Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 563: Vĩnh viễn không cần

- Giải thích? Anh muốn giải thích cái gì? Giải thích vì sao tôi tha cho anh một con đường sống? Vì sao không vặn đầu anh à?
Tần Xuyên cười nói.
sắc mặt Trần Chí Hào đỏ lên,
- Anh... cái tên không biết hối cải, anh thật sự nghĩ mình là Đại thiếu của Tần gia thì muốn làm gì cũng được sao! Xác định rõ mình ở vị trí nào đi!
Tần Xuyên đang định nói gì đó, Liễu Hàn Yên lại cản hắn, lắc đầu nói:
- Anh đừng để ý, chuyện này em giúp anh giải thích, đừng làm lớn chuyện.
- Hừ, Liễu Hàn Yên, cô giải thích thay chồng cô? Cái đó cũng phải xem lãnh đạo có đồng ý hay không!
Trần Chí Hào vênh mặt hất hàm nói.
- Tham mưu Trần, tôi là một sĩ quan chỉ huy, tất cả những gì xảy ra ở đây, đương nhiên tôi có quyền nói rõ rồi.
- Vậy tốt, cô muốn giải thích cho chồng cô, vậy thì đi đi, nhưng tôi nói cho cô biết trước, điều này không có nghĩa là Tần Xuyên thật sự có thể trốn được trách nhiệm! Nên biết đánh tướng lĩnh quân đội, cũng không phải tội nhỏ!
Trần Chí Hào hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi trở về phòng họp.
Liễu Hàn Yên thở dài, nói với Tần Xuyên:
- Anh ở ngoài đợi em, em đi nói chuyện rõ ràng với Tham mưu Long và Bộ trưởng Tống, anh sẽ không sao đâu.
Tần Xuyên cau mày nói:
- Vợ, chuyện này do anh khơi mào, anh không hề làm sai, anh không giết cái tên kia đã không có lỗi với y rồi, sao còn phải ăn nói khép nép với y chứ?
- Trần Chí Hào không đáng gì, nhưng Long gia và Tống gia cần phải nể mặt, dù sao Trần Chí Hào cũng là người do họ cử đến.
- Anh muốn bốn đại Vương tộc cúi đầu với một mình anh? E rằng dù anh là Tông Sư cũng không thể có được điều nó. Nếu họ thật sự coi anh là cái đinh trong mắt, vậy thì không chỉ đơn thuần là chịu trách nhiệm pháp luật đâu.
- Tin em đi, không đáng vì loại người như Trần Chí Hào, khiến anh gặp phải nhiều rắc rối hơn, nghe theo em lần này, được không?
Liễu Hàn Yên dịu dàng khuyên nhủ.
Tần Xuyên nhìn nét mặt quan tâm của cô, mỉm cười nói:
- Vợ, em vẫn khá quan tâm đến anh như vậy, sao không thể cười với anh một cái chứ?
Liễu Hàn Yên nháy mắt mấy cái, tựa hồ có hơi nghi hoặc,
- Cười? Vì sao?
Tần Xuyên buồn bực sờ trán:
- Coi như anh chưa nói gì, vậy em đi nói với họ đi, anh nghe em.
- Ừm.
Liễu Hàn Yên gật đầu, đi trong phòng họp.
Tần Xuyên nghĩ một chút, vẫn thấy không yên lòng, đi theo đến cửa, nhưng không vào trong, chỉ muốn nghe thử xem Liễu Hàn Yên nói gì với đám lãnh đạo cấp cao kia.
Lúc này, thông qua tín hiệu vệ tinh, trong phòng họp của bộ đội Trung Quốc, Long Hải Hiên của Long gia, Tống Bảo Khôn Tống gia, đều đang ngồi nghiêm chỉnh.
Tần Xuyên đột nhiên xuất hiện ở Sudan, còn đánh Trần Chí Hào, đây quả thật là hành động khiêu chiến dây thần kinh quân đội, thằng nhóc này đúng là xuất quỷ nhập thần, ra vào lãnh thổ một nước không có ghi chép không nói, hơn nữa còn càng ngày càng hung hăng càn quấy, động một chút lại đánh nhau với quản lý cấp cao của quân đội, cứ như vậy không trừng trị hắn mà được à?
Hơn nữa, sau một loạt chuyện xảy ra gần đây, tin vào suy đoán của Nạp Lan Anh Kỳ, Tần Xuyên có thể là Kiếm Ma, nên quân đội cũng chậm chạp hơn nhiều.
Nếu Tần Xuyên là Kiếm Ma, phải điều tra cẩn thận, không thể mặc kệ hắn, tránh xảy ra huyết hán như ở Tokyo, đến lúc đó có hối cũng không kịp.
Nhìn thấy Liễu Hàn Yên vào lại phòng họp, mà không có Tần Xuyên, Long Hải Hiên cau mày nói:
- Liễu Tướng quân, Tần Xuyên đâu?
- Anh ấy đang ở bên đội chữa trị, tham gia công việc trị liệu, không thể nào phân thân được, hơn nữa chuyện hôm nay trách nhiệm chủ yếu là ở tôi, tôi nghĩ không cần anh ấy phải đến đây giải thích.
- Hả?
Bọn Long Hải Hiên nhìn nhau, hỏi:
- Chẳng lẽ, là cô bảo Tần Xuyên đến?
Liễu Hàn Yên không biết nói dối, nhưng may mà nét mặt của cô vốn bình thản, cho nên sau khi hít sâu một hơi, liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, là tôi chủ động liên lạc với chồng tôi, bảo anh ấy đến giúp đỡ chữa trị cho những thương binh ở đây, anh ấy là một bác sĩ xuất sắc, điều này mọi người đều biết.
- Vậy tại sao đánh Tham mưu Trần?
Long Hải Hiên hỏi.
Liễu Hàn Yên trả lời:
- Chuyện này cũng liên quan đến tôi, trong điện thoại, tôi có nói với Tần Xuyên mấy câu về Tham mưu Trần, nói chúng tôi bất đồng ý kiến, từng cãi nhau.
- Có thể chồng tôi vì muốn bảo vệ tôi, có cảm xúc bất mãn với Tham mưu Trần, nên thái độ hơi tệ, nhưng anh ấy không có ác ý đả thương người khác, nếu thật sự phải xử phạt, vậy thì xử phạt tôi đã hành động và nói năng vô ý.
Ngoài cửa, Tần Xuyên nghe thấy mấy câu nay thì ngơ ngác mở to mồm, không nói được nửa chữ.
Liễu Hàn Yên ôm hết trách nhiệm vào mình sao? Cô nàng này điên rồi à? Nhiệm vụ lần này vốn là để cô lập công chuộc tội, sao lại tiếp tục phạm tội được!?
Trần Chí Hào bên trong hừ một tiếng, hét lớn:
- Ăn nói linh tinh! Vừa rồi hắn còn công bố muốn vặn đầu tôi! Loại người này nên bắt lại, nghiêm hình thẩm vấn!
- Liễu Tướng quân, chẳng lẽ cô không nghe thấy những nghi vấn của quân đội và Bộ an ninh quốc gia về Tần Xuyên à? Chồng cô rất có thể là tên sát nhân điên cuồng kia! Nhìn cái kiểu không sợ trời không sợ đất của hắn, giờ tôi cảm thấy suy đoán này rất có thể đúng!
- Không phải anh ấy!
Liễu Hàn Yên lạnh lùng trừng mắt với Trần Chí Hào:
- Tham mưu Trần, xin đừng tùy tiện vu oan cho chồng tôi! Đây chỉ là vài suy đoán vô căn cứ!
- Hả? Thật không? Hừ hừ, cô là người chứng kiến huyết án Tokyo, ở Nhật từng giao lưu với Kiếm Ma, không chừng cô chính là “đồng lõa” của Kiếm Ma, dù sao cũng là phu thê tình thâm mà...
Trần Chí Hào đùa giỡn nói.
- Hôm nay anh ấy vừa mới cứu đội chữ thập đỏ, còn cứu rất nhiều tính mạng, sao anh ấy có thể giết người lung tung được!?
Liễu Hàn Yên cãi.
- Haha, đây chính là lý do vì sao tôi ghét làm việc chung với nữ tướng lĩnh, toàn là lòng dạ đàn bà, cứu được một đội bác sĩ thì sao? Có sát thủ nào suốt ngày đi khắp nơi tuyên bố mình là sát thủ không? Nhìn người phải nhìn vào bản tính của hắn!
Trần Chí Hào khinh thường nói.
Các lão đại trong phòng họp bên phía quân đội đều nhíu mày, nói thật, mỗi người bọn họ ai cũng nghi ngờ, nhưng những chuyện thế này trước khi chưa có chứng cứ xác thực, thì không tiện nói ra.
- Tham mưu Trần, đừng nói đến những chủ đề không liên quan, cho dù là đồng chí nam hay đồng chí nữ, đều phải phối hợp với nhau, không thể nhìn vào giới tính để đối đãi.
- Chuyện lần này, là do Liễu tướng quân nói năng không cẩn thận mới dẫn đến, vậy thì trách nhiệm chủ yếu là ở Liễu tướng quân, cô ấy sẽ xin lỗi anh.
Tống Bảo Khôn nói.
vẻ mặt Trần Chí Hào không tình nguyện,
- Thủ trưởng, cho dù Liễu tướng quân có xin lỗi tôi, thì cũng phải xử phạt Tần Xuyên chứ?
- Giờ đang là thời khắc quan trọng, giải quyết vấn đề rút quân là nhiệm vụ thiết yếu, cứ để Liễu tướng quân xin lỗi anh trước, những chuyện khác tính sau.
Long Hải Hiên cau mày nói.
Thật ra Long gia và Tống gia đều đau đầu vì Tần Xuyên, vốn muốn Tần Xuyên xin lỗi Trần Chí Hào nhưng có lẽ khó mà làm được, Liễu Hàn Yên đã chủ động gánh tội thay Tần Xuyên, vừa vặn có bậc thang để cho họ bước xuống.
Hai nhà Long, Tống có thể diện, Trần Chí Hào cũng tìm lại được mặt mũi.
Trần Chí Hào thấy Long Hải Hiên đều nói vậy, miễn cưỡng khoanh hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn Liễu Hàn Yên, nói:
- Đã vậy, tôi muốn nghe Liễu tướng quân xin lỗi tôi trước.
Trong lòng gã đắc ý, vì vấn đề dân chạy nạn, nên luôn nảy sinh xung đột với Liễu Hàn Yên, hôm nay cuối cùng cô nàng cao ngạo này đã phải cúi đầu trước mặt gã.
Đệ tử Tông Sư thì sao chứ, Thất tướng quân thì sao chứ, đại tiểu thư Liễu gia thì sao chứ? Không phải cũng đều khuất phục trước mặt con rể Long gia như gã sao?
Mặt Liễu Hàn Yên không đổi sắc nhìn về phía gã, tuy trong lòng không muốn, nhưng cô biết, chỉ cần một câu xin lỗi là chuyện lần này có thể trôi qua bình an, kể ra cũng đáng.
Lúc cô nàng cúi đầu định xin lỗi, cửa phòng họp bị người ta đạp mạnh bật tung ra!
- Rầm!
Ván cửa nặng nề đập mạnh lên vách tường.
Tần Xuyên âm trầm bước vào phòng họp, không nói hai lời dùng sức chụp lấy hai vai Liễu Hàn Yên, đè cô lên vách tường!
Hai mắt hắn nhìn cô chằm chằm, hơi thở tức giận bị đè nén, hơi nóng phun ra, cả lồng ngực như cuộn trào.
Liễu Hàn Yên bị kinh sợ, si ngốc nhìn hắn, không biết vì sao Tần Xuyên lại đối xử thô lỗ với cô như vậy.
- Liễu Hàn Yên… em nên nhớ, người con gái của Tần Xuyên này, vĩnh viễn không cần phải xin lỗi bất kỳ ai! Bao gồm cả anh!
Nói xong, Tần Xuyên quay đầu lại, không để ý đến mấy nhân vật tầng cao bên Trung Quốc đang chất vấn hắn, tắt máy tính thông tin liên lạc!
- Anh… anh định làm gì!? Anh điên rồi à!? Anh muốn tạo phản à!?
Trần Chí Hào há hốc mồm, sợ tới mức tim đập mạnh.
Ánh mắt Tần Xuyên sắc như dao, nắm cổ áo Trần Chí Hào, ném mạnh gã xuống đất, đạp một đạp lên ngực gã!
Chỉ cần hắn tùy tiện nhấn chân, tim của tên này sẽ vỡ nát!
- Tần Xuyên! Anh đừng như vậy!
Liễu Hàn Yên tiến lên muốn ngăn cản.
Nhưng Tần Xuyên đã đẩy cô ra, lạnh lùng nói:
- Em câm miệng đứng sang một bên cho anh! Nếu em thật sự còn coi anh là chồng em!
Liễu Hàn Yên sợ ngây người, Tần Xuyên trước mặt như mãnh thú đang nổi điên, toàn thân tỏa ra khí thế không thể kháng cự được, khiến cô bất giác chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Tần Xuyên cúi đầu, nhìn Trần Chí Hào, dửng dưng nói:
- Trần Chí Hào, sinh năm sáu ba, người thôn hai huyện Kỳ An, thành phố Đông An tỉnh Hắc, ba là Bí thư thôn, trong nhà có ba trai hai gái, xếp thứ hai trong nhà, giờ cả nhà đang ở số bảy ba, hải thiên hoa uyển, thành phố Đông An.
- Năm 2008, sau khi tòng quân được cấp trên khen ngợi, lại được tứ tiểu thư Long gia là Long Hải Hà để ý, sau đó kết hôn, trong nhà có một trai hai gái, con gái đầu Trần Hồng và con gái thứ hai Trần Ngọc lần lượt chiếm giữ 30% và 46% cổ phần tại Công ty tiền tệ Khải Hoa và Công ty đầu tư Hồng Hải, nguồn gốc không rõ, nhưng có liên hệ mật thiết với nhiều xưởng sản xuất quân bị.
- Con trai duy nhất Trần Binh vì bảy năm trước hút ma túy, bị bắt sau đó lại được thả, giờ đang học ở Học viện thương mại Chicago, mỗi tháng học phí và phí sinh hoạt một triệu tám trăm ngàn tệ.
- Năm 1997 Trần Chí Hào tư thông với Phó chủ tịch thành phố Thường Hoài tỉnh Tô tên Lý Diễm. Lý Diễm từng vì gã nạo thai hai lần, năm 2002 khi về quê lại nảy sinh quan hệ với nữ phú hào địa phương Trương Lam, sau đó vì bị vợ là Long Hải Hà phát hiện, ám sát Trương Lam vứt xác xuống sông, và cũng chiếm giữ tất cả cổ phần của Trương Lam trong Công ty mậu dịch Hoa Ngữ.
- Bản thân Trần Chí Hào có ba mươi sáu triệu bốn trăm ngàn Euro gửi trong ngân hàng Thụy Sĩ, mật mã tài khoản là...
- Không cần nói nữa!! Xin anh! Tôi sai rồi!! Anh đừng nói nữa! Xin anh đấy!!...
Cùng với những tin tức Tần Xuyên nói ra, ánh mắt Liễu Hàn Yên đứng cạnh càng ngày càng rung động.
Còn Trần Chí Hào bị giẫm trên mặt đất, từ sự phẫn nộ, độc ác ban đầu, dẫn dần chuyển sang kinh ngạc, giờ thì đã hoàn toàn sụp đổ!!
Toàn thân Trần Chí Hào run lên, sắc mặt trắng bệch, trong mắt mang theo sự sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng...
Giống như có người đã đem toàn bộ nội tâm dơ bẩn đáng ghê tởm của gã bày ra, khiến cho tất cả nỗi hổ thẹn của gã không có chỗ nào để che dấu, sự đau đớn như lột da xé thịt khiến tinh thần Trần Chí Hào sụp đổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận