Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 491: Hầu hạ cho tử tế

Bang hội của Nhật được pháp luật cho phép. Mặc dù là xã hội đen, nhưng cũng có lề lối. Bình thường, họ không làm hại đến người dân vô tội. Nhưng cũng làm những việc như nhận tiền giết người cho người khác.
Rất nhiều hộp đêm ở đây được bang Inagawa bảo vệ, vì thế họ có thể làm ăn một cách bình thường.
Giờ đây, vừa nghe tin bang Inagawa sẽ không phái người tới, Minako và Keiko đều phát khóc. Nếu để khách nhìn thấy cảnh tượng chán chường thế này, thì họ sao còn có thể làm việc tiếp ở hộp đêm này nữa.
Thật ra Tần Xuyên cũng rất lúng túng. Vốn tưởng rằng việc này không liên quan gì đến hắn. Nhưng vừa nghe vậy, giống như cuối cùng hắn vẫn làm loạn bang Inagawax, khiến cho chiếc dù bảo vệ của chị em Toda không còn nữa.
Toda ợ hơi rượu, nằm trên đất nói:
- Đưa ta 300 ngàn, ta sẽ đi ngay, và đảm bảo không làm phiền đến việc làm ăn của mọi người nữa nữa…Nếu không, trừ phi mọi người đánh chết ta.
- Đồ vô liêm sỉ! Lần trước ông cũng nói nếu có 200 ngàn sẽ không đến làm phiền bọn ta nữa!
Minako đau khổ nói.
Toda cười hì hì:
- Minako à, cha thề, đây là lần cuối cùng…
- Ông nằm mơ đấy à! Ông tưởng tiền của chúng tôi rơi từ trên trời xuống sao? Bắt đầu từ 10 năm trước, ông đã cho chúng tôi một đồng nào chưa? Chúng tôi vất vả kiếm tiền, còn ông, ngoài việc uống rượu cờ bạc, ông còn làm được việc gì? Minako, đừng tin ông ấy!
Keiko lớn tiếng.
Toda méo miệng:
- Không biết kính trên nhường dưới, còn làm hư em gái mày nữa, ta thật hối hận đã sinh ra đứa con như mày…
- Nếu ông còn thế này, chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!
Keiko nói.
- Báo cảnh sát đi, mày báo cảnh sát, ta sẽ đi. Cảnh sát đi rồi, ta lại đến! Ta đến đây cũng là phạm pháp à?
Toda bất chấp nói.
Hai chị em đều tức đến run người. Vỏ quýt dầy có móng tay nhọn. Trước kia, người của bang Inagawa có thể khiến cho ông ta sợ một phép. Nhưng giờ đây, Inagawa không còn nữa, Toda chẳng còn sợ gì.
Tần Xuyên hơi chần chừ một lát, rồi chầm chậm bước lên, nhìn từ trên xuống, nhoẻn miệng cười:
- Ông không đi thật à?
Toda lắc đầu cười nói:
- Này anh bạn trẻ, sao, anh đồng ý cho tiền tôi thay cho hai đứa này à? Cho tiền là tôi sẽ đi.
Tần Xuyên lắc đầu:
- Ông hiểu lầm rồi. Tôi không cho ông tiền. Vì tôi không định sẽ để ông đi.
- A?
Toda ngớ người, không hiểu ý của Tần Xuyên.
Nhưng, ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Toda khiến cho y tỉnh ngộ hoàn toàn!
- Á!
Tần Xuyên giẫm lên bắp chân trái của Toda, khiến xương của y vỡ vụn!
Người Geisha trung niên và hai cô gái bên cạnh đều ngớ người, mắt mở to. Không ngờ Tần Xuyên ra tay dã man đến vậy!
Toda đỏ phừng mặt, nghiến răng chỉ vào Tần Xuyên:
- Mày…Mày dám đánh tao à? Tao sẽ báo cảnh sát!
Ai ngờ, Tần Xuyên lại đá về phía ông ta, khiến tay ông ta cũng gãy nốt!
Toda đau đớn lăn lộn trên nền đất:
- Tay của ta!
- Báo cảnh sát à? Báo đi, cảnh sát đến đây tôi sẽ chạy trốn. Dù sao thì ở đây chẳng ai làm chứng cho ông cả.
Tần Xuyên nhìn ba người phụ nữ ben cạnh, cười nói:
- Đúng không? Mọi người đều không biết ai đánh ông ấy, nhỉ?
Người Geisha trung niên lẳng lặng quay đầu đi chỗ khác, giả như không biết gì. Còn hai chị em thì gật đầu mạnh, đứng về phía Tần Xuyên.
Toda tuyệt vọng, sợ hãi. Y phát hiện ra rằng người thanh niên này còn vô liêm sỉ hơn mình!
Mang theo niềm kinh hoàng, Toda bắt đầu dùng một bên tay và chân còn lại lết ra ngoài một cách chật vật. Vừa lết y vừa kêu: Cứu với.
Tần Xuyên giẫm lên chân còn lại của y, nói:
- Chẳng phải ông không muốn đi sao? Chưa cho tiền ông cơ mà, sao đi vội thế?
Toda sợ xanh mặt, mồ hôi tuôn như tắm, lắp bắp nói:
- Đại…Đại ca, tha cho tôi. Tôi…Tôi không dám nữa!
- Không dám gì cơ?
- Tôi không dám đến đòi tiền nữa! Về sau tôi sẽ không đến đây nữa! Thật đấy!
Toda khổ sở nói.
- Loại người nói không giữ lời như ông, tôi không tin lắm. Tôi thấy…Cứ giẫm chết ông, rồi bỏ vào bao tải, vất xuống biển cho cá ăn là tốt nhất…
Tần Xuyên giả bộ lẩm bẩm.
Nghe đến đây, Toda vốn nhát gan tưởng như chết ngất. Y không ngừng cầu xin, mong Tần Xuyên cho mình một con đường sống.
Nhìn đến đây, Minako bèn mủi lòng, nói nhỏ:
- Tần tiên sinh, để ông ấy đi đi. Lần này dạy cho ông ấy thế là đủ rồi. Chắc là ông ấy không dám đến nữa đâu.
Tần Xuyên thấy cô nói vậy, không tiện làm quá, thế là hắn bỏ chân ra.
Mặc dù Toda rất đau, nhưng lúc này lập tức giống như một con chó còn chút hơi tàn, hốt hoảng chạy đi.
Sau khi Toda đi khỏi, người Geisha trung niên tôn kính cúi đầu với Tần Xuyên, nói:
- Đa tạ tiên sinh, may mà có anh, nếu không tiệm của tôi hôm nay sẽ phiền phức rồi.
Tần Xuyên đương nhiên không để tâm đến nó mấy. Hắn thấy hai chị em này cũng thật vất vả.
Người Geisha trung niên hỏi thăm vài câu, sao Tần Xuyên lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Sau khi được biết hắn là khách say rượu bên ngoài, bà cũng không nói gì nữa, bà bảo Tần Xuyên ở lại chơi thêm một lát, rồi rời khỏi đó.
Hai chị em lại ngồi xuống nói chuyện với Tần Xuyên, thái độ của họ đã trở nên tôn kính hơn nhiều. Cảnh tượng tàn nhẫn vừa rồi của Tần Xuyên đã khiến họ kinh sợ.
Qua cuộc nói chuyện, hắn biết được rằng, ngày xưa Toda không như bây giờ. Người này từng là giáo viên phụ của trường đại học Tokyo, tuổi trẻ tài cao.
Nhưng, có lẽ vì người vợ đầu tiên qua đời làm tâm lý ông ta tay đổi. Không có tiến bộ gì trong công việc. Sau khi lấy du học sinh Lưu Mỹ Đồng, ông ta bèn lấn sang cờ bạc rượu chè.
Sau này, Lưu Mỹ Đồng sinh ra Minako, cũng không khiến cho Toda hồi tâm chuyển ý. Ông ta suốt ngày bỏ bê vợ con, sống lang thang bên ngoài, đại học Tokyo cũng đuổi việc ông ta.
Đến khi Minako mười tuổi, Lưu Mỹ Đồng nói muốn về Trung Quốc thăm quê một chuyến. Nhưng sau khi về, bà không quay lại nữa.
Hai chị em Toda bèn bị cha mình đưa đến kỹ viện, ở đây đến hơn mười năm.
- Tiền các cô kiếm được dù không quá nhiều, nhưng có lẽ cũng không ít, các cô chưa từng nghĩ đến việc đến Trung Quốc tìm mẹ mình sao?
Tần Xuyên cảm thấy câu chuyện của hai chị em này có điều gì đó kỳ lạ. Nhưng chưa nhận được ra điểm nào không ổn.
Keiko và Minako lộ vẻ đắng cay. Minako nói:
- Tôi chỉ biết quê mẹ ở thành phố Đông Hoa, nhưng không biết mẹ tôi giờ có ở đó không….Và…Tôi cũng không biết, liệu bà có muốn gặp bọn tôi không.
Tần Xuyên gật đầu, hắn rất hiểu tâm tư của cô.
Hắn cũng vậy mà thôi, hắn không muốn để tâm nhiều đến bố mẹ đẻ mình. Họ rốt cuộc là có khổ tâm, hay thật sự muốn vất bỏ hắn. Hắn không muốn suy nghĩ nhiều đến sự thật này.
- Các cô có ảnh của Lưu Mỹ Đồng không? Có thể tôi giúp được các cô điều tra một chút.
Tần Xuyên thấy, nếu hắn muốn tìm một người qua mạng có lẽ không khó.
- Thật sao? Vậy thì cảm ơn Tần tiên sinh quá. Tôi có ảnh ở đây!
Minako vui mừng chạy đến bàn trang điểm của mình, lấy ra một chiếc hộp sắt trong ngăn kéo, rồi lấy ra một bức ảnh cũ đã được ép Plastic.
Tần Xuyên nhận lấy tấm ảnh. Bên trên là một người phụ nữ giản dị thanh tú ôm hai cô bé một nhỏ một lớn, hình như đang đứng bên cạnh cầu thang của một công viên trong khu nhà ở.
Tần Xuyên chau mày lầm bầm:
- Hình như tôi đã gặp người này rồi…Có thể là tôi nhớ nhầm, nhưng tôi cứ có cảm giác đã gặp ở đâu.
Đây là một người phụ nữ lạ mặt. Nhưng Tần Xuyên cứ có cảm giác hơi quen. Hắn cũng không hiểu là do hắn nhớ nhầm hay đã nhìn thấy người này ở đâu thật.
- Tần tiên sinh, mặt mẹ tôi trông rất quần chúng. Có lẽ anh nhận nhầm người rồi.
Minako cũng không tin có việc trùng hợp vậy. Cô cười nói:
- Tần tiên sinh, anh rất giỏi. Nếu anh có thể tìm được bà ấy giúp chúng tôi..Xin anh báo cho chúng tôi!
Keiko đẩy tay em gái, nói:
- Minako, sao em không hỏi xem Tần tiên sinh có dẫn em về Trung Quốc được không? Chẳng phải em thích anh ấy à?
Minako đỏ mặt nói:
- Đừng nói linh tinh. Tần tiên sinh đã có vợ rồi.
- Có nghĩa là, nếu chưa có vợ, thì em đồng ý đi theo anh ấy?
Keiko bắt được lỗ hổng trong lời nói của em gái.
Minako càng ngại ngùng:
- Em…Em không có ý đó. Hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã hứa với nhau rằng, sẽ ở cạnh nhau mãi mãi sao?
Keiko gạt sợi tóc, quay sang Tần Xuyên nói:
- Tần Xuyên, nhà anh có thiếu người hầu không? Hay là tôi và em gái về Trung Quốc làm người hầu cho anh? Chúng tôi nhất định sẽ hầu hạ anh và phu nhân của anh thật tốt.
Tần Xuyên cũng biết rằng, Keiko chỉ đang nói đùa mà thôi. Mặc dù cũng rất xúc động, nhưng hắn cũng không thể đưa hai cô gái Nhật mới gặp lần đầu về nước làm người hầu.
- Tiểu thư Keiko, nếu hai cô có rảnh để đến Trung Quốc chơi, tôi sẽ rất vui được tiếp đãi. Còn làm người hầu thì không cần đâu. Ngoài ra, việc của mẹ các cô, tôi cũng sẽ điều tra. Dù kết quả thế nào, tôi cũng sẽ báo lại cho các cô.
Tần Xuyên cảm thấy gặp được hai chị em họ ở đây cũng là có duyên. Huống hồ, người tên Lưu Mỹ Đồng trong ảnh thật sự khiến hắn thấy quen. Điều tra cũng là điều nên làm.
Nói xong, Tần Xuyên liền đứng dậy, ngại ngần nói:
- Tôi đi đây. Trước khi đi, liệu hai vị mỹ nữ có thể cho tôi ít tiền được không? Không cần nhiều đâu, tôi chỉ muốn đi tàu điện ngầm đến chỗ vợ tôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận