lên gấp đôi vậy!
- Vong Giả Cường Hóa!
Cơ Vô Song nhắm chuẩn vào phương hướng mà Bạch Dạ đang chạy, hai chân đạp mạnh, rồi lao ra như một tia chớp!
Bạch Dạ vừa chạy mười mấy mét, đã cảm thấy có một tiếng động không khí vang lên phía sau lưng. Cô không kịp quay đầu, liền phóng một chiêu “Ảnh Đột Tập” theo bản năng về phía bên cạnh.
Soạt!
Bạch Dạ né ra, vừa đúng lúc đó một chưởng của Cơ Vô Song đập vào không khí. Nếu như vừa rồi cô chậm nửa giây, thì đã tiêu đời!
Đường Vi và Tần Xuyên đang chạy về hướng khác. Nạp Lan Thấm thấy tình hình không ổn, bèn quay đầu lại nhìn, và vội chạy về phía Bạch Dạ.
Cơ Vô Song cũng biết rằng, chỉ cần y đuổi được một người, thì Tần Xuyên và những cô gái khác sẽ chạy tới giúp.
- Đồ chết tiệt! Hắn ta còn biết cả phép thuật cường hóa!
Tần Xuyên bị thương, chạy đi chạy lại như vậy rất tốn thể lực. Hắn thở hổn hển, lòng trở nên lo lắng.
Yêu thuật cường hóa là một loại yêu thuật gần như vô dụng. Bởi lẽ, loại yêu thuật này chỉ sử dụng được trên người Vu sư. Mà cơ thể Vu sư vốn đã không mạnh, nên có cường hóa thế nào cũng không thể chống lại võ giả.
Nhưng, Cơ Vô Song đang có cơ thể người chết lại không như vậy. Trước khi cải tiến, vốn y là một võ giả tiên thiên. Nên sau khi cường hóa sẽ trở nên hết sức lợi hại!
Dù là sức mạnh, tốc độ hay độ mạnh của đòn thế, sau khi cường hóa, Cơ Vô Song đều không thể kém hơn bất kỳ ai đang ở đây.
Vì Bạch Dạ sử dụng Thiên Quang Minh Diệt, nên đã đổi thành gương mặt “Ám”. Sau khi xuất hiện nhân cách đầy bạo lực kia, cô lập tức trở thành một kẻ giết người không ghê tay, rất độc ác.
Thấy Cơ Vô Song lại tấn công về phía mình, cô vừa lùi lại, vừa vận công lực, dồn khí đan điền, mở miệng thi triển Dạ Ma Âm!
Giống như tiếng kêu của một con cá voi dưới biển sâu, Âm Ba Công cuốn cả cát trên bờ cát lên, trên mặt đất xuất hiện một vệt sâu dài, ở bờ đê xi măng cách đó mười mấy mét cũng xuất hiện vết nứt!
Cơ thể Cơ Vô Song bị đẩy lùi vài bước, rồi lại đứng vững. Sau đó y cười gian xảo, đón cả những làn sóng âm thanh của Minh Diệt Chân Khí tạo thành, lao về phía Bạch Dạ!
Mắt Bạch Dạ nhíu lại. Cô ý thức được rằng công lực của mình không đủ. Mặc dù Âm Ba Công có hiệu quả, nhưng chân khí không đủ mạnh, nên cũng không có tác dụng gì!
May mà Tần Xuyên đến kịp, tung ra một chiêu “Trảm Không”, đánh vào phần bụng của Cơ Vô Song!
Xẹt!
Phần bụng của Cơ Vô Song bị đường kiếm khí này tạo một vết thương lớn, một đống nội tạng thối nát không hề có chút máu rơi ra ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận