Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 544: Tiền có ích gì không?

Trương Khải Văn sững sờ nhìn Tần Xuyên, đầu óc anh ta hơi ngơ ngác, run rẩy nói:
- Mày… mày, cái tên điên này, mày muốn làm gì? Chẳng lẽ mày…
- Tao đi đến bước này rồi, mày nghĩ tao muốn làm gì?
Tần Xuyên nói xong, liền dẫm lên điểm chí mạng của Trương Khải Văn!
Thứ vừa mới dùng qua, vẫn còn ướt nhẹp kia liền biến thành một vũng đầy máu thịt!
- Á!!!
Tiếng kêu thảm thiết của Trương Khải Văn kinh khủng đến mức tất cả nhà họ Trương đều nghe thấy, đúng là vang tận mây xanh!
Tần Xuyên không cho Trương Khải Văn cơ hội kêu cứu lần nữa, giơ chân đạp vào ngực Trương Khải Văn!
Trương Khải Văn phun ra một ngụm máu đặc, chết ngay tại chỗ.
Khoảnh khắc chết đi, Trương Khải Văn vẫn không thể tin được mình lại bị giết thật…
Khói đen trong mắt Tần Xuyên bắt đầu cuộn trào, hắn phát hiện mình đã giết người một cách tàn ác, dù có thể sẽ gây ra rất nhiều hậu hoạn nhưng không hề hối hận một chút nào!
Ngược lại, Tần Xuyên còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, giống như nơi nào đó còn khiếm khuyết trong cơ thể mình đã được thỏa mãn!
Hắn từng giết rất nhiều người nhưng chưa từng cảm thấy giết người là chuyện thoải mái như vậy! Thật kỳ lạ!
Thời điểm này, bên ngoài vọng đến tiếng kêu ầm ĩ của vệ sĩ nhà họ Trương, Tần Xuyên cũng chẳng quan tâm đến tâm lý khác thường này của mình, lắc mình liền nhảy lên nóc nhà, dùng khinh công bay đi.
Nhân lúc trời tối, với độ cao khi dùng khinh công của Tần Xuyên thì đám vệ sĩ kia cũng chẳng nhìn rõ gì.

Chỉ trong thời gian chưa đến một đêm, tin Trương Khải Văn chết đã truyền đến tai không ít nhà giàu có và nhân vật cấp cao.
Cậu cả của gia tộc quyền quý uy tín lâu năm số một số hai của tỉnh mà lại bị giết ở trong nhà, đúng là quá nhục nhã!
Nhưng điều này cũng chứng tỏ gia thế võ cổ có thực lực hơn gia tộc quyền quý bình thường.
Dù sao thì nếu là thế gia võ cổ thì cũng không đến nỗi để sát thủ đến không thấy hình đi chẳng thấy bóng, chẳng phát hiện manh mối gì, cậu cả cũng sẽ không đến nỗi chẳng có chút sức phản kháng nào như vậy.
Trong lúc nhất thời, không ít gia tộc quyền quý lại dốc hết sức lực mời các võ giả tới làm khách, mà các thế gia võ cổ thì đứng sau lưng cười nhạo. Cuối cùng gốc rễ vẫn quan trọng nhất, gia tộc bình thường không so được.
Trung Quốc rất lớn, có vô số thế gia, đối với đa số gia tộc, chết một tên Trương Khải Văn tài hoa bình thường cũng chẳng có gì to tát cả, thậm chí lúc trà dư tửu hậu còn chẳng buồn nhắc đến.
Nhưng Sở Vân Tiêu ở Bắc Kinh nghe thấy tin này lúc sáng sớm liền lập tức ăn ngủ không yên!
Là một tinh anh trong giới kinh doanh, đương nhiên anh ta không ngốc, sau khi liên tưởng đến một loạt khả năng, ngay sáng sớm anh ta liền vội vàng từ nơi mình ở chạy đến quân khu của Bắc Kinh.
Trong tình huống bình thường, Sở Vân Tiêu sẽ không dám đến quân khu tìm cha mình vì nề nếp gia đình của nhà họ Sở rất nghiêm, nhưng nay anh ta cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy.
Lúc này, trong văn phòng tư lệnh rộng rãi mà mộc mạc, Sở Thiên Khoát mặc quân phục đang nói chuyện điện thoại với Trương Minh của nhà họ Trương.
- … Chuyện này anh họ cứ yên tâm, hôm nay em sẽ đến chỗ An ninh quốc gia thương lượng với Bộ trưởng, tranh thủ nâng cao mức độ uy hiếp đến an toàn của chuyện này, phái thêm người điều tra.
- Haiz, các anh cũng đừng quá buồn, người chết không thể sống lại được, mấy ngày hôm nay em phải sắp xếp chuyện quân đội diễn tập, một thời gian nữa chắc chắn sẽ đến thành phố Tấn thăm…
Sở Thiên Khoát cau mày, hiển nhiên cũng rất đau buồn, dù gì thì người chết cũng là bà con của nhà họ Sở.
- Anh họ, anh đừng sốt ruột, anh hãy nghĩ lại xem Khải Văn có kẻ thù lớn nào không? Để khi em cho người điều tra cũng có phương hướng.
Trương Minh ở đầu bên kia nói với giọng cực kỳ bi ai:
- Thiên Khoát, thật ra anh muốn nói là kẻ giết Khải Văn rất có thể là người của nhà họ Tần, thậm chí là tên Tần Xuyên kia!
- Tần Xuyên?
Sở Thiên Khoát khẽ giật mình, ông ta vẫn luôn chú ý đến thiên tài nhà họ Tần khiến An ninh quốc gia phải nhọc lòng này, vội hỏi tình hình cụ thể.
Khi biết Trương Khải Văn lại đối đầu với Tần Xuyên vì một người phụ nữ, hơn nữa còn lên tận trên mạng Internet, Sở Thiên Khoát lập tức vô cùng đau đầu.
Nhưng ông ta không hề cho rằng thật sự do Tần Xuyên làm nên đã nói:
- Anh họ, Tần Xuyên là một võ giả thiên tài tiền đồ rộng mở, chắc hắn biết chừng mực.
- Nghĩ lại hắn cũng là con trai trưởng, cháu trai trưởng của nhà họ Tần, dù thế nào cũng sẽ không gây ra tai họa không thể thu dọn hậu quả như thế này… Chắc hắn vẫn còn đang đau đầu xem nên giải thích với cha vợ mình thế nào, làm gì có thời gian chạy đến thành phố Tấn giết Khải Văn chứ?
Trương Minh tức giận nói:
- Anh đã phái người âm thầm điều tra rồi! Tần Xuyên không ở thành phố Đông Hoa, không ai biết hắn đi đâu!
Sở Thiên Khoát nhíu mày, nếu trùng hợp như vậy thì không thể không nghi ngờ… Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này rất khó xảy ra, bởi nó thật điên cuồng quá!
Nói chuyện không hợp, thì giết là giết sao? Hơn nữa chỉ trong thời gian chưa đến một ngày mà giết người tỉnh khác à?
Chẳng lẽ Tần Xuyên cho là mình vô địch thiên hạ? Cho dù là tông sư cũng chẳng dám không kiêng nể gì như vậy. Nên biết là Hắc La Sát đã trở thành tông sư mà còn không dám về Trung Quốc làm loạn!
Sở Thiên Khoát chỉ có thể bảo Trương Minh bình tĩnh chớ nóng vội, ông ta sẽ nhanh chóng liên hệ với An ninh quốc gia để bàn bạc thảo luận xem vụ án này có liên quan đến Tần Xuyên thật không.
Đúng lúc này Sở Vân Tiêu đi vào văn phòng.
Ở bên ngoài anh ta cũng nghe được đôi câu vài lời, vừa vào cửa, không đợi Sở Thiên Khoát hỏi, Sở Vân Tiêu đã mở miệng nói:
- Cha! Nếu thật sự là Tần Xuyên thì chuyện lớn không ổn rồi!
Sở Thiên Khoát hơi với vẻ mặt hơi lạ:
- Vừa sáng sớm con đã đến cũng là vì chuyện của Khải Văn sao? Sao con kích động thế?
- Con…
Vẻ mặt Sở Vân Tiêu rất xấu hổ, có chút khó mở miệng.
Sắc mặt Sở Thiên Khoát lập tức trở nên âm trầm:
- Nói! Rốt cục chuyện là thế nào! Có phải con lại lén lút làm gì không?
Sở Vân Tiêu biết không thể giấu diếm nữa rồi, anh ta trực tiếp quỳ xuống đất, vẻ mặt hối hận.
- Cha, là đầu óc con có vấn đề! Chuyện lần này là Khải Văn đến tìm con, bàn bạc với con để cùng làm…
Sở Vân Tiêu đành nói hết chuyện lúc đầu hai người hợp mưu, làm thế nào mà lấy được thông tin về giấy chứng nhận kết hôn của Tần Xuyên, làm thế nào mà truyền bá lên mạng Internet được.
Sau khi nghe xong, Sở Thiên Khoát không nói hai lời tiến lên đạp ngã con trai!
- Bà má mày, cho mày ra nước ngoài học nhiều năm như vậy mà chỉ học được chút âm mưu quỷ kế này sao? Mày còn là đàn ông không?
- Phải dựa vào thực lực để giành lấy người phụ nữ mình muốn có, cho dù xung quanh Tần Xuyên có hàng trăm người phụ nữ thì cũng là vì hắn có bản lĩnh! Những người phụ nữ đó muốn đi theo hắn! Mày ở sau lưng giở trò đểu cáng là cái quái gì!
Sở Thiên Khoát giận không chỗ phát tiết.
Sở Vân Tiêu từ dưới đất bò dậy, nói:
- Cha, con biết sai rồi, nhưng thế cũng không đến nỗi phải mất mạng chứ! Nếu thật sự là Tần Xuyên âm thầm giết người thì con phải làm sao đây?
- Hừ, chẳng phải mày có tài sản trị giá hơn 20 tỷ sao, lấy ra 10 tỷ tìm một đám võ giả bảo vệ mày là xong còn gì?
Sở Thiên Khoát hừ lạnh.
Sở Vân Tiêu cầu xin:
- Chuyện này… tìm vệ sĩ cũng phải mất thời gian mà, hơn nữa chẳng phải Tần Xuyên có thực lực tiên thiên cao cấp sao, biết đi đâu tìm võ giả có cấp bậc như vậy đây!
- Cha, cha mau nghĩ cách cho con đi, dù gì con cũng là con trai cha mà… Nếu tối nay Tần Xuyên đến thật thì con sẽ phải ở đây luôn rồi!
Sở Thiên Khoát hận không thể rèn sắt thành thép giơ tay dí vào trán con trai:
- Nếu không phải mày là cốt nhục của tao thì bà mẹ nó, bây giờ tao đấm chết mày rồi!
- Mày kiếm được nhiều tiền như vậy, thời điểm mấu chốt thấy tiền có ích không? Dù khoa học kỹ thuật trên đời này có phát triển đến đâu đi nữa, người mạnh vẫn có thể chiếm tiên cơ, ai bảo năm đó mày không luyện võ chăm chỉ!
Sở Vân Tiêu bị quở trách một trận, trong lòng cực kỳ hối hận nhưng nhiều hơn nữa là cảm giác sợ hãi.
Sau khi đi qua đi lại rất lâu, Sở Thiên Khoát mới nói:
- Mà thôi, mày cùng tao đến chỗ Nam Sơn tìm ông tam!
- Ông tam?
Sở Vân Tiêu mắt sáng lên:
- Đúng thế! Với tu vi của ông tam thì chắc chắn có thể bảo vệ con!
Bây giờ nhà họ Sở là tứ đại đồng đường, tổ tông duy nhất là chú ba của Sở Thiên Khoát, lão tướng quân Sở Ly.
- Nếu thật sự là Tần Xuyên thì chắc thực lực của hắn phải trên tiên thiên cao cấp nhưng vẫn chưa đến trình độ tông sư. Giờ ông ba của mày đã đặt nửa bước chân vào cảnh giới tông sư rồi, chỉ còn cách tông sư nửa bước chân, nếu muốn bảo vệ mày chắc không khó.
Sở Thiên Khoát hiểu đại khái thực lực của Tần Xuyên từ chỗ Ám Nguyệt, dù Ám Nguyệt nói Tần Xuyên có thể liều một trận với Thiết Sư nhưng đây chỉ là giả thiết, tông sư đâu phải cảnh giới dễ đạt được như vậy.
Vì thế mới nói, Sở Ly đã bước nửa bước vào cảnh giới tông sư chắc có thể bảo đảm cho Sở Vân Tiêu bình yên vô sự.
- Vâng, vâng! Giờ con đi ngay đây!
Sở Vân Tiêu không thể chờ đợi được.
Nhưng Sở Thiên Khoát lại ngăn lại nói:
- Trước khi đi đến đó, mày bảo người của mày xử lý hết những thông tin công kích người phụ nữ kia ở trên mạng đi! Mặt khác, bảo chúng tuyên truyền chuyện này là “tin vịt”!
- Nếu để người của nhà họ Liễu và nhà họ Tần biết người sau lưng chuyện này là mày thì mặt mũi nhà họ Sở chúng ta bị mày làm mất sạch rồi! Mày làm sau này tao còn mặt mũi đâu mà đứng trước mặt Liễu Trung Nguyên đây?
Sở Vân Tiêu cũng hối hận, lập tức gật đầu, gọi điện thoại cho những tên hacker trên mạng mà mình thuê kia đi sửa lại tin tức, cũng tuyên truyền đó chỉ là tin vịt, chứng minh Chu Phương Tình trong sạch.
Hướng phát triển của dư luận cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, huống hồ niên đại này, tin tức giả lộn xộn bừa bãi kiểu gì cũng có, muốn sửa cũng chẳng khó gì.
Trong khi cha con nhà họ Sở đang áp dụng đủ các loại biện pháp ứng cứu thì Tần Xuyên đã cải trang thành Kiếm Ma đã đeo kính râm, mặc một chiếc áo gió mua ở sân bay ra khỏi sân bay Bắc Kinh lên taxi.
- Anh chàng đẹp trai đi đâu đây?
Lái xe taxi hỏi.
Tần Xuyên nhìn tọa độ tiên tri tìm được trên điện thoại, mỉm cười:
- Số 168 đường Khánh Hòa Uyển, Nam Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận