Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 620: Giàu sang và nghèo khó

Cuối cùng, cô ta nói như chém đinh chặt sắt:
- Tôi sẽ không quỳ xuống trước mặt anh, cũng không cầu xin sự giúp đỡ của anh, Adria tôi đây sẽ không khuất phục trước bất kỳ ai!
Tần Xuyên cười nói:
- Cô không cảm thấy nhưng lời này rất buồn cười sao, cô không phải vẫn luôn liều mạng mình để cống hiến cho những chủ nhân của Trang Viên đó sao?
- Tôi làm việc cho bọn họ là bởi vì bọn họ có ơn với tôi, tôi chỉ là trả ơn cho họ mà thôi, đây chẳng qua cũng chỉ là một loại trao đổi có qua có lại. Nhưng tôi và anh không thể trao đổi với nhau, tôi có lý tưởng, có tôn nghiêm của mình, những cái này quan trọng hơn cả tính mạng của tôi!
Adria ngạo nghễ nói.
- Ha ha ha ha! Thật đúng là một người phụ nữ ngu ngốc!
Kurozuka hưng phấn nói:
- Nếu đã như vậy thì cô hãy chết ở đây đi! Nếu như có thể cùng kéo cô xuống địa ngục thì dù tôi có chết cũng đáng!
Nói xong, Kurozuka ngưng tụ một chưởng Băng Ngưng muốn đánh về phía Adria.
Hai mắt Adria nhắm chặt, nợ một nụ cười khinh thường cùng không sợ chết.
Nhưng hơn mười giây trôi qua, Adria lại phát hiện ra mình không chết, mở mắt ra, cô ta vô cùng kinh ngạc…
Cô ta nhìn xung quanh một lượt chỉ thấy Kurozuka cùng thủ hạ của anh ta, tất cả đều đã đầu lìa khỏi cổ!
Vẻ mặt Tần Xuyên quái dị đứng trước mặt cô ta, nói:
- Được rồi, như vậy hiện tại tôi cũng là người có ơn với cô rồi.
Ngay lúc vừa rồi, Tần Xuyên đã dùng một chiêu Trảm Không cùng mười đường kiếm ý giết chết hết đám người Kurozuka, nhanh đến mức khiến cho bọn họ không thể phản ứng kịp thời.
- Tại sao…
Adria nghi ngờ nhìn hắn hỏi.
- Anh cho rằng, anh cứu tôi thì tôi sẽ mang ơn anh sao? Cũng không phải là do tôi cầu xin anh cứu tôi nên không thể bảo tôi làm cái gì đó cho anh được.
Tần Xuyên gật đầu, nhìn về phía biển lửa xung quanh nói:
- Ở đây có vẻ không tiện cho lắm, chúng ta đổi chỗ khác tâm sự.
Tần Xuyên nói xong thì ngồi lên chiếc Bentley còn sót lại, vẫy tay với Adria:
- Này, không phải là cô định qua đêm cạnh một đống phế tích như thế này đấy chứ?
Adria do dự một chút sau đó liền ngồi lên xe.
Chiếc xe chạy dọc theo bãi biển hướng về phía nội thành.
Tần Xuyên mở radio, giai điệu nhạc Samba nhẹ nhàng nhịp điệu khiến không khí trở nên bớt căng thẳng hơn.
- Anh muốn đưa tôi đi đâu?
Adria hỏi.
Tần Xuyên cười nói:
- Tôi làm sao mà biết được cô muốn đi đâu, cô tự mình liên hệ với những người khác đi, à, mà chắc cô cũng có không ít thủ hạ, mau gọi bọn họ tới đón cô đi.
- Anh không có ý định bắt giữ tôi sao?
Adria kinh ngạc hỏi.
Tần Xuyên hỏi lại:
- Tại sao tôi lại phải bắt giữ cô? Để tự khiến bản thân phiền toái hơn sao?
Adria càng lúc càng khó hiểu, cô ta thật sự không thể hiểu nổi người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa.
- Vậy thì vừa rồi vì sao anh lại thay đổi quyết định cứu tôi?
- Ngay từ đầu tôi đã có ý định cứu cô rồi bởi vì nếu như cô chết tôi cũng có chẳng có chút lợi lộc nào.
Tần Xuyên nói.
Adria sửng sốt:
- Vì sao?
- Cô chết rồi, nhưng Trang Viên vẫn còn, bọn họ vẫn có thể chọn ra một người khác thay thế cô, đến lúc đó tôi lại phải mất công đi tìm hiểu xem người đại diện đó là ai.
So với việc không biết kẻ địch tiềm ẩn là ai thì tôi thà cứ để cô ở lại Trang Viên, ít nhất nếu như căn cứ theo tình huống vừa rồi thì có thể biết cô là một người có nhân phẩm.
Tần Xuyên cười giải thích.
Adria bỗng nhiên tỉnh ngộ, có chút tự giễu nói:
- Thì ra là anh đang thử thăm dò tôi? Tôi thực sự rất muốn biết nếu như lúc nãy tôi quỳ xuống cầu xin anh thì anh sẽ làm thế nào?
Tần Xuyên khẽ cười:
- Tôi không sợ người hung ác tiêu cực, cũng không sợ người âm hiểm xảo trá, lại càng không sợ người có tu vi mạnh, cái tôi sợ chính là người đối diện với mình là một người không có nhân phẩm.
Nếu như cô là người phụ nữ có thể vì mạng sống mà khúm núm, vứt bỏ tôn nghiêm của mình, nói quỳ liền quỳ, nói dập đều liền dập đầu thì cho dù tôi có cứu cô thì cô cũng không bao giờ có lòng cảm ơn tôi.
Đương nhiên là không phải tôi muốn cô phải cảm ơn tôi, nhưng nếu như cô có thể vì mạng sống mà quỳ xuống cầu xin tôi thì cô cũng sẽ có thể vì mạng sống mà bán đứng bất kỳ kẻ nào, có thể làm bất cứ chuyện táng tận lương tâm nào.
Nếu như một người không có cái tôi của bản thân, mà chỉ biết hám lợi loại người này rất nguy hiểm, không nên tồn tại trên thế gian này.
- Như vậy anh sẽ giết tôi ?
Adria nheo mắt hỏi.
Tần Xuyên gật đầu:
- Nếu như lúc nãy cô quỳ xuống thì tôi sẽ giết cô vì tôi không thích đánh cờ cùng với một người không có nhân phẩm… chứ đừng nói gì đến chuyện hợp tác.
- Hợp tác?
Adria kinh ngạc:
- Anh muốn hợp tác với tôi?
Tần Xuyên nhún vai:
- Không thì cô nghĩ vì sao đêm hôm khuya khoắt tôi còn chạy tới chỗ đó tìm cô là gì? Nếu như tôi muốn giết cô thì cô đã chết từ lâu rồi.
Adria suy nghĩ, cảm thấy thực tế đúng là như vậy, nếu như Tần Xuyên muốn cô phải chết thì căn bản không cần phải xuất hiện, chỉ cần đợi đám người Kurozuka giết cô rồi sau đó hắn mới ra giết hết bọn Kurozuka, như vậy có thể mượn đao giết người, hắn cũng bớt được phiền phức.
Thế nhưng Tần Xuyên lại xuất hiện, cái này có thể chứng minh ngay từ đầu hắn đã không có ác ý rồi.
Adria nghĩ lại, cảm thấy bản thân lúc đó do quá khẩn trương nên mới không nghĩ ra được điều này, đã vậy lại còn bị người đàn ông này đem ra đùa giỡn nữa chứ.
Cô ta có chút không cam lòng, từ trước đến giờ cô ta vẫn luôn nghĩ rằng mình mặc dù không phải là một người thông minh nhất nhưng cũng thuộc top những người đứng đầu.
- Nói đi, coi như là anh đã cứu tôi một mạng, giờ hãy nói tôi nghe xem kế hoạch hợp tác của anh là gì?
Hai tay Adria chống lên má, cũng không gấp gáp gọi thủ hạ đến đón cô ta.
Nhưng Tần Xuyên lại hỏi lại:
- Tiểu thư Adria, hay cũng có thể gọi là Tiểu thư Samatha – Glover, cô có lý tưởng và kiên trì của bản thân cô, vì vậy trước khi nghe tôi nói về kế hoạch hợp tác của tôi không biết tôi có thể nghe xem lý tưởng của cô là gì không?
- Anh biết để làm gì?
Adria không vui hỏi.
- Tôi phải biết rõ mục tiêu của cô thì mới có thể đưa ra thẻ bài mà cô hài lòng chứ!
Tần Xuyên nhếch miệng cười nói.
Adria nheo mắt, cảm thấy hắn nói cũng đúng, do dự một lát, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói:
- Nếu như anh đã biết tên thật của tôi chẳng lẽ lại không biết bối cảnh của tôi hay sao?
- Tôi chỉ biết cô có một người anh trai hình như là đã bị cảnh sát Mỹ bắn chết, lúc đó còn có một vài đoạn tin tức trí chích những cảnh sát kia dùng bạo lực để chấp pháp…
Ngoài ra thì là ra đình cô vốn ở đảo Sicilian của Italy sau này thì di dân đến Mỹ, cô có năm bằng Thạc sĩ của trường đại học Stanford, đã từng có một thời gian làm việc ở phố Wall, cứ như vậy…
Tần Xuyên kể chi tiết.
Adria suy nghĩ nhìn hắn, nói:
- Anh điều tra rất kỹ lưỡng, tôi thật sự rất hiếu kỳ, thông tin tình báo của anh được thu hoạch từ đâu vậy?
- Trước khi chúng ta trở thành đối tác hợp tác tôi không thể trả lời vấn đề này cho cô nghe.
Tần Xuyên nghiêm túc nói.
Adria cũng chẳng bận tâm, trong mắt hiện lên hình ảnh đã bị thời gian phủ mờ theo năm tháng.
- Anh nói rất đúng,… Nhưng có một vài chuyện mà anh vẫn không biết.
Bố tôi là một tên nát rượu, ông ta thường xuyên đánh đập mẹ tôi, ông ta chẳng làm công việc gì cả, khi tôi còn rất nhỏ ông ta bị trúng độc rượu, lúc đó là vào mùa đông, ông ta đã ngã ở bên cạnh đường ray rồi bị chết rét.
Mẹ tôi vì nuôi sống chị em chúng tôi mà phải đi làm gái gọi. Còn anh trai tôi thì vì muốn đóng học phí cho tôi mà phải tham gia vào đường dây buôn bán thuốc phiện, giúp bọn chúng bán thuốc phiện cho học sinh trong trường.
Nhưng bởi vì chúng tôi là dân di cư, lại sống ở khu dành ổ chuột dành cho dân nghèo, mẹ thì lại là kỹ nữ mà mọi người phỉ nhổ, sau khi anh trai tôi bị cảnh sát bắt giữ, anh ấy đã bị bọn chúng đánh cho sống dở chết dở ngay tại hiện trường.
Anh trai tôi phản kháng, liền bị đám cảnh sát đó dùng súng bắt chết, nói là anh tôi đánh lén cảnh sát…
Trong mắt Adria xuất hiện tia nước lóng lánh.
- Trước khi anh trai tôi chết, trong túi áo anh ấy còn có số tiền để chuẩn bị đóng học phí cho tôi… Tôi không cho rằng anh ấy buôn bán thuốc phiện là đúng đắn nhưng chẳng qua cũng chỉ là vì anh ấy muốn cho tôi cùng chị gái tôi có cơ hội được học hành, để cho chúng tôi không còn phải sống cả đời trong cái khu ổ chuột rách nát đó nữa.
- Chính vì vậy mà sau này cô đã giết những tên cảnh sát đó trả thù cho anh trai cô?
- Đúng vậy.
Adria cười lạnh nói:
- Sau khi tốt nghiệp trường đại học Stanford tôi đã làm việc cho một công ty đầu tư ở phố Wall. Bởi vì tôi có bằng Thạc sĩ tin học nên đã hack máy tính của thẩm phán và những tên cảnh sát năm đó, tìm được chứng cứ uy hiếp bọn chúng…
Ai cũng đều có nhược điểm, cho dù bọn chúng không có thì người nhà của bọn chúng cũng sẽ có. Tôi đã khiến cho thẩm phán cùng những tên cảnh sát đó từng tên từng tên mất đi tiền tài, danh dự, cuối cùng…lại thuê sát thủ giết chết bọn chúng.
Nhưng lúc đó tôi lại nghĩ quá ngây thơ, những Hacker giỏi hơn tôi có rất nhiều, ngay sau đó Hacker của chính phủ vào cuộc họe đã phát hiện ra tôi chính là người đừng sau điều khiển những chuyện này, sau đó thì tôi bị dẫn độ.( *Dẫn độ: Dẫn độ là việc một nước chuyển giao cho nước khác người có hành vi phạm tội hoặc người bị kết án hình sự đang có mặt trên lãnh thổ nước mình để nước được chuyển giao truy cứu trách nhiệm hình sự hoặc thi hành án đối với người đó. )
Tần Xuyên nghĩ nghĩ nói:
- Là Trang Viên đã cứu cô?
Adria gật đầu:
- Trang Viên vẫn luôn âm thầm quan sát những người mà bọn họ chọn để làm người đại diện, cuối cùng trong hàng trăm cái tên được đề cử, bọn họ đã chọn tôi. Khi bọn vừa phái người đến, Cục cảnh sát liền trực tiếp thả tôi ra, hơn thế nữa những cảnh sát tham gia vào điều tra và bắt giữ tôi, thậm chí cả những Hacker của chính phủ cũng đều biết mất khỏi thế giới này.
Không còn người nào dám nhắc tới vụ của tôi, cũng không còn kênh phương tiện truyền thông nào dám đưa tin về chuyện này.
Ánh mắt Adria sáng quắc nói:
- Đến giờ phút này, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra một đạo lý đó chính là trên đời này vốn không hề có cái gì gọi là thiện ác, chỉ có mạnh yếu, giàu sang và nghèo khó mà thôi.
Cái gọi là chân lý, cái gọi là sự thật, chẳng qua cũng chỉ là tôn trọng những kẻ có tiền, những người mạnh mẽ, những kẻ yếu không có tư cách phàn nàn xã hội bất công mà chỉ có thể trách bản thân mình quá nhỏ bé mà thôi.
Cũng giống như anh không thể trách một người đã giết chết một con kiến, không phải bởi vì người đó quá tàn nhẫn mà chỉ có thể trách tại con kiến đó quá nhỏ bé, nó nhỏ bé đến mức bị xem nhẹ…
Nói tới đây, Adria có chút tự giễu nhìn Tần Xuyên nói:
- Kiếm Ma anh đã giết người nhiều vô số kể, chắc anh cũng hiểu lời của tôi là có ý gì đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận