Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 513: Rừng mưa đẫm máu!

Điểm quan trọng nhất chính là, trong số đó có một số sát thủ đã từng tham gia cuộc họp bầu cử hội trưởng mới, Tần Xuyên mà bọn họ nhìn thấy lúc đó không hề giống với lúc này một chút nào.
- Hình dáng của ngài Kiếm Ma hình như có chút thay đổi.
Một sát thủ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng khi câu của anh ta vừa thốt lên, Ảnh Phong đứng bên cạnh bĩu môi nói:
- Anh thì biết cái gì, làm cái nghề này của chúng ta, ngài Kiếm Ma có vài khuôn mặt không giống nhau thì cũng đâu có gì là lạ.
Mấy tên sát thủ nghe xong cảm thấy cái này cũng có lý, cũng giống như đệ nhất _ Dạ Vương, đệ nhị _ Thấu Minh Nhân ( người trong suốt), chưa từng một ai nhìn thấy bọn họ, ai mà biết được diện mạo của họ ra làm sao?
Hơn thế nữa, Đường Vi cùng Huyết Vũ đều không có phản ứng gì trước bộ dạng của Tần Xuyên nên mọi người cũng tin tưởng đây chính là Kiếm Ma!
Tần Xuyên nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, hắn cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước đó rồi nên đi về phía trước, cười nói:
- Các vị chạy tới đây giúp đỡ tôi, thật sự là đã vất vả cho mọi người rồi. Mọi người đừng để ý đến vấn đề diện mạo của tôi ra sao, chỉ cần mọi người biết tôi đẹp trai là được rồi.
Đám sát thủ cười ầm lên, có cảm giác chỉ trong chốc lát khoảng cách của mọi người cùng Kiếm Ma được rút ngắn lại.
Tần Xuyên ngồi xuống bên cạnh Đường Vi, trước tiên là hôn một cái lên mặt cô gái, sau đó mới lên tiếng hỏi:
- Mọi người đều đến đủ cả rồi sao?
Đường Vi nhìn sang người đang ngồi cạnh mình, nói:
- Anh cho tôi thời gian ngắn như vậy, có thể triệu tập được chừng này sát thủ am hiểu về ẩn nấp và truy lùng, vậy đã là nhiều lắm rồi.
Tần Xuyên gật đầu, bởi hắn cũng hết cách rồi mới nhờ Đường Vi triệu tập một nhóm sát thủ đến trợ giúp, một mình hắn không thể nào tìm kiếm được Chu Phương Tình trong phạm vi rừng mưa lớn như vậy được.
- Chừng này người là đủ rồi, cảm ơn mọi người đã tới đây, tôi sẽ để hội trưởng trả tiền công theo mức giá của mỗi người.
Liêm Đao với vẻ mặt cương nghị nói:
- Ngài Kiếm Ma, ngài như vậy là quá khách khí với bọn tôi rồi. Nhờ có thực lực mạnh mẽ của ngài mà giá trị của sát thủ trong Phượng Hoàng mới được nâng cao như hiện nay, chúng tôi có thể được ở chung trong cùng một hội với ngài là vinh hạnh của chúng tôi, xin hỏi chúng tôi có thể làm gì được cho ngài đây?
Những sát thủ khác đều nhao nhao gật đầu, bọn họ đều là dựa vào uy danh của Tần Xuyên mà kiếm được không ít lợi nhuận.
Lần này có thể hoàn thành nhiệm vụ cùng với Kiếm Ma, biết đâu sau khi được truyền ra có khi lại được nổi tiếng.
Tần Xuyên không ngờ bản thân lại có thể giúp bọn họ nâng cao giá trị của họ như vậy, cười một tiếng nói:
- Mọi người cũng biết đấy, khu rừng Macdermid ở phía đông Colombia đã xảy ra một trận động đất cấp năm.
- Cũng đã nghe nói, nghe đồn là do sấm sét gây ra, có tin cho rằng là bởi vì Thần Vật sắp xuất hiện, ngài Kiếm Ma, có phải là ngài muốn cướp được Thần Vật đó không?
Ảnh Phong vô cùng hưng phấn nói.
Tần Xuyên lắc đầu:
- Không phải, mặc dù tôi cũng muốn có được Thần Vật nhưng trước đấy tôi muốn tìm kiếm một cô gái.
Tần Xuyên mở điện thoại tìm hình ảnh của Chu Phương Tình, cái này là do Chu Phương Ngữ gửi cho hắn.
Sau khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt của Chu Phương Tình thì ánh mắt đều ánh lên tia khác thường.
- He he, thì ra là người mà Kiếm Ma đại nhân của chúng ta phải lòng nha, không biết hội trưởng của chúng ta có ghen hay không đây!?
Ảnh Phong cười nói.
Đường Vi liếc mắt, cô đã sớm quen với cái bản tính này của hắn nên cũng không quan tâm đến chuyện này.
Tần Xuyên thờ ơ cười, nói:
- Đợi một lát nữa mọi người sẽ ngồi trực thăng bay đến khu vực rừng mưa, sau đó hãy bắt đều tìm kiếm từ phía nam dọc theo phía bắc, bởi vì phía bắc chính là thảo nguyên nhiệt đới, tôi nghĩ nếu như bọn họ còn sống thì nhất định sẽ đi về hướng bắc.
Nếu như trên đường mà gặp phải chuyện gì ví dụ như là các thế lực khác thì có thể tránh được liền tránh, nếu như xảy ra xung đột thì trước tiên phải liên lạc với những người khác tuyệt đối không được tác chiến một mình tránh cho việc bị thương vong vô ích.
Cả đám nhao nhao gật đầu, bọn họ đều là cao thủ ẩn nấp, mặc dù tu vi của bọn họ chỉ là cao cấp Hậu Thiên cùng sơ cấp Tiên Thiên nhưng công phu ẩn mình chắc chắn thuộc top hàng đầu.
Buổi chiều, ngồi trên máy bay trực thăng, Tần Xuyên cùng đám người đến được vị trí tọa độ mà điện thoại của Chu Phương Tình mất tín hiệu.
Từng tên sát thủ lần lượt nhảy xuống rừng mưa thông qua thang dây, bắt đầu công cuộc tìm kiếm.
Những người khác Tần Xuyên không lo lắng mấy, nhưng còn Đường Vi lại là người phụ nữ của hắn, hắn muốn Đường Vi ở bên cạnh cùng hắn hành động.
Nhưng cô gái này lại có lòng tự trọng rất cao, nói cô thân là hội trưởng sao có thể ỷ lại vào đàn ông được? Nên kiên quyết tự mình đi tìm kiếm.
Tần Xuyên không còn cách nào khác đành phải dặn dò cô thật kỹ rằng khi có biến nhất định phải liên lạc với hắn.
Không lâu sau khi bắt đầu triển khai cuộc tìm kiếm, Tần Xuyên liền phát hiện, khu rừng mưa sau khi xảy ra động đất này hầu khắp các chỗ đều có gì đó không bình thường.
Có một vài chỗ có vết tích đánh nhau, thậm chí còn có không ít thi thể rải rác khắp nơi, sau khi Tần Xuyên kiểm tra những thi thể này thì phát hiện đại đa số những người này đều là lính đánh thuê.
Chỉ có điều thực lực của những người này tương đối chênh lệch, xem ra là muốn tìm kiếm bảo vật nhưng lại gặp phải cao thủ nên trước khi tìm thấy bảo vật thì đã tìm thấy đường chết rồi.
Theo như kết quả điêu tra được, trong lòng Tần Xuyên càng lúc càng lo lắng, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh khi ở cùng Chu Phương Tình, cô gái có bộ dạng thông minh nhưng lại hay ngại ngùng, những hình ảnh đó như hiện rõ ra trước mắt hắn vậy.
Mặc dù đã nhiều tháng không trông thấy cô, nhưng Tần Xuyên vẫn chưa quên được hình ảnh của cô, lần này cô mất tích khiến Tần Xuyên càng củng cố thêm lòng tin của mình, trong lòng hắn chắc chắn có một vị trí dành riêng cho cô.
Sắc trời dần tối, Tần Xuyên nhận được một vài thông tin báo cáo từ một số sát thủ, nhưng tất cả đều không có chút manh mối nào.
Đúng lúc này, Tần Xuyên nghe được ở phía trước có một vài âm thanh, hắn nhảy lên một cành cây, dùng khinh công nhảy lên cao mấy chục mét, quả nhiên nhìn thấy ở khoảng đất trống phía trước có một đám đàn ông súng ống đạn dược đầy đủ đang ngồi quanh đống lửa nghỉ ngơi, ăn đồ ăn.
Tần Xuyên thông qua tu vi cùng cách ăn mặc của đám người này mà phán đoán đây chắc chỉ là một đám binh lính bình thường bởi trong đó đến một võ giả cấp Tiên Thiên cũng không có.
Tuy nhiên, trên những chiếc hòm sau lưng bọn họ lại in hình quốc kì của Mỹ, Đức và cả Trung Quốc, còn có cả những thứ có liên quan đến sở nghiên cứu khảo cổ nào đó nữa.
Ánh mắt Tần Xuyên ngưng tụ, ngay lập tức phi thân đến bên cạnh đám người đó.
Một thân ảnh từ trên trời lao xuống khiến cho đám binh lính hoảng sợ, cảm đám đứng dậy giương súng lên, lớn tiếng kêu gào.
- Ai?
Một tên có bộ râu lòa xòa dùng tiếng Bồ Đào Nha lên tiếng hỏi.
Tần Xuyên ngay lập tức dùng tiếng Bồ Đào Nha hỏi lại:
- Những thứ này các người lấy được từ đâu? Nói mau!
- Chết tiệt! Tao hỏi mày là…
Không đợi tên râu ria kia nói xong, Tần Xuyên đã tiến đến vung ra một chưởng khiến cho tên đó cả người lẫn súng bay xa 3-4 mét.
- Phụt!
Tên râu ria lòa xòa phun ra một ngụm máu rồi chết ngay tại chỗ.
Trong mắt Tần Xuyên lóe lên sát khí, hắn không dám nghĩ đến sự việc sẽ đi theo hướng tồi tệ nhất, một lần nữa ngoảnh lại quét mắt một lượt mười mấy tên binh lính còn lại, nói:
- Ai tới trả lời câu hỏi của tôi?
Đám binh lính này không ngốc, biết đây là một võ giả mạnh mẽ, một tên da trắng trong đám binh lính run rẩy nói:
- Những vật này là do chúng tôi lấy được từ một đội khảo cổ.
- Vậy đội khảo cổ kia đâu?
Tần Xuyên hỏi.
Tên binh lính dè dặt trả lời:
- Đều… đều chết hết rồi.
Tần Xuyên sửng sốt, cảm thấy đầu mình như nổ tung, mắt hắn đỏ ngầu:
- Là các người giết họ?
Đám binh lính này đều là những kẻ sống trên chiến trường đương nhiên có thể cảm nhận được luồng sát khí trên người Tần Xuyên lúc này.
Bọn họ biết được chắc chắn Tần Xuyên sẽ không bỏ qua cho mình nên cả đám đều dứt khoát không nói tiếng nào liều mạng bắn về phía Tần Xuyên.
- Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng đã hù dọa lũ chim trong rừng, những viên đạn sượt qua tàn phá hầu hết vỏ cây, tự như những đường ánh sáng va chạm vào nhau tạo ra tia lửa điện.
Tần Xuyên không thèm để ý đến những viên đạn này, trái tim hắn lúc này như đang rỉ máu, thậm chí hắn không thể chịu nổi nữa mà bắt đầu bắn ra vô số kiếm khí.
Những tia kiếm khí Thanh Liên bắn ra tựa như những dây thép gai sắc nhọn tàn sát bừa bãi, trên người đám binh lính là vô vàn những lỗ nhỏ đầy máu.
- Xẹt xẹt…
Dòng máu tực như những mũi tên bắn ra từ cơ thể của những tên binh lính kia.
Trong nháy mắt, cả khu rừng như chìm trong yên lặng.
Sau khi đám binh lính đồng loạt ngã xuống, Tần Xuyên nắm lấy bả vai của một tên linh duy nhất may mắn sống sót, nhìn chằm vào người đó hỏi:
- Nói! Thi thể của đội khảo cổ mà các người đã giết hiện đang ở đâu?
Tần Xuyên không muốn tin rằng Chu Phương Tình đã chết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
- Bãi đất trống phía trên một sòng sông nhỏ ở khu vực phía tây nam.
Tên binh lính bị dọa sợ đến nỗi đái cả ra quần nói. Người đàn ông trước mắt này chẳng khác gì một cỗ máy giết người thậm chí lúc giết người còn không thèm có lấy một động tác nữa.
Sau khi Tần Xuyên nghe xong, dùng một tay nhấc cả người tên binh lính lên hất về phía cây đại thụ phía sau khiến cho toàn bộ xương sống của anh ta nát vụn.
Sau khi giết sạch đám binh lính, Tần Xuyên nhanh chóng chạy về phía dòng sông ở khu vực tây nam.
Quả nhiên, còn chưa tới nơi đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng phảng phất trong không khí.
Khu vực trú quân, đắp đống thi thể của người phương Tây, hầu hết những người này đều bị lột hết quần áo, thậm chí có những nhà khảo cổ nữ còn bị cưỡng hiếp.
Tần Xuyên cẩn thận tìm kiếm, sau đó vui mừng phát hiện ra trong đám này không có thi thể của đội khảo cổ Trung Quốc.
Sau khi thở phào một hơi nhẹ nhõm thì Tần Xuyên lại bắt đầu lo lắng, đám người Chu Phương Tình có thể tránh thoát một kiếp những chưa chắc đã có thể thoát được lần hai.
Nghĩ tới đây, Tần Xuyên liền nhanh chóng chạy về hướng bắc tìm kiến, dù là trời đã tối đen rồi nhưng hắn cũng không dám ngừng nghỉ dù chỉ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận