Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 508: Hiểu nhầm

Thời gian sau đó, ba người Tần Xuyên đều làm việc trong tòa nhà này. Mới đầu họ còn ra ngoài ăn cơm. Nhưng gần đây chỉ có mấy nhà hàng đó, họ ăn phát ngát.
Không biết Holman mua được một chiếc xe đạp cũ từ đâu, anh ta ra ngoài chợ mua một chút đồ rồi bắt đầu tự nấu.
Sau đó có một vài túi đồ lớn được gửi đến đây. Chúng là những phần của máy tính mà Holman chưa đem được tới trước đó.
Mặc dù đã dùng kỹ thuật nano của thời đại Holman, nhưng vẫn có một vài bộ phận khá lớn, nên đành phải chuyển dần đến đây.
Sáng sớm, bên cạnh đống linh kiện và bộ phận lắp ráp của máy tính, Tần Xuyên đang cùng Nạp Lan Thấm nhìn số liệu trên laptop và bàn luận.
Tần Xuyên chặc miệng, ngán ngẩm nói:
- Chẳng phải cô nói không còn sơ hở nào nữa sao? Cô chưa tính toán đến vấn đề hao tổn năng lượng à?
- Này, điều này anh trách tôi được sao? Tôi còn tưởng bộ mạch chủ và CPN với công nghệ Nano của Holman chế tạo phải ngốn ít năng lượng lắm cơ đấy.
Nạp Lan Thấm đang uống một cốc sữa chua không biết tên tuổi là gì. Nhưng hình như chua quá, nên cô cứ chau mày suốt.
Tần Xuyên đánh một chuỗi số liệu trên bàn phím, tính toán một lát:
- Muốn đạt đến mức độ thấp nhất mà chúng ta yêu cầu, 20 triệu W, giờ vẫn chưa đủ, xem ra phải lắp thêm một hệ thống giải nhiệt rồi.
- A? Lại tăng thêm đồ à? Nếu cứ thế này bao giờ mới về nhà được?
Nạp Lan Thấm lầm bầm:
- Tôi còn chưa kịp xem tập mới nhất…
Tần Xuyên đâu còn để ý đến việc đọc truyện tranh của cô ấy:
- Chẳng phải cô muốn điều tra Thanh Liên Môn, Phó Thanh Y sao? Muốn điều tra ra thì cố gắng làm cho tốt đi.
Nạp Lan Thấm nghiến răng, đành trút giận vào cốc sữa chua trên tay:
- Đáng chết, sữa chua chua quá, không thèm uống nữa!
Thấy cô muốn vất đi, Tần Xuyên bèn giật lại:
- Cô chê chua cũng đừng vất đi chứ, lãng phí.
Tần Xuyên nói vậy, bèn tu ừng ực nửa cốc sữa chua còn lại đến hết sạch.
Nhìn sang Nạp Lan Thấm, mặt cô đỏ ửng lên, đang nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
- Sao? Đẹp trai quá nên bị hớp hồn rồi à?
Tần Xuyên hỏi.
- Ống…Ống hút đó tôi dùng rồi mà.
Nạp Lan Thấm lẩm bẩm.
Tần Xuyên thờ ơ xua tay:
- Mặc dù cô hơi bẩn thỉu, nhưng tôi cũng không nề hà. Ai bảo tôi dễ tính cơ chứ.
- Cút ngay! Tôi đá chết anh! Anh dám bảo tôi bẩn à?! Nước bọt của tôi thơm lắm đấy!!
Nạp Lan Thấm nói đoạn, rồi vất luôn vẻ thục nữ, giơ chân đạp lên bụng Tần Xuyên!
Tần Xuyên kêu đau “oái” một tiếng, giống như bị đá trúng vậy. Hắn co quắp lăn lộn trên sàn nhà.
Nạp Lan Thấm giật mình, vội ngồi xuống hỏi:
- Này! Sao anh không tránh ra chứ?! Anh chẳng phải là Kiếm Ma sao?
- Mẹ kiếp…Sao tôi ngờ được rằng bị chính đồng đội đánh lén chứ…
Tần Xuyên đau đớn nói.
Nạp Lan Thấm hơi hoảng hốt. Cô biết sức mạnh của chân mình thế nào, lo lắng nói:
- Anh…Anh không sao chứ? Bị nội thương rồi sao?
Đúng lúc cô đang không biết xoay xở thế nào, đột nhiên Tần Xuyên giơ tay, ôm lấy eo Nạp Lan Thấm, sau đó kéo xuống dưới!
- A!
Nạp Nan Thấm kêu lên một tiếng, nhào lên người Tần Xuyên.
Tần Xuyên lại lật người, đè Nạp Lan Thấm xuống dưới, khóa hai tay của cô, cười ha ha nói:
- Ai bảo dám đánh lén tôi! Có tin tôi sẽ trừng phạt cô ngay bây giờ không?!
Nạp Lan Thấm vừa xấu hổ vừa giận. Hóa ra hắn lừa cô. Lập tức cô mặt đỏ tía tai mắng:
- Cút ngay, con chồn hôi này! Đè lên người tôi hôi chết đi được!
- Cô đến đây cả tuần rồi mà chưa thay tất, còn dám nói tôi hôi à!
Tần Xuyên hỏi lại.
Nạp Lan Thấm kêu lên:
- Chân tôi thơm, cần quái gì phải thay! Anh không tin thì tự ngửi xem!!
- Cô tởm quá đấy!
- Phì phì phì! Anh mới tởm! Buông tôi ra ngay! Nếu không buông ra tôi nhổ nước bọt đấy!
- Tôi không buông đấy, cô làm gì được tôi nào?
Tần Xuyên cười hì hì.
Nạp Lan Thấm không nói thêm nữa, cô bắt đầu nhổ nước bọt phì phì vào Tần Xuyên, như bắn súng liên thanh vậy.
Tần Xuyên như muốn điên lên. Đây chính là hoa khôi trường đại học Đông Hoa bình thường rất nho nhã hấp dẫn đó sao!? Đây là một con điên thì đúng hơn!
- Cô dám nhổ nữa à! Còn nhổ là tôi điên lên đấy!
Tần Xuyên nhắn mặt, vì nước bọt bắn cả lên mắt hắn.
- Tôi nhổ cho anh chết! Để anh ngửi xem có thơm không! Phì!
Tần Xuyên cũng bực, hắn cúi thấp đầu, dùng miệng chặn miệng Nạp Lan Thấm lại!
- Ư!
Nạp Lan Thấm mở to mắt, lông mi rung rung, dùng ánh mắt kinh ngạc tột độ nhìn Tần Xuyên.
Tần Xuyên thầm đắc ý. Lần này cô ta phải sợ rồi chứ. Cũng không biết tại sao, có lẽ vì đang đè lên một cơ thể với đường cong tuyệt vời, nên khiến hắn cũng hơi xúc động.
Tần Xuyên không kiềm chế được, bắt đầu đưa lưỡi vào miệng Nạp Lan Thấm. Vốn hắn còn lo cô sẽ cắn mình, nhưng hình như Nạp Lan Thấm không dữ dằn như vậy nữa.
Lưỡi của cô sợ sệt mốn trốn, khiến Tần Xuyên càng thấy thú vị, hắn đuổi theo cô.
Dần dần, tiếng nói của Nạp Lan Thấm yếu ớt dần. Cơ thể nóng lên, hai tay đang giãy dụa cũng trở nên yếu đuối.
Còn tay Tần Xuyên thì dần chuyển động, đưa đến ngực trái của Nạp Lan Thấm và sờ vào đùi của Nạp Lan Thấm.
Nạp Lan Thấm chưa từng gặp một trận đấu thế này. Đầu cô không nghe cô điều khiển nữa. Cô muốn kháng cự, nhưng lại hơi muốn chấp nhận. Không biết phải làm thế nào, chỉ có thể nhắm mặt lại để hắn vuốt ve.
Cũng không biết từ bao giờ, Holman đã cầm một chiếc đĩa bước đến cửa phòng. Thấy hai người đang hừng hực trên sàn nhà, anh ta ngớ ra.
- Tôi nghe nói người phương Đông rất bảo thủ cơ m nhỉ, chậc chậc, xem ra tôi nghĩ sai rồi. Hai người tiếp tục đi.
Holman cười đầy thâm ý, cắn miếng bánh mỳ rồi chạy vào phòng khác ăn sáng.
Nhưng bị anh ta chen ngang như vậy, khiến Tần Xuyên và Nạp Lan Thấm tỉnh hẳn người!
Tần Xuyên đứng dậy khỏi người cô, hơi lúng túng. Hắn tự hỏi sao lại thành thế này.
Rõ ràng là cô ấy đá hắn trước, sau đó hắn muốn dạy cho cô ấy một bài học, sao lại thành ra cục diện ám muội như vậy chứ?
Nạp Lan Thấm càng đỏ mặt hơn. Sau khi bò dậy khỏi mặt đất, cô chỉnh lại quần áo đã xộc xệch.
Căn phòng trở nên yên lặng. Cuối cùng, Tần Xuyên ngượng ngập cười xin lỗi:
- Xin lỗi, tôi…tôi vốn không có ý đó…Hiểu lầm rồi…
Không ngờ, câu này khiến cho Nạp Lan Thấm bực luôn, cô quay lại trừng mắt nói:
- Hiểu lầm?
- Á….
Đột nhiên Tần Xuyên ý thức được rằng, hình như hắn đã dùng sai từ.
Nạp Lan Thấm lạnh lùng hỏi lại:
- Anh có phải là đàn ông không?
- Đương nhiên rồi!
Tần Xuyên lập tức đáp.
- Vậy anh còn mặt mũi nào nói với tôi, những gì anh vừa làm với tôi chỉ là hiểu lầm?
Tần Xuyên nuốt nước bọt, không biết phải nói sao.
Nạp Lan Thấm thấy hắn không nói gì, rất tức giận, giậm chân nói:
- Đồ khốn, đồ nhát gan! Kiếm Ma quái gì chứ, tôi thấy anh là một con côn trùng ti tiện! Tôi về nước đây, tôi không muốn nhìn thấy cái mặt anh nữa!!
Nạp Lan Thấm nói xong, bèn chạy ra khỏi tòa nhà, lao ra đường.
Tần Xuyên do dự có nên đuổi theo hay không. Nhưng đuổi theo hắn biết nói gì đây? Sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy? Hay là nói rằng vì thấy cô ấy xinh đẹp nên hắn không chịu được?
Ngồi thụp xuống đất, Tần Xuyên gãi đầu, vô cùng phiền não. Sao tự nhiên lại thành thế này chứ.
Holman gặp chiếc bánh mì đi từ căn phòng ra, thấy chỉ còn Tần Xuyên, anh ta cười khổ lắc đầu:
- Hai người cãi nhau à? Người anh em, anh chẳng biết nắm lấy cơ hội gì cả. Một cơ hội tốt như vậy mà sao lại thành cãi nhau chứ?
- Anh thì biết gì? Ban đầu tôi coi cô ấy thành đối thủ gây phiền phức, sau đó lại thành đồng minh trên một trận tuyến, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc cùng cô ấy…cùng cô ấy…anh hiểu mà.
Tần Xuyên thở dài.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến việc coi Nạp Lan Thấm là phụ nữ.
Cô ấy hoàn toàn trái ngược với Lăng Lạc Tuyết hắn gặp trước đó. Lăng Lạc Tuyết giống như đàn ông, nhưng nội tâm lại là phụ nữ. Còn Nạp Lan Thấm thì sao? Ngoài mặt thì cao quý nho nhã, nhưng sau lưng lại bừa bãi nóng nảy.
Với những người như Nạp Lan Thấm, càng hiểu rõ cô ấy, càng không nghĩ cô ấy là con gái nữa. Vì thế, xảy ra những việc này, Tần Xuyên không biết phải làm gì.
Holman bĩu môi, nhún vai rồi nói:
- Được rồi. Mặc dù tôi không biết quan hệ giữa hai người thế nào. Nhưng cô ấy là phụ nữ, phải không, hơn nữa, anh đã hôn cô ấy, mà cô ấy không kháng cự…Đúng chứ?
Tần Xuyên ngớ người, hắn suy nghĩ về lời của Holman, mắt đầy suy tư.
Vài phút sau, Tần Xuyên đứng dậy, phủi mông nói:
- Holman, cho tôi mượn xe đạp của anh.
- Đi đi, nhưng nhớ phải trả lại nguyên lành cho tôi đấy.
Holman nháy mắt:
- Để tôi làm tiếp việc ở đây, hai người nói chuyện đi.
Tần Xuyên đầy cảm khái, hắn bước lên, vỗ vỗ vai Holman nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi nói với anh điều này. Anh rất tốt, người anh em.
Holman nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng.
Tần Xuyên đi ra cửa, bước lên xe rồi bắt đầu lao vào trong khu thành phố. Mặc dù hắn không biết Nạp Lan Thấm đi đâu, nhưng hắn có thể dùng cảm nhận chân khí để xác định phạm vi tìm kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận