Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 549: Đến thăm

Ở chung? Từ này rất đa nghĩa.
Cái gọi là chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày, chỉ là mượn cớ, Tần Xuyên sống một mình đâu phải mới một hai ngày, hơn nữa hắn cũng không thiếu người phục dịch.
- Chị! Chị muốn làm gì vậy? Nếu chị dọn đi, một khi bị người ta phát hiện, chẳng phải lời đồn đãi bên ngoài sẽ càng gay gắt hơn sao?
Chu Phương Tinh kinh ngạc, tim đập loạn, khó thể tin được.
Chu Phương Tinh lắc đầu:
- Việc này không quan trọng, chị cảm thấy, chị ở nhà chờ đợi như vậy cũng đã lâu, đến lúc thay đổi rồi.
Nói xong, cô quay sang hỏi Tần Xuyên:
- Anh không ngại chứ?
Tần Xuyên đương nhiên đồng ý, cho dù cô bảo hắn mua nhà để cô ở, cũng không thành vấn đề. Hắn cười gật đầu:
- Em thích là được rồi, anh có thể đưa em ra biển, du ngoạn mấy ngày.
- Ừm!
Chu Phương Tinh mỉm cười.
Chu Phương Ngữ thấy chị và Tần Xuyên mắt liếc mày đưa, biết có nói gì nữa cũng vô ích.
- Vậy được rồi, con cũng không còn là trẻ con nữa, con đã muốn làm như vậy, cha ủng hộ con.
Chu Thanh Sơn thở dài, thay vì nhìn con gái giam mình trong phòng, chi bằng để cô ra ngoài.
Đã không cách nào từ chối, chỉ có thể mở lòng ta mà chấp nhận tình huống trước mắt thôi.
Chuyện đã quyết định như vậy, Chu Phương Tinh thu thập qua loa vài thứ, rồi theo Tần Xuyên rời khỏi Chu gia.
Lái xe được nửa đường, đột nhiên Chu Phương Tinh nói:
- Em có một căn nhà ở khu Hoa Lâm Uyển ở phía bắc thành phố, anh đưa em tới đó đi.
Tần Xuyên ngạc nhiên, khó hiểu hỏi:
- Tinh nhi, không phải là em nói theo anh về nhà sao?
Chu Phương Tinh trợn mắt:
- Đó là mượn cớ để thuyết phục cha và ông nội em, nếu như em nói, em muốn ra ngoài sống một mình, chắc chắn hai người sẽ lo lắng và không cho em đi, còn nếu em theo anh, hai người sẽ tương đối yên tâm.
Tần Xuyên dở khóc dở cười, hắn bị cô cho ăn quả lừa rồi:
- Em ở một mình hiu quạnh lắm, chi bằng theo anh về nhà anh đi.
- Bây giờ anh có một mình, nhưng nếu Liễu tiểu thư trở về, thấy anh nuôi phụ nữ trong nhà, cô ấy sẽ thế nào?
Tần Xuyên nghĩ thầm, với tính tình của Liễu Hàn Yên, hẳn là sẽ không hỏi han gì nhiều, hơn nữa lúc nào cô trở về cũng là một vấn đề, cho nên nói:
- Chuyện đó em không cần lo, cô ấy cũng biết em.
Chu Phương Tinh thở dài:
- Em biết anh quan tâm em, nhưng thật ra, em cũng nghĩ rất nhiều, em nghĩ lần này có thể là một cơ hội, để em ra ngoài nhiều một chút, cho trong lòng khuây khỏa.
- Em định nghỉ ngơi vài ngày, đi du lịch tới một nơi xa xa một chút, trước kia luôn ngồi xe lăn, đi Nam Mỹ cũng liên tục công tác, chưa từng có cơ hội thăm thú nơi nào khác.
Tần Xuyên im lặng, hắn đã hiểu, thành phố Đông Hoa, Đại học Đông Hoa, kể cả người nhà, bạn bè của cô, đều khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cho dù Trương Khải Văn đã chết, nhưng phong ba lần này không thể thoáng chốc đã tan, ở bên cạnh hắn, lúc này cũng có thể bị người khác nhìn với ánh mắt khác thường, cho nên Chu Phương Tinh chọn rời đi nơi khác một thời gian.
Chu Phương Tinh thấy Tần Xuyên im lặng, mỉm cười duyên dáng:
- Anh đừng lo, thật ra em chọn đi cùng anh, là đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hôm nay đối mặt với những vấn đề này, em chỉ muốn đi chơi, thư giãn một chút. Em sẽ không làm chuyện điên rồ, cũng không đi lâu lắm đâu.
Tần Xuyên ngẫm nghĩ một chút, thần bí mỉm cười:
- Anh giới thiệu cho em một chỗ, hẳn là sẽ rất hợp với em...
- Chỗ nào?
- Em đã thích di vật văn hóa, nghiên cứu khảo cổ, vậy cho em đến nhà bảo tàng Đại Anh, làm việc và học tập một thời gian, được chứ?
Chu Phương Tinh hơi giật mình:
- Ý anh là nhà bảo tàng Đại Anh ở Luân Đôn sao? Em có thể tới đó được không?
Nhà bảo tàng Đại Anh là một trong bốn bảo tàng lớn trên thế giới, có hơn tám trăm ngàn hiện vật, đương nhiên là nơi mà một nhà khảo cổ như Chu Phương Tinh rất muốn tới làm việc và nghiên cứu.
Tần Xuyên nhún vai:
- Việc đó có gì khó, anh tặng cho họ một ít hiện vật, để họ bố trí cho em một chức vị thích hợp, bản thân em lại có kinh nghiệm tham gia công tác khảo cổ quốc tế, ở cả góc độ thương mại và chuyên môn, họ đều không có lý do để từ chối.
Chu Phương Tinh nghe vậy, liền động lòng:
- Chuyện này...khi nào thì em đi được?
- Sắp Giáng Sinh rồi, đến lúc đó tiểu Vi Vi cũng sẽ trở về, đợi lúc cô ấy trở lại Luân Đôn, sẽ dẫn em đi cùng, có cô ấy làm bạn với em, anh cũng yên tâm hơn.
Tần Xuyên nói.
Ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mòng và vui mừng, Chu Phương Tinh nói:
- Em quyết định,, hai ngày này em sẽ không đến Hoa Lâm Uyển ở nữa.
- Vậy thì em đi đâu?
Tần Xuyên hỏi.
- Đồ ngốc! Đi tới nhà anh ở chớ đâu nữa! Ai bảo anh đối xử tốt với em như vậy, em lại không có tiền, không có quyền, đành phải gán nợ thân này cho anh thôi!
Chu Phương Tinh nói xong, đôi má có má lúm đồng tiền đỏ bừng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Tần Xuyên hít vào một hơi không khí, cảm thấy da đầu tê dại, bàn chân đặt trên chân ga như nhũn ra...Phụ nữ thường ngày càng dịu dàng tao nhã, ít nói, khi nói ra những câu có tính khiêu khích như thế này, càng làm người ta khó chống đỡ!
Đương nhiên hắn cũng biết, Chu Phương Tinh nói “gán nợ” là nói đùa, từ lúc ở Colombia, thật ra hai người suýt nữa đã gạo thành cơm rồi.
- Chúng ta còn đi ăn cơm trưa sao? Sao không lập tức trở về chứ?
Tần Xuyên đã không thể chờ đợi thêm nữa!
Chu Phương Tinh dở khóc dở cười, lườm hắn:
- Anh thật là! Cả thời gian ăn cơm mà cũng không cho người ta!
- Em ráng chịu đựng một lát đi, khi nào đi ngang qua tiệm Mac Donald, mình mua một chút thức ăn nhanh mang về vậy!
Chu Phương Tinh không phản đối:
- Hay là anh mời em ăn món “Ma lạt thang” (1) đi!
Tần Xuyên ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
- Ma lạt thang cũng được! Nhưng hôm nay trời đâu có lạnh?
- Anh...anh đừng có mặt mày nghiêm túc như vậy được không! Em đùa thôi mà!
Chu Phương Tinh sắp phát cáu.
Vẻ mặt thâm trầm, Tần Xuyên điềm tĩnh nói:
- Tinh nhi, em cũng biết ưu điểm của anh không nhiều lắm, chỉ chừng vài trăm, mà làm việc nghiêm túc coi như là một trong số đó!
Nhìn vẻ mặt cùi không sợ lở, heo chết không sợ nước sôi của Tần Xuyên, Chu Phương Tinh bật cười, tất cả phiền não đều ném lên chín tầng mây.
Tần Xuyên nói được làm được, quả thật liền mua một túi thức ăn nhanh, rồi lập tức lái xe về nhà.
Trước đó còn có chút dũng khí, từ lúc theo vào nhà, Chu Phương Tinh lại trở nên căng thẳng, thấp thỏm không yên, đột nhiên cô cảm thấy hơi hối hận, lúc nãy cô nói với Tần Xuyên một câu như vậy, dường như đã khơi lên lửa dục trong người hắn.
Dọc đường Tần Xuyên đã ăn hai cái Hamburger, vừa vào nhà đã nói:
- Anh đi tắm đây, em cứ ăn thong thả. Đừng ăn quá no, bởi vì lát nữa vận động nhiều, em hiểu chứ?
Chu Phương Tinh thấy hắn chạy “lộp cộp, lộp cộp” lên lầu, chợt muốn quay đầu chạy trốn, tên này gấp gáp quá mức đi!
Tuy nhiên chuyện đã tới nước này, cô cũng đành bất chấp tất cả, cảm giác vừa hồi hộp vừa mong đợi, khiến cô cảm thấy thật ngọt ngào.
Trong lúc Chu Phương Tinh định ăn qua loa chút gì đó, lại nghe chuông cửa vang lên.
Vừa lên lầu, Tần Xuyên cũng nghe được, vẻ mặt buồn bực đi xuống:
- Sao ban ngày ban mặt đã có người tới tìm rồi, có để cho người ta được yên tĩnh không vậy?!
- Thì ban ngày ban mặt người ta mới tới, em tránh đi đây, anh tiếp đãi khách đi!
Chu Phương Tinh cảm thấy mình không nên lộ diện, cho nên cầm đồ ăn chạy lên lầu.
Tần Xuyên đành mở màn hình chỗ chuông cửa, nhìn người bên ngoài, thấy một phụ nữ hơi quen mắt, dường như đã gặp không chỉ một lần.
- Ai đó?
Tần Xuyên hỏi.
Một phụ nữ trung niên, ăn mặc tinh tế, dáng vẻ thướt tha, lên tiếng:
- Tần Xuyên đấy à? Lúc ở thủ đô chúng ta có gặp nhau vài lần, tôi là Tống Viện, khoa trưởng Quốc An.
Tống Viện? Tần Xuyên nhớ tới tài liệu về Tống gia, biết đây là con gái đầu của Tống Bảo Khôn.
Quả nhiên, Quốc An muốn tới điều tra mình, mặc dù Tần Xuyên biết đây là điều không tránh khỏi, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy, hơn nữa lại là một nữ đặc công tới thăm.
- Tìm tôi có việc sao?
Đương nhiên Tần Xuyên vờ hỏi một câu.
- Là về hai vụ trọng án, bởi vì có một chút liên quan tới anh, cho nên phải điều tra một chút, có được hay không?
Tống Viện mỉm cười.
Đương nhiên Tần Xuyên không thể từ chối, liền mở cửa cho Tống Viện vào đại sảnh.
- Nhà cửa rất tốt, chỉ đáng tiếc là Liễu tướng quân vẫn còn ở Sudan thực hiện nhhiệm vụ gìn giữ hòa bình, anh ở một mình, cũng hơi vắng vẻ.
Sau khi vào nhà, Tống Viện ngồ trên salon, nói một câu vô thưởng vô phạt.
Tần Xuyên cũng rất thong dong, hỏi:
- Uống chút gì không?
- Nước là được rồi, không cần quá phiền phức, tôi chỉ hỏi mấy câu thôi.
Tống Viện nói.
Tần Xuyên rót cho cô ta một ly nước, rồi ngồi đối diện:
- Tống khoa trưởng muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Tống Viện vừa mở laptop mang theo, vừa chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của Tần Xuyên.
Tần Xuyên biết là người phụ nữ này đang quan sát biểu hiện của mình, nhưng hắn cũng từng đọc sách nói về phương diện này, cho nên hết sức bình tĩnh.
Nhưng tướng mạo của Tống Viện, lại khiến Tần Xuyên mơ hồ nhớ tới một sự kiện...
- Về cái chết của Trương Khải Văn và Sở Vân Tiêu, anh có ý kiến gì không?
Tống viện không phát hiện ra điểm gì đặc biệt, mới cất tiếng hỏi.
Tần Xuyên cũng không giả bộ không biết tình hình, giang tay ra, cười nói:
- Hai người đó đều thích người phụ nữ của tôi, họ chết đi, đương nhiên là tốt nhất, chẳng lẽ các vị cho rằng, đó là do tôi giết?
(1)Món ăn vặt gồm thịt, trứng, đậu khuôn, rau củ phối hợp với gia vị thật cay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận