Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 564: Anh rất lúng túng

Tần Xuyên nhấc chân khỏi ngực Trần Chí Hào, tuy nhiên bản thân Trần Chí Hào đã sợ đến mức không dám đứng dậy.
- Đứng dậy!
Tần Xuyên hét lớn một tiếng.
Trần Chí Hào giật mình, lảo đảo đứng dậy.
Ánh mắt của gã mang theo sự mê hoặc mà sợ hãi, cẩn thận nhìn Tần Xuyên, gã không thể nào hiểu được, tư liệu của gã ngay cả Bộ an ninh quốc gia cũng khó có thể điều tra được, sao Tần Xuyên lại biết rõ đến như vậy?
Những thông tin này, nếu tùy tiện đưa vài cái ra ngoài ánh sáng, Long gia vì danh dự, sẽ đá thằng con rể này ra khỏi cửa!
Hơn nữa, nếu để vợ gã là Long Hải Hà biết được, hóa ra bên ngoài gã còn có người phụ nữ khác, còn làm người ta có bầu... Trần Chí Hào căn bản không dám tưởng tượng!
Giọng Tần Xuyên trầm thấp:
- Anh làm con rể Long gia sắp được ba mươi năm, bị vợ anh chèn ép, trong nhà không có địa vị, không có danh dự của người đàn ông, nên trong quân đội thường ức hiếp nữ tướng lĩnh, muốn lấy lại danh dự của mình từ những người phụ nữ khác...
- Những điều này tôi mặc kệ, nhưng lần này anh tìm nhầm người rồi. Người con gái của Tần Xuyên này không phải người để tìm lại chút tự tôn cho mấy gã đàn ông đáng thương kia, biết rõ chưa?
Tần Xuyên vỗ vỗ mặt Trần Chí Hào, vang lên tiếng “bách bách”.
Mặt Trần Chí Hào đỏ lên, căn bản không dám phản kháng, chỉ có thể gật đầu liên tục.
Liễu Hàn Yên đứng cạnh có chút kinh ngạc, hóa ra Trần Chí Hào nhắm vào cô như vậy, còn vì nguyên nhân đó, vậy mà trước giờ cô chưa hề nghĩ đến, lại để Tần Xuyên nghĩ đến trước.
Tần Xuyên nói tiếp:
- Được rồi, anh đã hiểu rõ rồi, vậy thì giờ anh mở hệ thống thông tin lên, có lẽ anh biết báo cáo tình hình với đám cấp trên của anh như thế nào rồi đấy.
- Tôi... tôi biết rồi,
Trần Chí Hào run rẩy nói:
- Xin anh, đừng nói cho vợ tôi biết... tôi... tôi sẽ không toàn mạng!
Tần Xuyên nhếch miệng,
- Tất cả do anh chọc chúng tôi trước, nếu anh không nói lung tung, tôi cam đoan với anh anh có thể tiếp tục làm con rể Long gia.
Nói xong câu này, Tần Xuyên mở hệ thống liên lạc vệ tinh, phòng họp bên kia vốn đang đợi kết nối để lớn tiếng chất vấn xem tình hình thế nào.
- Tần Xuyên! Cậu đừng có mà không coi ai ra gì! Pháp bất dung tình, cậu cứu con của Long gia chúng tôi, nhưng không có nghĩa cậu làm sai việc gì chúng tôi cũng không bắt cậu!
Long Hải Hiên vỗ bàn nói.
Tần Xuyên giang tay ra,
- Tham mưu trưởng Long, tôi nghĩ chuyện lần này chỉ là một sự hiểu lầm, vừa nãy tôi sợ nhiều người khó nói rõ được, nên mới tạm thời ngắt liên lạc, giờ nói rõ ràng rồi, tránh các vị nghĩ tôi bịa chuyện, ông nghe Tham mưu Trần nói đi.
- Hả? Lại là hiểu lầm? Trần Chí Hào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Long Hải Hiên không kìm được bèn chất vấn em rể.
Trần Chí Hào nuốt nước miếng, trong lòng vô cùng nhục nhã và không cam lòng, nhưng vì mạng sống, gã đành ra vẻ sám hối cúi thấp đầu, nói:
- Tham…tham mưu trưởng, tôi... vừa nãy tôi đã tự xét lại hành vi gần đây của mình, đã hoàn toàn tỉnh ngộ, tôi thấy lỗi đều do tôi, chứ không phải là do Liễu tướng quân, cũng không phải do Tần công tử.
...
Trong phòng họp quân đội Trung Quốc, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, chuyện quái gì đây!?
Chỉ trong vài phút, sao Trần Chí Hào lại tự mình đòi gánh tội rồi!?
Mấy ông già đều nhìn Tần Xuyên với ánh mắt kỳ lạ, còn Tần Xuyên làm bộ vô tổi, ngoan ngoãn đứng phía sau, không thể nhìn ra được điều gì.
- Rốt cuộc cậu đang nói gì vậy, chẳng lẽ Tần Xuyên đến Sudan, cậu ta đánh cậu, đều là trách nhiệm của cậu!?
Long Hải Hiên hỏi.
Trần Chí Hào khoan thai cười nói:
- Thực ra... tôi cũng hơi phóng đại mọi chuyện, Tần Xuyên chỉ tranh luận với tôi... chứ không đánh tôi, tôi cảm thấy do tôi quá nhỏ mọn... còn về chuyện Liễu tướng quân bảo Tần Xuyên đến đây, thực ra đã xin phép tôi... Tôi cũng đã đồng ý. Nhưng... nhưng lúc trước tôi quên mất chuyện này... trách nhiệm là ở phía tôi.
- Trần Chí Hào! Cậu đang nói cái quái gì vậy!
Long Hải Hiên tức giận, như vậy chẳng phải đang khiến Long gia mất mặt sao?
Trần Chí Hào run lên, bị chửi một trận, dù sao vẫn tốt hơn, gã đành cắn răng cười khổ,
- Tôi sai rồi, tôi sẽ viết kiểm điểm, tôi bằng lòng chịu xử phạt!
Hai vị cấp cao trong phòng họp nhìn nhau, hoàn toàn không thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đều biết, chắc chắn lúc nãy Tần Xuyên đã làm hoặc nói gì đó, nhưng không có bằng chứng, Trần Chí Hào còn liều mạng ôm hết lỗi về mình, họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Tần Xuyên ngáp một cái, đi đến bên cạnh kéo tay Liễu Hàn Yên, nói với người bên kia,
- Được rồi, mọi chuyện đã nói rõ ràng rồi, vậy với tư cách là tiểu anh hùng và người chồng tốt đẹp trai anh tuấn vượt đại dương xa xôi đến thăm đội cứu trợ y tế quốc tế của vợ, tôi xin phép cáo lui trước. Các vị không cần làm khó dễ Trần Chí Hào quá, anh ta chịu áp lực tinh thần lớn, phạm chút sai lầm cũng là chuyện khó tránh.
Nói xong, Tần Xuyên vỗ vai Trần Chí Hào, trao ánh mắt “Anh biết nên làm thế nào” xong, liền kéo Liễu Hàn Yên ra khỏi phòng họp.
Lúc hai vợ chồng ra ngoài, lúc này trừ binh lính tuần tra, đa số mọi người đều đã ngủ rồi.
Nơi bình nguyên Châu Phi mênh mông, sao trên trời sáng lấp lánh, trong bóng đêm yên tĩnh, hai người có thể nghe được nhịp thở của nhau.
Cứ đứng yên như vậy tầm ba phút, hai người mới mở miệng nói chuyện.
- Vợ à, em ngủ ở đâu.
Dường như tất cả những chuyện xảy ra trong phòng họp lúc nãy chưa từng xảy ra, Tần Xuyên cười nhạt hỏi cô.
Trong mắt Liễu Hàn Yên lóe lên nhiều cảm xúc, nhưng không hỏi Tần Xuyên nhiều,
- Đi theo em.
Cô đưa Tần Xuyên đến một gian phòng nhỏ, đó là phòng làm việc của cô.
Liễu Hàn Yên lấy từ trong góc ra một chiếc giường xếp, mở ra đặt trong phòng làm việc, lấy từ trong tủ một chiếc mền đơn, đơn giản trải xuống như vậy.
- Giường nhỏ như vậy, hay là em ngủ đi, tối nay anh luyện công, không ngủ.
Tần Xuyên gãi gãi đầu, nói xong định xoay người bước ra ngoài.
Liễu Hàn Yên kéo tay Tần Xuyên lại, đôi mắt dường như có điều muốn nói.
- Sao vậy? Còn có việc gì sao?
Tần Xuyên hỏi.
Liễu Hàn Yên mấp máy môi dưới, nói:
- Có phải anh vẫn còn giận em? Nên không muốn ngủ cùng với em...
Tần Xuyên cười khẽ, tiến lên ôm lấy cô, bế cô đi đến bên cạnh giường, hai người cùng nằm xuống chiếc giường đơn nho nhỏ.
Hai người dính chặt vào nhau, một tay Tần Xuyên ôm lấy eo cô, hai người mặt đối mặt, khoảng cách giữa chóp mũi không đến ba ly.
Lúc mới kết hôn, nếu có cơ hội thế này, chắc chắn Tần Xuyên sẽ sờ mó lung tung, giờ chẳng biết do có không ít kinh nghiệm chuyện trai gái, hay do tâm tính thay đổi, Tần Xuyên chỉ ôm lấy cô cũng cảm thấy khá thỏa mãn.
- Gần hai ngày anh không đánh răng rồi, miệng hôi không.
Tần Xuyên hỏi.
- Không,
Liễu Hàn Yên nói:
- Có chút mùi cà ri.
- Hà, xin lỗi, ăn ở sân bay, cái mũi nhỏ của em thính thật đấy.
- Sao anh đi máy bay mà không có ghi chép xuất nhập cảnh?
- Anh không nói em biết.
- Ơ...
Trong phòng làm việc mờ mờ, rơi vào im lặng.
Sau khi nhìn nhau như vậy mười mấy phút, Tần Xuyên mỉm cười,
- Vợ, em mở to hai mắt nhìn anh như vậy, chẳng lẽ định ngủ mở mắt.
- Em đang nghĩ vài việc, không ngủ được.
Liễu Hàn Yên buồn bả nói.
Tần Xuyên thở dài,
- Nghĩ gì vậy? Không để sáng mai nghĩ được sao?
- Anh không thích em nói “xin lỗi”, nhưng em muốn nói “Cảm ơn” với anh, anh có giận không?
Liễu Hàn Yên hỏi.
- Vì chuyện ban nãy?
- Ừ.
Tần Xuyên cười tà,
- Anh cũng không thích em nói “cảm ơn” với anh, nếu em muốn cảm ơn anh, tốt nhất hôn anh đi, hoặc gọi anh “chồng yêu”đi!
Liễu Hàn Yên suy nghĩ một chút, dường như không thể nào gọi được, chỉ tiến lên,dùng bờ môi mềm mại lành lạnh, hôn lên môi Tần Xuyên một cái.
- Ngoan lắm, giờ đến lượt anh hôn em.
Tần Xuyên đưa tay sờ lên gương mặt cô, sau đó cũng hôn một cái, nói:
- Đây không phải anh cảm ơn em, mà là xin lỗi em.
Liễu Hàn Yên nghi hoặc:
- Xin lỗi, vì sao?
Tần Xuyên tự giễu cười,
- Trước kia anh cứ không hiểu, vì sao em không để ý đến an nguy của bản thân, cứ phải gia nhập quân đội, rõ ràng có thể ném những việc đó cho người khác, nhưng lại cứ ngang bướng... Chẳng lẽ là vì lòng tự tôn của em, nên không muốn sống dựa vào đàn ông.
- Hôm nay nhìn em tiễn những chiến sĩ kia đoạn đường cuối cùng, anh đã nghĩ thông rồi... Trước nay anh muốn em suy nghĩ cho bản thân, muốn em dựa vào anh, sống cuộc sống của hai người chúng ta. Nhưng anh không nghĩ đến, trên đời này còn có rất nhiều người cần dựa vào em, cần em làm chỗ dựa tinh thần cho họ.
- Không phải em quá ích kỷ, từ trước đến nay người ích kỷ là anh, có điều trước nay anh không hề chú ý mà thôi.
Liễu Hàn Yên kinh ngạc nhìn hắn, hốc mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không, em cũng có lúc ấm đầu, tự tư tự lợi, lần trước đi Nhật, đơn thuần chỉ muốn thỏa mãn lòng báo thù của mình...
Tần Xuyên cười nói:
- Biết là ấm đầu, vậy thì đừng làm việc ngốc nghếch nữa. Giống như hôm nay ấy, thực ra chỉ cần giao mọi chuyện cho anh, dù anh không giết người, cũng có thể giải quyết sự việc... không cần lựa chọn một mình gánh hết, có rất nhiều chuyện, một mình chỉ có thể gánh, nhưng hai người thì có thể giải quyết.
- Ừm, em biết rồi.
Liễu Hàn Yên cười.
Tần Xuyên hít sâu một hơi, kỳ quái nói:
- Vợ, giờ em cười rồi, sao bình thường lúc anh trêu chọc em, em chẳng thèm cười lấy một cái? Cứ như vậy anh lúng túng lắm!
Liễu Hàn Yên nghi hoặc:
- Anh đùa với em khi nào?
Tần Xuyên ngạc nhiên,
- Hóa ra em không biết lúc nào là anh đang nói đùa để chọc em vui sao?
Liễu Hàn Yên vô tội nhìn hắn, từ nhỏ cô lớn lên trong gia đình quân đội, Liễu Trung Nguyên dạy dỗ cô nghiêm khắc như con trai, trong cuộc sống vốn không có nhiều chuyện đáng cười.
Sau đó cô đến Thủy Vân Tĩnh Trai học nghệ, lại gia nhập quân đội, tất cả mọi nơi đều rất nghiêm túc, cộng thêm bản thân cô không giỏi giao tiếp, kinh nghiệm xã hội không nhiều, đàn ông kể chuyện cười cho cô nghe, trêu chọc cô, cô căn bản không biết nên phản ứng như thế nào.
Nói thẳng ra, Liễu Hàn Yên cười, hầu hết đều là những lúc cô cảm thấy phải nở nụ cười mới phải phép, chẳng hạn như khi đưa tiễn các chiến sĩ, không thể khóc sướt mướt, không thể mặt lạnh, nên cô mới mỉm cười.
Giờ nghe hắn nói vậy, Liễu Hàn Yên cũng cảm thấy hơi ngại, hóa ra Tần Xuyên luôn chọc cho cô vui vẻ, nhưng cô thật sự không biết rõ nên cười vào lúc nào.
- Hay... hay là, lần sau khi anh đùa với em, anh làm ám hiệu với em một chút nhé.
Liễu Hàn Yên nghĩ ra một cách.
Tần Xuyên dở khóc dở cười,
- Cô vợ ngốc, vậy không phải anh càng lúng túng hơn à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận