Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 499: Tần Xuyên vô tư vĩ đại

Diệp Tiểu Nhu nghe vậy, vội lấy điện thoại ra, mở một phần mềm đánh giá:
- Là phần mềm đánh giá này sao?
- Đúng vậy, có lần nhân viên phục vụ của chúng tôi nhìn thấy có người khác, vừa ăn một nửa đã viết bình luận trong đó, nên tôi mới phát hiện ra vấn đề!
Chủ tiệm Trương nói.
Diệp Tiểu Nhu gật đầu, mở những bình luận dài nhất ở trên cùng.
- Giám đốc Diệp, cô đọc xem, trong đó nói rằng bánh nướng của chúng ta bị ướt, lúc đưa cho khách ăn nhũn hết cả rồi. Nhưng lần đó là do nước canh bị đổ lên một cái bánh. Lúc đó khách cũng không yêu cầu đổi, nếu không chúng tôi đã đổi cho anh ta rồi.
Họ còn nói, nền nhà chúng ta rất bẩn. Nhưng hôm đó trời mưa, khách mang ô cả vào trong, khắp nơi đều là nước, chúng tôi cũng không thể dọn dẹp ngay được.
Ngoài ra họ còn nói giá của mấy món ăn đặc sắc của chúng ta đều đắt lên. Đó cũng không phải do chúng ta mà, do giá nguyên liệu đầu vào cũng đắt lên…
Diệp Tiểu Nhu đọc xong bình luận này, bèn chau mày, do dự một lúc, mới nói:
- Chủ tiệm Trương, tôi hiểu ý của ông. Những lời lẽ trong này đúng là không khách quan lắm. Nhưng, liệu có phải chúng ta cũng có một số điểm cần phải cải tiến hay không?
Chủ tiệm Trương thở dài:
- Giám đốc Diệp, tôi làm nghề này cũng hai mươi mấy năm rồi. Hàng ngày dậy lúc 4 giờ sáng, 10 giờ tối nghỉ. Tết nhất cũng chỉ nghỉ hai ba ngày. Cô cũng biết sự vất vả của chúng tôi mà.
Sau khi vào công ty chúng ta, tôi cũng rất cẩn thận, nghĩ đủ mọi cách để đi theo thời đại, cải tiến sản phẩm. Nhưng làm nghề này cũng khó khăn lắm. Đâu có thể hoàn hảo được.
Nghe những lời này, Diệp Tiểu Nhu mím môi, gật đầu nói:
- Mọi người cũng có khó khăn riêng…Vậy tôi sẽ nói chuyện với Tổng giám độc Lục, để cô ấy liên lạc với trang web này xem có xử lý được những bình luận đó không.
Chủ tiệm Trương vui vẻ gật đầu:
- Vâng vâng, nhờ cả vào Giám đốc Diệp. Giám đốc Diệp cũng ăn chút nhé?
Diệp Tiểu Nhu thấy Tần Xuyên đang ăn bánh nướng nhồm nhoàm, bèn ngồi xuống, ăn cùng với hắn.
Tần Xuyên ăn rất tốt. Hắn uống hết cả bát canh hoành thánh, vỗ vỗ bụng, thoải mái thở ra môt hơi.
- Tiểu Nhu, những món ăn đặc sắc này đều do em cải tiến đúng không? Ngon lắm.
- Cũng không phải tất cả đều là công thức của em. Có một số là do em mua từ những tiệm lâu năm khác. Anh Tần Xuyên thích ăn là tốt rồi. Vậy chúng ta đi nhé?
Diệp Tiểu Nhu hỏi.
- Đừng vội.
Tần Xuyên cười, vẫy tay với chủ tiệm Trương.
Chủ tiệm Trương vội bước tới, cẩn thận cười nói:
- Tổng giám đốc Tần, anh thấy ăn được không?
- Ngon mà, lão Trương, ông ngồi xuống đi, tôi nói chuyện với ông vài câu.
Tần Xuyên nói.
Chủ tiệm Trương rầu rĩ nhìn sang Diệp Tiểu Nhu. Nhưng Diệp Tiểu Nhu cũng không hiểu. Không biết Tần Xuyên muốn nói gì.
Ông ta hơi lo lắng ngồi xuống:
- Tổng giám đốc Tần, sao thế?
- Lão Trương, bình thường ông có hay xem phim Hollywood không?
Tần Xuyên hỏi.
Chủ tiệm Trương ngây người, lắc đầu nói:
- Bình thường tôi không có thời gian, cũng không đi rạp chiếu phim bao giờ. Nhưng có lúc chiếu trên ti vi thì tôi vẫn xem.
- Vậy à, vậy ông cũng biết, phim được dựng lên từ kịch bản đúng không.
- Đương nhiên rồi, là do người đạo diễn viết. Tôi biết mà. Tổng giám đốc Tần, anh nói đến những điều này để làm gì?
Chủ tiệm Trương không hiểu.
Tần Xuyên gật đầu cười nói:
- Một bộ phim thành công, ở giai đoạn trù bị, phải viết kịch bản cho thật tỉ mỉ.
Ở Hollywood, khi dựng phim, vì nhà tại trợ và bên công ty phim luôn có sự xung đột về mục đích đạt đến (lợi nhuận và nghệ thuật), nên kịch bản cứ phải sửa đi sửa lại, đến khi có một kịch bản cả đôi bên cùng chấp nhận được thì thôi.
Ở Mỹ, có một chuyên gia kịch bản phim – Linda Segar, chuyên làm nhiệm vụ cung cấp ý kiến sửa đổi cho kịch bản, để người bỏ tiền và kẻ làm công đều thoải mái.
Linda Segar đã tư vấn cho hơn 2000 kịch bản phim. Bà đã từng đọc được rất nhiều kịch bản xuất sắc, chỉ vì hai bên cứ tranh cãi mãi, cuối cùng bị chà đạp. Có thể nói rằng, nếu không giải quyết được xung đột mâu thuẫn thì không thể thành công.
Bà đã viết rất nhiều sách về viết kịch bản. Đây đều là những kinh nghiệm của bà. Bà nói, những kịch bản thật sự thành công đều là những kịch bản đã bị “chà đạp”, mà vẫn chinh phục được người xem. Chứ không phải là những kịch bản không chịu thỏa hiệp, cứ cho rằng mình không có vấn đề gì.
Cứ mãi trách yêu cầu của người khác không hợp lý, nhưng tại sao không chủ động nói chuyện, để thảo luận sâu hơn về những thực tế không hợp lý trước mắt, để đạt được một sự hợp lý khác.
Cũng giống như nhà hàng này của chúng ta. Khách đến đây tiên tiền, cho chúng ta tiền, nhưng chúng ta phải cung cấp cho khách đồ ăn thức uống và các dịch vụ khác. Giữa chúng ta cần phải nói chuyện và hiểu nhau, tìm được một sự cân bằng chung, mới có thể giải quyết mọi việc.
Nói đến đây, Tần Xuyên nhấc cốc nước bên cạnh lên nói:
- Ông nhìn xem, tôi chưa dùng cốc nước này, nhưng bên trong vẫn dính cặn bẩn. Mặc dù rất ít nhưng vẫn có, rửa chưa sạch.
Tần Xuyên lại chỉ vào nền nhà:
- Hôm nay trời nắng, không thể nói rằng có khách mang ô vào làm bẩn sàn nhà đúng không. Nhưng giấy ăn ở trên sàn nhà là sao?
Ngoài ra tôi còn phát hiện thấy, có bàn vẫn còn vết dầu. Mùa đông lạnh rồi mà cũng không có chỗ cho khách treo quần áo…
Tần Xuyên nói một loạt những vấn đề trong cửa hàng, khiến cho chủ tiệm Trương bắt đầu đỏ mặt.
- Chủ tiệm trương, điều thật sự khiến ông cảm thấy khó chịu, không phải là những khách quen kia đánh giá thấp cửa hiệu, mà là vì, những bình luận kia lại nói đúng vào những vấn đề có thật của cửa hàng. Những gì họ nói đã động đúng điểm yếu của ông, đúng không?
Chủ tiệm Trương yên lặng, mặt xấu hổ, không nói nên lời.
Diệp Tiểu Thiên thì càng ngạc nhiên về Tần Xuyên. Như lần đầu gặp người đàn ông này vậy.
Cô ngày càng khâm phục học thức của Tần Xuyên. Hắn luôn mang lại cho cô những điều bất ngờ.
Tần Xuyên mới đứng dậy nói:
- Những đánh giá thấp trên trang web kia, chúng tôi sẽ không bảo trang web xóa đi. Nhưng tôi sẽ bảo họ liên lạc với những người khác đó, đưa cho họ phiếu giảm giá, bảo họ lần sau đến cửa hàng tiếp để xem chúng ta có thay đổi và tiến bộ hay không.
Đến lúc đó, Chủ tiệm Trương, ông có thể nói chuyện với họ. Tôi tin rằng, những người khác đã viết bình luận đó nhất định có cảm tình thật sự với cửa hàng này, đúng chứ?
Chủ tiệm Trương đứng dậy, mặt kính nể Tần Xuyên:
- Chủ tịch Tần, anh nói đúng. Tôi lớn tuổi rồi, thật sự mặt cũng dày rồi. Hôm nay tôi sẽ họp mặt tất cả nhân viên, cải tiến tất cả mọi chi tiết.
Tần Xuyên đứng dậy vỗ vỗ vai ông ta, sau đó cùng Diệp Tiểu Nhu rời khỏi cửa hàng.
Vì không vội về công ty, Tần Xuyên nắm tay cô dạo trong khu mua sắm, muốn mua cho Diệp Tiểu Thiên gì đó.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu cứ không chú ý, thi thoảng lại nghĩ đi đâu đó.
- Tiểu Nhu, em sao thế, có tâm sự sao?
Tần Xuyên ân cần hỏi.
Cô gượng cười:
- Em chỉ đang nghĩ, anh Tần Xuyên thật là giỏi mọi thứ. Chỉ dùng một thời gian ngắn mà đã khiến chủ tiệm Trương phải đỏ mặt. Nếu bình thường anh đi làm trong công ty, thì không biết sẽ có bao người sùng bái anh.
Tần Xuyên cười:
- Vì chủ tiệm Trương là một người thật thà. Không phải ai cũng dễ nói chuyện như vậy đâu.
Diệp Tiểu Nhu hơi hụt hẫng:
- Nhưng ngay cả một người thật thà như vậy em cũng không thuyết phục được…Anh Tần Xuyên, em thấy mình thật vô dụng.
Mặc dù em thấy chủ tiệm Trương có chỗ sai, nhưng em không biết phải nói với ông ấy thế nào. Hơn nữa em lại dễ mềm lòng, nghe ông ấy kể khổ một chút, là em không còn nhẫn tâm nói thêm gì nữa…Em thế này có phải không thể làm quản lý được đúng không.
Tần Xuyên đã hiểu cô đang nghĩ gì, bèn giơ tay nhéo gương mặt của cô:
- Nha đầu ngốc, không phải em vô dụng, mà là em quá tốt bụng, nhưng…Có lẽ em không hợp với công việc hiện tại lắm.
Diệp Tiểu Nhu cười khổ:
- Thật ra em đã biết điều này từ lâu, em không rành về quản lý, sao có thể vội vàng đi làm giám đốc chứ.
Tần Xuyên nghĩ một lát, đột nhiên hắn nhớ ra những suy nghĩ trước đó của mình:
- Tiểu Nhu, hay là em giúp anh lập một quỹ từ thiện nhé. Anh thấy làm từ thiện thích hợp với em hơn đấy.
Trong bữa tiệc từ thiện của kinh thành lần đó, mặc dù Tần Xuyên đã quyên góp không ít, nhưng hắn luôn nhớ một điều rằng, phải quyên góp cho những đứa trẻ mồ côi nghèo khó.
Thêm lần này, Tần Xuyên cảm thấy có lỗi với những người nhà của người bị chết bên Nhật Bản, nên cũng muốn bồi thường cho họ.
Vì vậy, Tần Xuyên thấy cần có một người giúp hắn thực hiện tâm ý này.
Diệp Tiểu Nhu vừa vặn lại là một người rất hài hòa cả về ngoại hình lẫn tính cách. Cộng thêm công tác từ thiện vốn là sự cống hiến không cần báo đáp, nên không có áp lực gì đối với Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu vừa nghe xong bèn thấy choáng, vì vậy Tần Xuyên đã tìm một quán đồ ăn vặt, ngồi xuống, gọi mấy món ăn ngọt, nói từ từ những suy nghĩ của mình cho cô hay.
Khi Tần Xuyên nói rõ về một quỹ từ thiện giúp đỡ những người nghèo khó trên khắp thế giới, hắn phát hiện ra, hai mắt Diệp Tiểu Nhu như sáng lên, cô nhìn hắn đầy ngưỡng mộ.
- Anh Tần Xuyên, em xin lỗi…
Diệp Tiểu Nhu nói nhỏ.
Tần Xuyên ngớ người:
- Sao thế, sao tự nhiên em lại nói xin lỗi?
- Em….Mặc dù trước kia em biết anh là người tốt, nhưng em thấy anh vẫn có chỗ nào đó xấu xa, và hơi dê già nữa…Không ngờ, hóa ra nội tâm của anh lại thuần khiết và tốt bụng vậy, mà lại vĩ đại vô tư vậy, em cảm thấy mình có lỗi với anh, em đã hiểu lầm anh từ trước đến giờ…
Diệp Tiểu Thiên đã suýt khóc vì bị Tần Xuyên làm xúc động.
Tần Xuyên dở khóc dở cười. Hắn chỉ là lắm tiền quá, và muốn bù đắp sự áy náy trong lòng mình thôi mà. Sao tự nhiên lại biến thành vĩ nhân chứ?
Nhưng, được cô ấy sùng bái như vậy, hắn vẫn rất ngạo nghễ.
Tần Xuyên lập tức lộ ra một vẻ mặt thâm trầm, hai tay nắm lấy tay Diệp Tiểu nhu, rồi nói đầy thâm tình:
- Tiểu Nhu à, trước kia anh không nói đến việc này, là vì sợ em cảm thấy áp lực khi ở bên cạnh anh.
Anh cũng biết, cảnh giới tư tưởng của mình hơi cao. Nhưng em phải tin anh, anh chỉ muốn làm một việc thiện đơn thuần, chỉ vậy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận