Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 678: Có tiền không biết tiêu sao?

Tần Xuyên nghiêm mặt, nói:
- Vậy thì chỉ có thể vừa chạy vừa giải thích cặn kẽ thôi.
- Chạy? Mà chạy đi đâu?
Phất Cách khó hiểu hỏi.
- Thanh Liên Môn.
Tần Xuyên quyết định.
Tần Xuyên biết, nếu hắn đoán không sai, Tuyệt Ảnh nhất định đã cầm năm khối thần vật đi gặp Sở Trần Sa. Hiện tại, bọn họ đã có được bảy khối thần vật.
Cha đẻ của hắn, Phong Thần xuất hiện, đồng nghĩa với việc hai thủ trưởng đã biết được tình huống từ Bàn Long Các. Hơn nữa cũng không còn tín nhiệm đối với việc đảm bảo an toàn quốc thổ của Tống gia.
Bọn họ nhất định sẽ sai quân đội đánh lén đám người Tuyệt Ảnh.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Tuyệt Ảnh và Sở Trần Sa nhất định sẽ chạy về Thanh Liên Môn, mở ra cửa sao Bỉ Ngạn.
Với tốc độ tập kết quân đội, khẳng định sẽ không kịp. Hơn nữa, vị trí địa lý của Thanh Liên Môn rất bí mật, do đạo môn thời Thượng cổ thành lập, quân đội không thể nào tìm được.
Cho nên, đám người Tần Xuyên phải tận lực chạy đến đó thì mới ngăn cản được.
Kế hoạch rất rõ ràng. Người đi phải là người có sức chiến đấu, tốc độ vượt qua khỏi quân đội.
Bul-Kathos, Phất Cách, Jayme nhìn thấy Tần Xuyên nghiêm túc như vậy, cũng không hỏi nhiều, đồng ý đi cùng. Với thể lực của ba người bọn họ, việc đuổi kịp tuyệt không thành vấn đề.
Lăng Vân sư thái, Tử La và Phong Thần chính là nhân vật quan trọng. Tuy Tử La có thể triệu tập các đệ tử của Bàn Long Các, nhưng đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy, bà cũng không có ý định hy sinh vô ích tính mạng của các đệ tử.
Hiện tại, Liễu Hàn Yên và Đường Vi đã có đủ thực lực để đi chung. Tuy tu vi của Nạp Lan Thấm không bằng các cô, nhưng cước lực đầy đủ, muốn ngăn cô cũng không có khả năng.
Người khiến Tần Xuyên không yên lòng nhất chính là Bạch Dạ. Cô vừa mới được cứu ra, nên sức khỏe vẫn còn suy nhược. Cho nên, hắn không dự định mang Bạch Dạ đi cùng.
Tử La thấy Tần Xuyên có nhiều lời muốn nói với Bạch Dạ, liền lên tiếng:
- Tiểu Bảo, để mẹ dẫn bọn họ đến Thanh Liên Môn trước. Con nói chuyện với cô bé này xong thì đuổi theo.
Lúc này, Tần Xuyên cũng không trừng mắt với Tử La. Bởi vì sắp xếp của Tử La thật ra rất hiểu ý hắn. Có mấy lời hắn cũng cảm thấy bất tiện khi nói với Bạch Dạ nếu có người bên ngoài ở đây.
Tử La biết đường đến Thanh Liên Môn, cho nên cùng với những người khác, dùng tốc độ cực nhanh chạy về khu rừng phía nam, rồi đi thẳng về phía trước.
Ba người đi rồi, ánh mắt Tần Xuyên phức tạp nhìn Bạch Dạ, trong nội tâm có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bạch Dạ dường như cũng hiểu được Tần Xuyên không muốn đem cô đi, gương mặt tái nhợt trở nên vui vẻ nói:
- Anh đi đi. Em không sao đâu. Thời gian rất quý báu.
- Làm sao mà không có việc gì chứ? Em giả bộ quay về Thánh giáo đã là một chuyện lớn. Vì sao không thương lượng với anh?
Lời nói của Tần Xuyên có chút trách cứ.
Bạch Dạ có chút chua xót nói:
- Em không biết. Trong lòng em cảm thấy rất rối loạn. Một bên là mẹ, một bên là anh. Kỳ thật em không biết phải lựa chọn như thế nào.
- Là em truyền tin cho Nạp Lan về tin tức của trang viên, đúng không?
Tần Xuyên hỏi.
Bạch Dạ gật đầu:
- Em nghe nói anh gặp nạn ở Colombia, khi đó em đã hoài nghi không biết trang viên của Adria có động tay chân gì không.
- Em đã mấy lần có qua lại với cô ta, nên biết rõ cô ta rất giảo hoạt. Nhưng em đang bị nhốt, đành phải dùng mật mã Morse trao đổi với Freyja, nhờ cô ấy đem tin tức truyền qua hệ thống tiên tri cho anh.
Sau khi xác thực lại thông tin, Tần Xuyên cảm thấy có chút thoải mái, mỉm cười nói:
- Không phải em đã có sự lựa chọn sao? Em thật lòng với anh mà. Cho nên, cho dù em nói thẳng với anh em không toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, anh cũng có thể chấp nhận. Nếu như Theresa thật sự là mẹ ruột em, anh sẽ vì em mà không giết bà ta.
Ánh mắt Bạch Dạ trở nên trong suốt, ngẩng đầu hỏi:
- Thật sao?
Tần Xuyên tiến lên, ôm lấy cô gái, nghiêm túc trả lời:
- Em biết là anh nói thật mà. Bây giờ Thánh giáo đã không còn tồn tại. Em không cần băn khoăn gì nữa. Hãy mau tĩnh dưỡng cho tốt. Trong tương lai, anh còn muốn nhờ em quản lý tiền bạc cho anh.
Bạch Dạ cố nén nước mắt, yếu ớt nói:
- Anh…anh không chê em đã phá sản sao?
Tần Xuyên cười khẽ:
- Đúng, em đã phá sản. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, không có em bên cạnh anh, tiền của anh cho ai dùng chứ?
- Đồ ngốc! Có nhiều tiền sẽ không biết tiêu sao?
Bạch Dạ đẩy Tần Xuyên ra, nghiêm túc nói:
- Được rồi, em sẽ không làm chuyện điên rồ đâu. Anh hãy nhanh lên. Bên phía Thanh Liên Môn đang cần anh. Nhưng, ngàn vạn lần đừng vì em mà lưu tình với Tuyệt Ảnh.
- Đối với người đó, em muốn anh lưu tình, anh cũng không làm được.
Tần Xuyên mỉm cười. Hắn biết thời gian đang cấp bách, cũng không nhiều lời, bắt đầu chạy như điên đuổi theo mọi người.
Sau mấy phút, Tần Xuyên đã đuổi kịp đám người Tử La và Phong Thần.
Trong khoảng thời gian đó, đám người Bul-Kathos làm quen với nhau một chút. Khi biết được Phong Thần là một trong hai đệ tử của Vô Phong, còn Tuyệt Ảnh đang bị đuổi giết chính là đệ tử còn lại, Bul-Kathos cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
- Tôi nghe nói Vô Phong bị quân đội giết chết, khi đó đã có chút nghi ngờ. Bởi vì cho dù ông ấy không ngăn cản nổi hỏa lực thì cũng có thể sớm chạy trốn. Quả nhiên là ông ấy giả chết.
Phong Thần vừa chạy vừa nhớ lại:
- Sư phụ cũng không phải là giả chết. Chỉ là lúc đó bị trọng thương. Lại thấy trong cuộc chiến đều là đồng bào của mình. Ông không muốn bị cuốn vào, cho nên đã ẩn cư, dạy bảo sư huynh đệ chúng tôi.
Bul-Kathos vô cùng tiếc hận:
- Một cao nhân như thế lại bị ám hại. Thật sự là đáng tiếc. Sư đệ kia của ngài quả thật tội ác tày trời.
- Tôi nghe sư phụ nhắc tới, Man Vương các hạ thần lực kinh người, không nghĩ đến con của tôi có thể kết giao với ngài bên ngoài. Ngài chịu đến tương trợ, tôi vô cùng cảm kích.
Phong Thần cười nói.
Bul-Kathos cảm khái:
- Vũ lực cũng không có nghĩa là hết thảy. Đối phương chẳng phải địch nhân quang minh chính đại. Nếu bọn họ dùng phương thức hạ độc ám toán hai cao nhân, khả năng sẽ không bao giờ giao chiến chính diện với chúng ta. Chúng ta coi chừng trúng độc kế của bọn họ.
Tần Xuyên cũng cân nhắc đến khả năng Tuyệt Ảnh và Sở Trần Sa hạ độc, liền đề nghị:
- Tất cả mọi người hãy chạy đằng sau tôi. Nếu bọn họ có hạ độc ám toán trên đường thì còn có tôi ở phía trước. Ít nhất cũng an toàn được một chút.
- Như vậy sao được? Bọn họ có thể hạ độc hại chết Phó Thanh Y, cho dù cậu có cơ thể Thần Mộc cũng chưa chắc có tác dụng.
Tử La lo lắng nói. Lời lẽ vô cùng nghiêm khắc.
- Bây giờ không còn phương pháp xử lý ổn thỏa nào. Bằng không thì chúng ta sẽ chậm trễ.
Tần Xuyên kiên quyết nói.
Mọi người cũng biết Tần Xuyên nói không sai. Nếu như cửa sao Bỉ Ngạn thật sự như lời đồn, lại bị đám người kia khống chế, nói cái gì cũng đều muộn.
Tiến về Thanh Liên Môn cơ hồ đều là đường núi. Hơn nữa lại là rừng nhiệt đới, càng đi sâu càng hoang vắng vô cùng.
Mỗi lần đến Thanh Liên Môn phải đi con đường đặc biệt. Đường có thể dùng được các phương tiện giao thông cũng rất có hạn. Chi bằng trực tiếp dùng khinh công ngay từ đầu.
Tuy tu vi của mọi người đều cao thâm, thể lực dồi dào, nhưng chạy liên tục hai ngày hai đêm, vẫn cảm thấy mỏi mệt.
Trên đường đi có một số dấu vết để lại. Ví dụ như một số nhánh cây bị bẻ gẫy, biểu hiện có người vừa mới đi qua không lâu. Điều này khiến cho đám người Tần Xuyên càng không dám nghỉ ngơi.
Cũng may, trên đường đi có một số thôn trang nhỏ và một thị trấn nhỏ, có thể giúp mọi người ngừng lại, bổ sung thể lực.
Mãi cho đến ngày thứ ba, sau khi vượt qua một khe núi, trước mặt liền xuất hiện một dốc núi tương đối bằng phẳng. Trên bãi cỏ trong rừng cây xanh um không thiếu nhà gỗ và lầu các.
Cũng chẳng có gì đặc biệt khi trong núi xuất hiện một thôn xóm. Chỉ có điều, kiến trúc trong thôn rất phân tán, cũng không theo quy luật gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận