Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 606: Trên thương trường thì nói ngôn ngữ thương trường

Tần Xuyên đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên khi bị khiêu khích như vậy vẫn thản nhiên như không:
- Được. Các người muốn so cái gì? Chẳng lẽ muốn so y thuật với tôi? Có vẻ các người không phải đối thủ của tôi.
Một đám người nhà họ Tần ai nấy đều hổ thẹn. Bọn họ nhớ lại vị khách quý người Thụy Điển lần trước cũng là nhờ vào y thuật của Tần Xuyên mới tạo được mối quan hệ.
Rõ ràng Tần Xuyên đã làm không ít việc cho gia tộc, nên bọn họ lại càng thêm xấu hổ.
Tần Hà nghiêm nghị nói:
- Là con cháu nhà võ, cần văn võ song toàn, cho nên mới có thi võ thi văn. Quả thật về võ mày hơn bọn tao rất nhiều. Nhưng trong kỳ thi văn thì chưa chắc đã thắng được đâu!
Tần Hà chắp tay với Tần Tường Thụy:
- Ông nội, cháu xin ông đồng ý cho kỳ thi văn năm nay được tổ chức sớm, để cho chúng cháu so tài với Tần Xuyên một lần. Xem người nào có thành thích cao hơn!
Mọi người nghe xong đều ồn ào xôn xao, đây cũng không phải chuyện đơn giản.
Nhưng Tần Hà đã nói vậy nhất định là có cơ sở để tự tin.
Nghĩ kỹ một chút, mọi người đều cảm thấy, Tần Xuyên với tư cách là Kiếm Ma, hoàn toàn không nhàn rỗi, bay chạy khắp thế giới, liệu có được bao nhiêu thời gian công sức mà quan tâm đến việc ôn bài thi văn, mà quan tâm đến công ty của hắn?
Hơn nữa, Tần Xuyên thuộc hàng mạnh trong mảng võ, dù sao cũng là đứa trẻ nông thôn, nào hiểu được mấy thứ kinh doanh cùng chiêu trò chốn thương trường?
Luận võ, ai cũng sợ hắn. Nhưng so tài buôn bán, rất nhiều người cảm thấy có thể bỏ xa Tần Xuyên mấy con phố.
- Kỳ thi gia tộc là một chuyện lớn. Cho dù có muốn tổ chức sớm cũng phải chuẩn bị rất nhiều. Vội vàng như thế, chỉ sợ có hơi khó…
Tần Minh lo lắng cho Tần Xuyên nên vẫn muốn khuyên can.
Tần Mãnh cũng hiểu được sự nguy hiểm ở đây nên nói:
- Thi văn cần chuẩn bị một năm, giờ còn chưa đến nửa năm, xem ra lúc này…không hợp lắm.
Sắc mặt Tần Uy lại vẫn lạnh lùng:
- Anh ba, em lại cảm thấy cho dù có thi trong bao lâu cũng là công bằng với mọi người. Bởi vì thời gian dành cho mỗi người đều giống nhau, không phải sao?
- Bác hai, chú ba, hai người đừng hiểu lầm ý cháu. Không cần tất cả mọi người cùng tham gia đâu, chỉ cần có bất cứ ai có thể thắng được Tần Xuyên, là có thể chứng minh những đứa con cháu khác nhà chúng ta không thua hắn.
Tần Hà giải thích một cách đầy chính nghĩa.
- Tôi thấy rất được đấy. Đứa cháu Tần Hàng của tôi có thể đấu thử với Tần Xuyên đó. Cũng tốt, để cho tiểu tử này chừa cái tính càn quấy hung hăng đi!
Chú sáu đắc ý nói.
Toàn bộ người nhà họ Tần trong đại sảnh đều hít một hơi. Ai cũng biết Tần Hàng là thiên tài kinh doanh đã học ở một trường Đại học danh tiếng ở Mỹ mới về nước. Thật ra, lần thi văn này, tất cả mọi người đều mặc định Tần Hàng sẽ đứng thứ nhất. Chú sáu làm vậy rõ ràng muốn làm khó Tần Xuyên đây.
Tần Tường Thụy và Tần Hán nhìn nhau một cái. Tuy họ cũng cảm thấy chuyện này không ổn lắm nhưng nếu cứ tiếp tục, quả thực Tần Xuyên sắp cưỡi lên đầu các trưởng bối này rồi.
Vì vậy, Tần Hán cao giọng nói:
- Tần Xuyên, cậu có nhận lời khiêu chiến này không?
Tần Xuyên cười ngoan độc:
- So cũng được. Nhưng nếu so với Tần Hàng…tôi muốn cậu ta phải đồng ý đánh cuộc.
- Đánh cuộc?
Tần Hán không hiểu hỏi thăm thử.
Hỏi mới biết, Tần Xuyên dùng Lục Tích Nhan ra để đánh cuộc, còn Tần Hàng là dùng hết tất cả tài sản ra để cược.
- Hồ đồ! Sao có thể dùng một cô gái còn sống sờ sờ ra để đánh cuộc được?
Tần Tường Thụy gõ quải trượng trách mắng.
Tần Xuyên cũng chẳng biết phải làm thế nào. Ban đầu là Lục Tích Nhan muốn dùng chính thân thể của mình để ủng hộ hắn, khuyên cũng không nổi, bây giờ bị người khác khinh bỉ hắn cũng lười giải thích.
Tần Hàng cười thầm. Anh ta dựa vào Tần Hà hỗ trợ, hiện đang hợp tác với tập đoàn Mỹ Nghệ, còn được Tập đoàn Tài chính lớn của nước ngoài hùn vốn đầu tư, cũng là hạng mục lớn.
Hiện nay, giá trị thị trường của những hạng mục này đã sớm vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người trong gia tộc.
Cho nên, Tần Hàng không hề lo lắng, mà lớn tiếng nói:
- Đương nhiên đàn ông nhà họ Tần nói phải giữ lời!
Tần Xuyên nhếch miệng cười cười:
- Vậy là tốt rồi. Tao còn sợ rằng mayf sẽ ôm đầu kêu khóc đấy.
- Hừ! Mày đừng khóc là được.
Tần Hàng khinh thường.
Tần Tường Thụy thấy ván đã đóng thuyền bèn lên tiếng:
- Nếu vậy, chúng ta hãy đợi thêm một chút nữa rồi vào từ đường, trước mặt liệt tổ liệt tông quyết một trận thắng thua!
Chuyện đã định xong, không bằng thổi cho nó trở nên long trọng hơn, cũng để cho kẻ thua trận phải nhớ thật sâu.
Đương nhiên mọi người đều nghĩ rằng nhất định Tần Xuyên sẽ thua trận, trừ phi có kỳ tích gì đó.
Dù sao thi văn cũng cần thời gian chuẩn bị, nên thời gian thi định vào lúc chiều tối, sau khi ăn cơm trưa xong, cho hai phe nửa ngày để đi lấy tài liệu cần thiết đến.
Thi thố xong xuôi là đến Tết, đương nhiên kẻ thua trận nhất định sẽ ăn không ngon.
Khi Tần Xuyên gọi điện cho Lục Tích Nhan, nói chuyện sẽ thi văn sớm hơn, cô vẫn ở trong nhà ở Đông Hoa, đang làm mì vằn thắn với bố mẹ mới từ quê lên.
Tuy rất bất ngờ nhưng cô vẫn cởi tạp dề, lập tức đi chuẩn bị tư liệu. Bên kia Lý Vân Tân cũng đã chuẩn bị xong xuôi sẵn sàng chờ lệnh bất kỳ lúc nào.
Từ đầu tới cuối Liễu Hàn Yên cũng không hỏi Tần Xuyên chuyện thi văn. Có lẽ người khác sẽ lo lắng, nhưng cô thì biết, một người có thể đánh cờ một cách tinh diệu như thế chắc chắn khi buôn bán sẽ không tệ.
Còn mấy trăm người Tần gia, hẳn họ thấy năm nay trôi qua quá mức kích thích, ai nấy đều rướn cổ mong chờ.
Còn chưa tới giờ hẹn vào chập tối, bên ngoài từ đường đã ngồi đầy một đám con cháu Tần gia, thậm chí có người ngồi bệt hẳn xuống đất mặt kệ trời lạnh như vậy.
Cuối cùng, một loạt trưởng lão theo Tần Tường Thụy và Tần Hán đều đến đông đủ. Mấy người nòng cốt của Tập đoàn Trường Sinh cũng được gọi tới làm giám khảo. Cuộc thi văn đặc biệt này chính thức bắt đầu.
Tần Xuyên và Tần Hàng đứng giữa sân, đối mặt với một trong năm giám khảo, Lưu Gia Vinh.
- Tần Xuyên, tài liệu của cậu đã mang đến chưa?
Lưu Gia Vinh vốn chẳng có cảm tình tốt gì với Tần Xuyên, nên khi biết được thi văn sẽ tổ chức sớm, mặc dù đang ở quê y cũng vội vàng chạy đến, muốn tận mắt chứng kiến hắn thất bại.
Tần Xuyên gãi gãi đầu, hơi lúng túng đáp:
- Bởi vì có một chút tài liệu phải chuyển đường xa nên cũng cần thời gian, một lát nữa sẽ tới,
Tần Hàng ở bên cạnh khinh thường hừ lạnh:
- Các vị giám khảo, hay là xem của tôi trước?
Dứt lời, anh ta vỗ vỗ tay gọi:
- Linda! Mang tài liệu lên!
Lập tức một nữ trợ lý cao gầy dáng người tiêu chuẩn ôm theo mấy tập tài liệu đến. Nhìn cô nàng có vẻ rất chuyên nghiệp, xem ra cũng là hàng tinh anh.
Các giám khảo lần lượt cầm lên từng tập tài liệu, bắt đầu thẩm tra, vừa nhìn một cái đã gật đầu lia lịa không ngừng.
- Nguồn đầu tư của tôi chủ yếu là vào công ty năng lượng mới và công ty tài sản Văn Hóa, tổng cộng có ba công ty, trong đó hai nhà đã chuẩn bị đưa ra thị trường. Ngoài ra, tôi còn kinh doanh một nhà máy chế tạo ca nô, năm ngoái nhà máy này đã có được bốn hợp đồng độc quyền không hề tệ, đã được quốc gia coi là đặc biệt cần bồi dưỡng.
Tần Hàng đắc ý dào dạt thuyết trình.
Đám con cháu họ Tần ở xung quanh đều lộ ra vẻ sợ hãi thán phục. Những khoản trên không hề là đầu tư nhỏ, nếu chỉ dựa vào tài chính của gia tộc thì căn bản là không thể làm được.
Rõ ràng Tần Hàng đã nhận được một nguồn tiền lớn từ bên ngoài giúp đỡ, đây cũng là biểu hiện của tài hoa của Tần Hàng, được người ngoài giới tán thưởng.
Một giám khảo lên tiếng:
- Ôi. Tần Hàng, cậu tìm được Tập đoàn Mỹ Nghệ hùn vốn chung sao?
Lần này mọi người trong Tần gia đều lắp bắp kinh hãi. Dù sao ai cũng biết mâu thuẫn của Cơ gia và Tần gia.
Tần Hàng đã biết trước sẽ bị hỏi như vậy nên chỉ thản nhiên gật đầu:
- Tôi cho rằng, trên thương trường chỉ nói đến lợi ích, không nói đến tư tình. Tuy chúng ta và Cơ gia có mâu thuẫn, nhưng Tập đoàn Mỹ Nghệ rất có thành ý. Hơn nữa bọn họ còn có hạng mục lớn hợp tác với Tập đoàn Đặc Lãng Tư của nước ngoài. Tôi cho rằng, trên thương trường thì nói ngôn ngữ thương trường, từ chối bọn họ cũng không sáng suốt.
- Đúng vậy, quả thực trên thương trường không nên hành động theo cảm tình.
Không ít trưởng lão cũng đồng ý.
Lưu Gia Vinh gật đầu đồng cảm:
- Cho dù là Cơ gia, có thể kiếm tiền cho chúng ta là được. Cho dù chỉ tính giá trị của ba Công ty này, theo như tỷ lệ cổ phần công ty cộng lại cũng có giá trị ít nhất ba tỷ năm trăm triệu rồi. So với thời điểm đầu tư của cậu là đã có lời gấp ba. Thành tích bực này quả thực rất giỏi đó.
- Cổ phiếu của ba công ty này không đáng gì. Quan trọng là nhà máy đóng tàu kia. Không phải dân kinh doanh tư nhân bình thường muốn vào là được đâu. Tần Hàng, làm sao cậu chen chân vào chia được một bát canh vậy?
Một giám khảo khác tò mò hỏi.
Đương nhiên Tần Hàng không có bản lĩnh này, nhưng sau khi quan hệ giữa Tần Hà và Cơ Mỹ Nghệ tốt hơn thì đã mượn quan hệ Cơ gia, chỉ cần để cho Tần Hàng tiến vào thôi.
Tần Hàng cũng sẽ không nói ra, chỉ cười nhạt:
- Tôi đã vẽ ra một kế hoạch lớn với họ, đương nhiên họ tin tưởng tôi. Tôi cũng chỉ được nữ thần may mắn chiếu cố đến thôi.
- May mắn, đôi khi cũng là một phần của thực lực.
Lưu Gia Vinh cười tủm tỉm:
- Tính sơ bộ ra thì tỷ lệ thu hồi vốn của cậu đã đạt tới trên ba trăm phần trăm (300%), khấu trừ tiêu hao, cậu buôn bán lời ít nhất hai tỷ rồi. Mà chỉ là trong nửa năm ngắn ngủi thôi. Hậu sinh khả úy!
Nghe thấy con số hai tỷ, ngay cả những người thuộc thế hệ trước ở đây cũng sợ ngây người. Hai tỷ đó, một sản nghiệp phải làm ra bao nhiêu tài sản có giá trị mới có thể có nổi cái lợi nhuận này chứ?
Vô số đôi mắt nhìn Tần Hàng chằm chằm, vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét. Dù sao thì, tuy võ công cao cũng tốt đó, nhưng đối với tuyệt đại đa số, thứ quan trọng nhất trong cuộc sống vẫn là tiền đó!
Tần Hàng khiêm tốn cười cười:
- Tôi còn rất nhiều thứ cần học tập. Hơn nữa…vị đại thiếu gia cường đại Tần Xuyên này của chúng ta còn chưa đưa ra thành tích đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận