Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 611: 2000 năm trước

Trăng sáng vằng vặc, gió núi phất phơ.
Hai bóng người lướt xuống như tiên giáng trần, lên lên xuống xuống rồi cùng đứng trên một mỏm đá lởm chởm.
Nếu không phải đây là một đêm đông nhàm chán thì tính theo thời gian, lúc này cũng đã là hửng đông.
Tần Mục xoay người nhìn Tần Xuyên, gật đầu nói:
- Không tồi, tiến bộ vượt quá sự tưởng tượng của ta… Có thể đi theo ta một đêm, hơi thở vẫn nhẹ nhàng, thông thuận như vậy, xem ra bí quyết Cửu Phẩm Thanh Liên của con cũng sắp đạt đến độ thất phẩm Thanh Liên rồi.
Ánh mắt Tần Xuyên ngưng trọng. Rõ ràng Tần Mục biết công pháp hắn tu luyện, điều đó cũng có nghĩa là, năm đó, việc Tần Mục đưa hắn tới trước cửa Thanh Liên là vì ông ta đã hiểu rõ tình hình của môn phái Thanh Liên.
- Nhưng con vẫn không đuổi kịp người.
Tần Xuyên nói không ngoa. Trên đường đi, hắn đã vận hết nội công để cố gắng đuổi theo, nhưng vẫn không đuổi kịp.
Kỹ xảo khinh công của Tần Mục, đã đạt đến cấp độ Đăng Phong Tạo Cực. Từ trước đến nay, Tần Xuyên chưa từng thấy có người có thể hoà mình vào trong gió như vậy. Ông ta có thể sử dụng tất cả luồng khí lưu chuyển xung quanh.
Có thể nói, đây không phải là công phu sử dụng thuần tuý chân khí và chân lực. Thân thể của Tần Mục rất hoà hợp với tự nhiên, thực sự làm được cái gọi là “hành động như gió”.
Tần Mục nghiền ngẫm rồi mỉm cười:
- Từ 10 năm trước, trên đời này đã không còn ai có thể đuổi theo ta nữa rồi. Nếu tương lai xuất hiện một ai đó, ta sẽ hy vọng người đó là con.
- Đợi đến khi người già rồi, chắc chắn con sẽ đuổi kịp người.
Tần Mục sững sờ rồi cười ha hả:
- Cũng đúng. Chỉ có điều, đến khi ta già rồi, con vượt qua ta chỉ sợ đã muộn. Dù sao thì thời gian dành cho chúng ta cũng không nhiều.
Tần Xuyên nhíu mày. Hắn biết, Tần Mục dùng ánh mắt bảo hắn đuổi theo tới đây là có nguyên nhân cả.
- Có ý gì ạ?
Tần Xuyên hỏi.
- Ta tưởng con sẽ hỏi ta về chuyện của mẹ con.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Xem ra khoảng thời gian này giúp con trưởng thành lên nhiều, không còn gấp gáp như xưa nữa.
- Những gì nên nói chắc chắn người sẽ nói. Huống hồ, theo ước định, con đã sớm giành được vị trí số một rồi.
Tần Xuyên nói.
Tần Mục nhếch miệng:
- Hoá ra là con đã nghe thấy những gì ta nói… Cũng phải, nếu ngay cả việc phán đoán mà cũng không làm được thì ta cũng không yên tâm nói rõ chân tướng cho con biết.
Tần Xuyên nắm chặt hai nắm đấm, đứng bất động không lên tiếng.
Không phải là hắn không muốn hỏi, mà là trong long có quá nhiều điều muốn hỏi nên bất chợt không biết mình cần hỏi điều gì.
Trên thực tế, chỉ cần nhìn vào nụ cười nhẹ nhàng của người đã sinh ra mình, Tần Xuyên đã thấy trong lòng vô cùng đau đớn.
Vì sao người đàn ông này có thể cười thanh thản như vậy, lẽ nào ông ta cho rằng, sự đau đớn của hơn 20 năm xa cách có thể xoá bỏ dễ dàng như vậy sao?
Lúc này, Tần Mục quay người, mặt hướng về phía chân núi, nhìn ngắm cánh rừng rộng mênh mông rồi thở dài.
Long Bàn chung phụ bình tứ hải
Cửu Phẩm Thanh Liên trấn thần châu
Tần Mục quay đầu lại hỏi:
- Con đã từng nghe hai câu này chưa?
Tần Xuyên giật mình, nhưng rồi cũng khẽ gật đầu:
- Ý chỉ Đạo môn viễn cổ phân tách thành Thanh Liên môn và Bàn Long các. Một bên trấn thủ sao Bỉ Ngạn, một bên xây dựng ổn định thiên hạ.
- Xem ra kênh tin tức của con cũng không tồi. Ngay cả việc này mà cũng điều tra ra được.
Tần Mục cười thoả mãn.
Tần Xuyên hờ hững:
- Chuyện này thì có liên quan gì đến con. Con chỉ muốn biết, vì sao người đưa con tới Thanh Liên, không chăm sóc, không hỏi han gì.
- Dĩ nhiên chuyện này có liên quan đến con.
Tần Mục cao giọng, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng đau khổ. Ông ta lầm bầm nói:
- Mẹ con tên là Tử La, là đệ tử Bàn Long các.
- Cái gì?
Tần Xuyên ngây người. Hắn đã từng nghĩ rằng mẹ mình là một người phụ nữ bình thường, hoặc là một người phụ nữ có xuất thân thấp kém, hoặc là con gái của một gia đình giàu có… một người có quan hệ gì đó với Tần Mục…
Nhưng hắn chưa hề nghĩ tới việc, mẹ hắn tên là Tử La, là đệ tử của Bàn Long các thần bí.
- Hơn nữa…
Tần Mục áy náy nhìn con trai:
- Năm đó không phải ta muốn đưa con tới Thanh Liên môn mà là vì người của Thanh Liên môn và Bàn Long các tới tìm ta, bắt ta phải đưa con tới Thanh Liên môn. Mà lúc đó, ta không có lựa chọn nào khác.
Tần Xuyên ngây ngốc, khó hiểu:
- Vì… vì sao ạ?
Khuôn mặt Tần Mục trở nên âm trầm. Ông ta nói:
- Vì nếu như ta không giao con cho bọn họ, bọn họ sẽ giết con… Vì con là một đứa trẻ đáng nhẽ không nên sinh ra trên cõi đời này…
- Vì sao… Bọn họ là ai, vậy còn mẹ thì sao?
Hốc mắt Tần Xuyên đỏ ửng, giọng nói cũng đã có chút run rẩy.
Tần Mục nghiêng đầu, trầm mặc nói:
- Để nói về mẹ của con chắc phải kể lại từ câu chuyện 2000 năm trước…
- 2000 năm trước? Vì sao?
- Con biết sao Bỉ Ngạn, vậy con có biết rốt cục sao Bỉ Ngạn là cái gì không?
Tần Mục hỏi.
Tần Xuyên lắc đầu. Hắn không thể điều tra ra việc, rốt cục sao Bỉ Ngạn là cái gì.
Tần Mục nhếch miệng cười:
- Ta cũng không biết nó là cái gì… Nhưng ta biết nó có một tác dụng.
- Tác dụng gì?
- Khống chế luân hồi, vượt không gian thời gian.
Tần Xuyên vô cùng kinh ngạc. Nếu không phải vì Tần Mục đang nói chuyện nghiêm túc với hắn, chắc chắn hắn sẽ nghĩ có người đang lừa dối hắn.
- Thật ra ta cũng không biết cái đó có ý nghĩa gì, nhưng cho dù con tin hay không thì ít nhất trên tấm bản đồ đó cũng ghi lại như vậy.
- Bản đồ? Bản đồ nào ạ?
Tần Xuyên buồn bực.
Tần Mục bắt đầu nhớ lại hồi ức của mình…
Lúc đó, sao Bỉ Ngạn được mọi người lưu truyền tuy có năng lực nghịch thiên, nhưng không phải ai cũng nhìn thấy nó chứ đừng nói đến việc sử dụng.
Trong giới có một tấm bản đồ lưu truyền tới ngày nay, trên đó mở ra cái nhìn về sao Bỉ Ngạn và cách sử dụng nó.
Để tránh việc đời sau của Thanh Liên môn xuất hiện những tên phản đồ, tự tiện lạm dụng sao Bỉ Ngạn, mà tấm bản đồ này lại thuộc sở hữu của Bàn Long các.
Như vậy, Thanh Liên môn và Bàn Long các có thể hỗ trợ lẫn nhau, giảm bớt tỷ lệ xảy ra vấn đề.
Cứ như vậy mãi đến tận 2000 năm trước đã xuất hiện một kẻ phản đồ của Bàn Long. Lúc tập luyện, một đệ tử chưởng môn đã trót say mê một ma nữ.
Vì yêu nữ đó, đệ tử chưởng môn đã phản bội lại Bàn Long các, đem tấm bản đồ ra khỏi tông môn.
Bọn họ có ý đồ phá giải sự huyền bí của sao Bỉ Ngạn, trở thành chúa tể chân chính của cõi đời này.
Khi người của Thanh Liên môn và Bàn Long các truy đuổi hai người này, Ma môn đã công bố hai người họ đã biến mất, tấm bản đồ cũng mất theo.
Kể từ đó, người của Thanh, Bàn không đội trời chúng. Cũng từ đó, Thanh Liên môn và Bàn Long các bắt đầu kết thù với Ma môn, kéo dài tới 2000 năm.
Vương triều thay đổi, sự sống còn của quân vương, thật ra đều có sự hậu thuẫn của hai môn phái này.
Đến cận đại, từ khi vũ khí nóng xuất hiện, Ma môn mới không thể lấy võ để tấn công các bên khác, người bình thường chỉ cần có một khẩu sung cũng có thể giết chết một đám Ma môn.
Là thế lực cần mượn quyền lực của thế tục, dĩ nhiên bọn họ sẽ không thích những người đương quyền.
Kết quả là, Bàn Long các bắt đầu triệt để trấn áp Ma môn. Còn Thanh Liên môn cũng có cao thủ nổi danh thiên hạ, đánh tan đám người Ma môn, chiếm lĩnh Hoa Hạ.
Còn về bản đồ, Bàn Long các phải đệ tử chưởng môn Tử La hành tẩu giang hồ, tìm ra dấu vết để lại.
Tử La không phụ sự mong dợi của mọi người, tìm ra được tấm bản đồ đã mất tích 2000 năm về trước. Trong khoảng thời gian tìm kiếm đó, bà ta đã gặp Tần Mục.
Thanh Liên môn cũng vậy, Bàn Long các cũng thế. Vì hai môn phái lánh đời mang trên mình sứ mệnh cao cả, lại them chuyện đã xảy ra 2000 năm về trước, dĩ nhiên họ sẽ không cho phép chưởng môn lập gia đình, sinh con đẻ cái.
Tần Xuyên cũng như vậy. Cho dù là đệ tử của Phó Thanh Y nhưng cũng không phải là người thừa kế chưởng môn. Nên cho dù từ nhỏ đã có hôn ước cũng không sao, chỉ cần giữ một số bí mật cho Thanh Liên môn là dược rồi.
Chỉ tiếc là, sau khi Tử La và Tần Mục gặp nhau, tuy hai người chỉ có thể qua lại vụng trộm, nhưng vẫn không không chế được bản thân mà có được một kết tinh tình yêu của họ.
Đã có con, dĩ nhiên họ không thể tiếp tục lừa dối hai bên, mà bọn họ cũng không thể bỏ con mình đi được.
Tử La nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ tìm ra cách phải nói chuyện trực tiếp với tông môn, từ bỏ thân phận thừa kế tông môn, thậm chí còn đồng ý phế võ công để giữ lại con.
Hơn nữa, Tử La tin rằng, mình đã tìm ra bản đồ cho tông môn, lập được công lớn, có thể khiến cho các sư phụ được mở mày mở mặt.
- Mẹ con, sinh con chưa được bao lâu đã liều mạng mang bản đồ về sư môn, thỉnh cầu sự tha thứ của mọi người. Mẹ con nói với ta, bà ấy nhất định sẽ quay về tìm chúng ta.
Tần Mục nói tới đây, trong mắt liền vằn lên tia máu, sắc mặt âm trầm nói:
- Thế nhưng… bà ấy không về nữa. Người của Bàn Long các gửi cho ta một bức thư, nói phải đem con giao cho người của Thanh Liên môn. Nói một cách khác, đó cũng có nghĩa là chữ xử tử với mẹ con.
Hai chân Tần Xuyên mềm nhũn, lui về sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã ngồi trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận