Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 590: Đại nhân vật

- Liễu Hàn Yên! Hãy nhớ là cô đang nói chuyện với ai!
Tống Bảo thẹn quá hóa giận:
- Cho dù cô đã không còn là người của quân đội, nhưng không có nghĩa là cô có thể nói lung tung mà không chịu trách nhiệm! Chúng tôi làm như vậy là vì quốc gia đại sự, há có thể để tình cảm riêng tư chi phối!? Cô có hiểu không?!
- Nếu cái gọi là “quốc gia đại sự” có nghĩa là không phân thiện ác, lấy oán trả ơn, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn...thì tôi thật sự không hiểu, mà cũng không muốn hiểu!
Liễu Hàn Yên lạnh lùng nói.
- Cô...
Đám người Long, Tống nghẹn họng không nói nên lời.
Tô Hoan Hoan bước tới một bước, vỗ tay nói:
- Sư muội, nói hay lắm! Chúng tôi đều là người dân thấp cổ bé họng, cho nên mới không biết quốc gia đại sự là cái gì, nhưng ai là người cứu chúng tôi, ai là người tốt, người xấu, chúng tôi vẫn phân biệt rõ ràng!
Long Hải Hiên nhíu mày:
- Chỉ vì một tên sát nhân điên cuồng mà các người muốn phản quốc?! Các người biết mình đang làm cái gì không vậy? Các người cho rằng có thể dựa vào võ công để đối kháng quốc gia?
Chỉ một tội danh được đưa ra, nhưng hết sức nghiêm trọng.
- Vo Danh! Con mau lui ra, con muốn cùng bọn họ tạo phản ư!?
Trên mặt đất, Cơ Vạn Lý la lớn.
Nhưng Cơ Vô Danh bất chấp lời nói của cha mình, y mỉm cười:
- Vừa rồi sao không thấy các có đảm lượng như vậy? Sao không kết tội phản quốc đối với người của Thánh giáo? Tôi chỉ thấy lúc đó các người núp sau lưng Tần Xuyên, cầu xin hắn cứu các người!
- Cơ Vô Danh! Lớn mật! Đừng tưởng giành được vị trí thứ nhất đại hội Chân Long, là có thể mạo phạm thủ trưởng!
Mấy tên thân binh không thể không lên tiếng.
Trong lúc tình hình đang giằng co, từ phía xa xa trên bầu trời, vọng tới tiếng trực thăng.
Trong thoáng chốc, mười mấy chiếc trực thăng vũ trang của quân đội Hoa Hạ bay tới phía trên Thanh Long tự.
Một tướng lĩnh theo thang dây đáp xuống, tư thế oai phong, chính là trưởng tôn của Long gia, cũng là cháu ruột của Long Hải Hiên, Đệ Ngũ tướng quân Long Ngạo Thiên.
Trông thấy tình thế trước mắt, Long Ngạo Thiên giật mình, liền bước tới cúi chào:
- Thủ trưởng!
Thấy Long Hải Hiên đã tới, đám Long Hải Hiên đều thở phào nhẹ nhõm, bộ đội đã tới, khiến bọn họ thêm vững tin.
- Ngạo Thiên, 27 lộ quân đều tập hợp sao?
Long Hải Hiên hỏi.
- Báo cáo thủ trưởng, binh đoàn tên lửa tinh nhuệ trên đất liền đã bao vây toàn bộ chung quanh Thanh Long Sơn, bộ đội đột kích rừng rậm cũng đã mai phục xong, bất cứ lúc nào cũng có thể tác chiến, bộ đội thông tin và trực thăng vũ trang cũng đã tới đông đủ, kẻ địch có chạy đằng trời!
- Tốt! Lập tức phái người bao vây chỗ này, đã xác định Tần Xuyên của Tần gia là Kiếm Ma, chúng ta phải lập tức tử hình hắn!
Long Hải Hiên nói.
- Hả?
Long Hải Thiên chấn động, nhìn lướt qua thi thể xung quanh, lại nhìn Tần Xuyên đang hôm mê, vẻ mặt hết sức nghi hoặc:
- Chuyện này...Không cần xét xử theo pháp luật sao?
- Hắn là một quả bom hạt nhân không bị khống chế, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, hoàn toàn không thể chờ đợi xử lý theo pháp luật! Cháu không nên hỏi nhiều! Mau phái bộ đội tới, mấy người bị quỷ ám kia mà dám ngăn trở, cũng bắt hết lại, phản kháng lập tức xử tử!
Long Hải Hiên nói.
Tống Bảo Khôn cũng gật đầu:
- Ai dám phản kháng, sẽ xử theo tội phản quốc, hãy nghĩ tới gia tộc và môn phái phía sau lưng, nghĩ cho kỹ vào, vì tên Kiếm Ma đó mà làm như vậy thì có dáng hay không!?
Rõ ràng là đám lãnh đạo quân đội này muốn dùng thủ đoạn uy hiếp, nhất định sẽ giết Tần Xuyên.
Loại võ giả này có thể trong nháy mắt hủy diệt tất cả, đã không thể nắm giữ trong tay, thì nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt, đề phòng chuyện không hay xảy ra.
Hơn nữa, nếu Tần gia có một người có thực lực kinh khủng như vậy, sự uy nghiêm của bốn đại vương tộc sẽ chỉ còn là thùng rỗng kêu to, vì dính đến địa vị và lợi ích của gia tộc mình, đương nhiên là bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội.
Huống chi, bản thân Tần Xuyên là một thứ phiền phức, trong nội bộ quân đội có rất nhiều người toan tính loại bỏ hắn, chẳng hạn như Sở Thiên Khoát, con trai ông ta bị Tần Xuyên giết, làm sao ông ta chịu để yên?
Đồng thời, trên thế giới có rất nhiều quốc gia và thế lực luôn nhìn chòng chọc vào Hoa Hạ, sẽ chất vấn tại sao không trừng phạt theo pháp luật v.v...Bọn họ không muốn tạo cơ hội cho Tần Xuyên.
Tuy Long Ngạo Thiên cảm thấy không ổn, nhưng y là quân nhân, cấp trên đã hạ lệnh, y phải chấp hành.
Sau khi Long Ngạo Thiên dùng bộ đàm bỏ túi hạ lệnh, không tới năm phút sau, có mấy trăm chiến sĩ trang bị đầy đủ xông vào quảng trường, đồng thời, trực thăng trên bầu trời cũng triển khai đội hình chiến đấu.
- Các vị, bỏ đi, cho dù các vị có thực lực siêu quần, nhưng hễ tên lửa của quân đội rơi xuống, thì không ai trong các người đỡ nổi đâu! Hơn nữa thủ trưởng cũng đã nói, việc này liên quan tới gia tộc và sư môn của các vị.
Long Ngạo Thiên khuyên nhủ.
Liễu Hàn Yên ôm Tần Xuyên, không lên tiếng, cô đã chuẩn bị tinh thần cùng chết với Tần Xuyên, mà đám Tô Hoan Hoan và Liễu Tiên Tiên cũng ở bên cạnh, nhất định không chịu bỏ đi.
- Mộ Tiêu Hàn, Cơ Vô Danh là kẻ lỗ mãng, chẳng lẽ cậu cũng vì Tần Xuyên mà làm cho Thần Kiếm Môn bị hủy diệt sao?!
Tống Bảo Khôn hỏi.
Mộ Tiêu Hàn chắp tay:
- Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, võ lâm đồng đạo gọi tôi là Quân Tử Kiếm, làm sao Tiêu Hàn này có thể làm cái chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy được? Nếu vì chuyện hôm nay mà Thần Kiếm Môn gặp kiếp nạn, khi xuống suối vàng Tiêu Hàn sẽ thỉnh tội với tiền bối trong sư môn!
- Điên rồi! Cả đám đều điên hết rồi! Các người đều như vậy, thảo nào đại sự không thành!
Long Hải Hiên tức phát run, giận dữ nói:
- Đừng nhiều lời! Bất kể dùng biện pháp gì, hôm nay nhất định phải diệt trừ tên Kiếm Ma này!
Long Ngạo Thiên gật đầu, vung tay lên:
- Nổ súng!
Trong thoáng chốc, trên quảng trường xuất hiện mấy trăm bộ đội đặc chủng, súng trường trên tay, bắt đầu bắn như điên về phía Tần Xuyên!
- Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng nổ như muốn chấn rách mang tai mọi người trên hiện trường, khiến những cổ võ giả vẫn còn vô lực kia đều kinh hãi, sợ bị đạn rơi trúng trên người mình.
Thế nhưng, trong nháy mắt đó, một vầng sáng vàng rực, như một cái chuông bằng đồng cổ khổng lồ, bao phủ lên Tần Xuyên và những người liên quan.
- Choang choang choang!
Cái màn sáng màu vàng này dễ dàng chắn hàng nghìn viên đạn lại.
Đám Mộ Tiêu Hàn và Cơ Vô Danh đang định dùng chân khí để phòng ngự, nhưng lúc này đã có người ra tay trước cứu họ.
- Chân khí này...Sư phụ?!
Cơ Vô Danh nhận ra người phóng chân khí hùng mạnh kia, kêu to.
Cùng lúc đó, mọi người nhìn thấy một ông già tóc bạc, mặt mũi hồng hào từ hậu sơn đi tới.
Tóc ông ta dài, màu muối tiêu, bù xù như đã vài năm chưa chải, nhưng da mặt lại không có nhiều nếp nhăn.
Cũng không biết ông ta không mặc áo hay áo đã rách tan hết, lộ ra một thân thể cường tráng, vóc người khá cân đối đẹp đẽ, được bao phủ một vầng sáng vàng óng, hoàn toàn không giống khí lực của một người trên trăm tuổi!
Ông lão mặc một cái quần dài màu xám rộng thùng thình, đi chân trần, rảo bước đi về phía mọi người.
Nghe Cơ Vô Danh gọi, mọi người đều giật mình, mới biết người vừa ra tay tương trợ là Kim Thiền pháp sư, một trong ba đại tông sư.
- A di đà Phật!
Kim Thiền pháp sư niêm Phật xong, liền ném cho Cơ Vô Danh một vật nhỏ.
Cơ Vô Danh đón lấy, nhận ra đó là một viên Kim Cương Bồ Đề mà y đã tháo xuống.
- Thằng bé ngốc! Đeo lên đi!
Kim Thiền pháp sư nghiêm nghị nói:
- Tu vi của con còn lâu mới có thể tháo nó xuống!
Vẻ mặt không cam lòng, nhưng Cơ Vô Danh đành ngoan ngoãn đeo lên tay, rất nhanh, khí tức của y trở nên điều hòa hơn trước nhiều.
- Kim Thiền pháp sư, chúng tôi tôn trọng ông, nhưng nếu ông muốn bao che cho Kiếm Ma, chúng tôi sẽ không đồng ý.
Long Hải Hiên nghiêm mặt nói, bốn đại vương tộc cũng không e ngại tông sư lắm, cùng lắm thì nói chuyện khách khí một chút thôi.
Kim Thiên pháp sư nhìn thoáng qua Tần Xuyên, như có điều suy nghĩ, nói:
- Bần tăng cũng không định cầu xin cho vị thí chủ này, chỉ là trước khi các vị lãnh đạo trừng trị hắn, bần tăng muốn nhắc nhở các vị một số việc, kẻo đến lúc đó các vị lại hối hận không kịp.
- Ồ? Xin pháp sư cứ nói.
Đám Tống Bảo Khôn nghe ông ta nói như vậy, trong lòng cũng hơi bồn chồn, dù sao với địa vị Kim Thiền pháp sư, nhất định ông ta sẽ không nói năng lung tung.
Kim Thiền pháp sư gật đầu:
- Hồi nãy bần tăng bị Đoạn Long Thạch nhốt ở trong động Kim Long, nhờ có vị thí chủ này dùng kiếm ý vô cùng kỳ diệu, đánh ra mấy khe nứt trên Đoạn Long Thạch, cho nên bần tăng mới thoát ra ngoài nhanh như vậy.
- Mà trong kiếm khí của vị thí chủ này, có một khí cảm khiến bần tăng thấy rất quen thuộc, vốn là pháp môn đặc thù của một môn phái cổ xưa, thuở thiếu thời bần tăng từng gặp vị cao nhân của môn phái đó, cho nên mới có ấn tượng đầu tiên...
- Hắn lớn lên trong một môn phái tên là Thanh Liên Môn, pháp sư biết rõ về Thanh Liên Môn sao?
Tống Bảo Khôn hỏi.
Kim Thiên pháp sư giật mình:
- Quả nhiên là người của Thanh Liên Môn! Đã như vậy, bần tăng xin khuyên mấy vị lãnh đạo, muốn xử lý vị kiếm khách trẻ tuổi này, tốt nhất là đợi thêm một chút...
- Đợi? Vì sao phải đợi?
Long Hải Hiên khó hiểu hỏi.
Kim Thiền pháp sư cười đầy thâm ý, hiền hậu nói:
- Cần có thời gian để tin tức truyền đến tai các vị lãnh đạo, yên tâm đi, sẽ không quá lâu đâu...
Ông ta vừa dứt lời, chuông điện thoại của Long Hải Hiên và Tống Bảo Khôn, một trước một sau lần lượt vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận