Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 501: Thân thích

- Sao vậy, anh Tần Xuyên?
Diệp Tiểu Nhu thấy hắn ngẩn người, liền hỏi.
Tần Xuyên cười cười:
- Anh đi chào hai người bạn, em ngồi trong xe đợi anh một chút.
Diệp Tiểu Nhu cũng không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
Tần Xuyên đi tới bên cạnh chiếc du thuyền, tung người lên, lướt qua khoảng cách ba, bốn thước, đáp xuống du thuyền.
Trên boong thuyền, hai thanh niên mặc sao sơ mi, đeo kính mát, đang chỉ trỏ phong cảnh xa xa trên biển, chuyện trò vui vẻ.
Nhìn thấy Tần Xuyên, một trong hai người hỏi:
- Người anh em, có chuyện gì sao?
Tần Xuyên nhìn họ, cười cười:
- Cau này phải để tôi hỏi hai người, mới sáng sớm đã theo dõi tôi, có chuyện gì sao?
- Theo dõi?
Hai người kia tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Người còn lại nó:
- Người anh em đã hiểu lầm rồi, chúng tôi là khách trên thuyền này.
- Thật sao?
Tần Xuyên nhếch miệng:
- Tuy hai người không có nội công, nhưng vừa rồi trông thấy tôi nhảy cao và xa như vậy, nhưng không hỏi một câu, chút kinh ngạc cũng không có, như vậy có kỳ lạ quá không?
Hai thanh niên ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau, im lặng.
Vẻ mặt vô cùng lạnh lùng và ác nghiệt:
- Cho hai người một cơ hội, nếu không nói thật, tôi sẽ làm hai người, ném xuống biển cho cá ăn...Tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ càng, dù sao tôi giết hai người rồi, cũng sẽ không có ai báo thù cho hai người đâu!
Cảm nhận sát khí lạnh lẽo từ Tần Xuyên, rốt cuộc hai người kia không đóng kịch nữa, vội tháo kính mát xuống, xin Tần Xuyên tha thứ.
- Xin lỗi Tần tiên sinh, chúng tôi là đặc công của Quốc An (viết tắt của Ban An ninh Quốc gia), chúng tôi được phái tới để quan sát hành tung hàng ngày của ngài, cũng không có ác ý gì khác! Xin ngài đừng hiểu lầm!
Nói xong, hai người con đưa giấy chứng nhận dặc công của mình ra, sợ Tần Xuyên giết mình, họ cũng biết Tần Xuyên có tu vi cực cao.
Họ nghĩ mình không có tu vi võ công, chỉ dựa vào kỹ năng theo dõi cao siêu của đặc công thì có thể ẩn nấp rất tốt, nào ngờ, sự nhạy bén của Tần Xuyên vượt xa tưởng tượng của họ.
Tần Xuyên nhíu mày:
- Đặc công? Tại sao muốn theo dõi tôi?
- Chuyện này...Chúng tôi cũng không rõ lắm, chúng tôi không có quyền biết nguyên nhân cụ thể.
Hai đặc công thành thật trả lời, quả thật là họ không biết.
Tần Xuyên cũng không muốn lãng phí thời gian, bèn bảo hai người kia biến di.
Hắn gọi điện thoại cho Tống Bảo Khôn (1), không bao lâu sau, Tống Bảo Khôn nhận điện thoại.
- Lần này là chuyện gì vậy?
Đối với việc không thể mời được Tần Xuyên vào Quốc An, Tống Bảo Khôn vẫn hết sức buồn phiền.
Tần Xuyên càng cáu kỉnh, nói:
- Mau cho đặc công của các ông biến càng xa càng tốt, nếu lại để tôi phát hiện có người theo dõi tôi, gặp một người tôi giết một người, gặp hai người tôi giết cả hai!
- Đặc công? Theo dõi cậu? Cậu nói bậy nói bạ cái gì vậy? Tôi phái người theo dõi cậu hồi nào?
Tống Bảo Khôn không hiểu.
- Những người kia cầm giấy chứng nhận của Quốc An, mẫu khó in như vậy mà còn có thể làm giả sao?
Tống Bảo Khôn khíu mày suy nghĩ:
- Ban đặc công do con gái của tôi là Tống Viện phụ trách, chuyện này tôi sẽ cùng nó thu thập chứng cứ, nếu đúng là người của Quốc An chúng tôi, tôi sẽ xử lý thỏa đáng cho cậu.
Tần Xuyên nghe giọng của ông ta, hình như cũng không biết rõ tình hình, cũng tạm tin.
Hắn cúp điện thoại, trở lại trong xe, nở nụ cười, vờ như không có chuyện gì.
- Đánh xong rồi chào hỏi? Là hộ gia đình ở đây sao? Sao đột nhiên họ lại bỏ đi?
Diệp Tiểu Nhu hỏi.
Tần Xuyên nhún vai:
- Không phải, họ là khách của bên đó, anh tưởng nhà hàng xóm kia! Không sao...Chúng ta tới công ty đi!
- Ừ, chị Lục đã chờ chúng ta ở văn phòng rồi.
...
Văn phòng của Phó trưởng ban Quốc An.
- Vô lý!
Tống Bảo Khôn vỗ bàn một cái, vẻ mặt bất mãn nhìn Tống Viện, con gái lớn của mình, mặc quân phục, đang đứng trước bàn.
- Có khi nào ta ra lệnh cho con phái người theo dõi Tần Xuyên không hả? Chẳng lẽ con không biết hắn có thực lực cao cấp tiên thiên? Phái tới vài đặc công là có thể theo dõi được hả? Nếu vậy thì võ giả cao cấp tiên thiên cũng chẳng đáng giá lắm đâu!
Có vẻ như Tống Viện có phần không phục:
- Phái đặc công theo dõi người khả nghi, vốn là phạm vi chức quyền mà con có thể làm, chỉ là con không ngờ Tần Xuyên lại nhạy bén đến mức đó.
- Con làm như vậy, sẽ chỉ làm Tần Xuyên càng ngày càng xa cách Quốc An chúng ta, sinh ra bất mãn đối với Tống gia chúng ta!Rốt cuộc là con nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Tống Bảo Khôn chất vấn.
- Con nghĩ, sự nghi ngờ của tướng Nạp Lan Anh Kỳ là có căn cứ, rất có thể Tần Xuyên có liên quan với tên Kiếm Ma kia. Người này vô cùng nguy hiểm, tiến hành theo dõi hắn là điều cần thiết.
Tống Viện nói.
Tống Bảo Khôn hừ lạnh:
- Quả nhiên là ý kiến của Nạp Lan Anh Kỳ, người của hắn không đủ, cho nên mới bảo con giúp hắn. Chẳng lẽ cho tới bây giờ, trong lòng con còn chưa gạt bỏ được người đàn ông kia?!
Tống Viện không hé môi, một mực im lặng.
- Ài...
Tống Bảo Khôn thở dài, hơi bất đắc dĩ:
- A Viện, với tư cách là cha của con, ta khuyên con một câu cuối cùng, cho dù kiếp này con không muốn lập gia đinh với ai khác, ta cũng không cho phép con lấy Nạp Lan Anh Kỳ! Trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, ta hết sức rõ ràng! Hắn không đáng để con yêu!
Tống Viện cắn răng:
- Con biết rõ người con thích là người như thế nào.
- Con...
Tống Bảo Khôn không còn lời nào để nói, khuyên nhiều năm như vậy rồi, ông cũng không muốn nó thêm nữa, chỉ trầm mặt xuống, nói:
- Tóm lại, ta không cho phép con phái bất cứ ai theo dõi Tần Xuyên. Kiếm Ma là Kiếm Ma, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy việc đó, xác định rõ ràng là không liên quan gì tới Tần Xuyên rồi, không được nghi ngờ vô căn cứ nữa!
Tuy vẻ mặt không cam lòng, nhưng Tống Viện đành cúi chào:
- Vâng, thủ trưởng!
...
Việc đặc công theo dõi khiến Tần Xuyên cảnh giác, mấy ngày kế tiếp, hắn đều để ý xem có người dùng thiết bị giám sát để đối phó với mình hay không.
Cũng may, có vẻ như Tống Bảo Khôn giữ lời, nói sẽ không tiếp tục phái người, quả thật không phái đặc công nào tới nữa.
Nhân thời gian này, Tần Xuyên cũng nhờ Bạch Dạ tìm giúp một tổ chức chuyên làm từ thiện, thành lập một quỹ từ thiện mới.
Quỹ này gọi là “Quỹ Tiểu Nhu”, rất có ảnh hưởng.
Diệp Tiểu Nhu đảm nhiệm việc phụ trách tài chính và người phát ngôn của quỹ, ngay cả ký hiệu tên quỹ, cũng được ghép từ chữ cái đầu của tên Diệp Tiểu Nhu.
Để tránh người ngoài ngờ vực vô căn cứ, Bạch Dạ thông qua mấy công ty hải ngoại do cô nắm trong tay, rót tài chính vào quỹ Tiểu Nhu này, thật ra cũng đều là tiền của Tần Xuyên.
Hai dự án đầu tiên được quỹ khởi động, một là cung cấp trợ giúp nhân đạo cho những người nhà của vụ huyết án Phù Tang, hai là cung cấp viện trợ giáo dục, kể cả xây dựng, sửa chữa trường học, làm đường tới trường cho trẻ em mấy tỉnh tương đối nghèo khó.
Đối với công tác mới này, Diệp Tiểu Nhu rất nhiệt tình, hơn nữa càng chủ động, việc quay phim, chụp hình tuyên truyền, đều rất hào phóng.
Tần Xuyên cảm thấy, công việc chuyên đi trợ giúp người khác, có lẽ là thích hợp nhất đối với một cô gái như Diệp Tiểu Nhu.
Thấm thoát đã lập đông, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, gió mang theo hơi lạnh.
Ban đêm, trong nhà của Diệp Tiểu Nhu, bên bàn ăn vui vẻ và ấm cúng.
Ngoài hai cha con Diệp Đông Cường và Diệp Tiểu Nhu ra, Tần Xuyên và Lục Tích Nhan cũng có mặt, ngay cả hai chủ tớ Bạch Dạ và Freyja, giúp Diệp Tiểu Nhu thành lập quỹ từ thiện, cũng tham dự.
Thật ra sau mấy lần chạm mặt trên du thuyền của Tần Xuyên, Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu đã sớm nhận biết hai chủ tớ Bạch Dạ và Freyja, chỉ là những khi Tần Xuyên không có mặt, mọi người có phần hơi ngượng ngùng.
Có một người da mặt dày như Tần Xuyên điều hòa, mấy cô gái cười cười nói nói, có phần thân thiết.
Đương nhiên, cũng may là tính cách của Bạch Dạ rất giản dị, khá tình cảm, bằng không nếu tính cách cô quyến rũ hoặc bướng bỉnh, Tần Xuyên sẽ khá đau đầu.
- Ngày mai Tiểu Nhu phải đến vùng núi Vân Nam để làm từ thiện, chị chúc em thuận buồm xuôi gió.
Trong bữa tiệc, Bạch Dạ chủ động nâng ly, nói với Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu cầm lấy ly nước trái cây, cụng ly với Bạch Dạ, cười ngọt ngào:
- Cám ơn chị Bạch!
Mặt Diệp Đông Cường lộ vẻ rất vui mừng, ban đầu ông ta cảm thấy con gái bị thiệt thòi, nhưng giờ đây phát hiện, bất kể là Lục Tích Nhan hay Bạch Dạ, đều rất quan tâm Diệp Tiểu Nhu, cảm giác đó cũng dần dần phai nhạt.
- Chỉ tiếc là Liễu tướng quân ra ngoại quốc rồi, nếu không thì anh Tần Xuyên gọi cô ấy tới, sẽ càng náo nhiệt hơn.
Lục Tích Nhan lại suy nghĩ chu đáo.
Tần Xuyên cười khổ, cũng không biết vợ mình ở Bắc Phi như thế nào, nói:
- Không sao, cô ấy cũng không thích náo nhiệt.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Lục Tích Nhan reo lên, có vẻ hơi bất ngờ, cô nhận điện thoại.
- Chú? Có chuyện gì vậy?
Người gọi là chú Đường của Lục Tích Nhan, mặc dù là thân thích, nhưng chưa bao giờ ông gọi điện cho cô.
(1)Có lẽ tác giả nhầm, là Tống Bảo Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận