Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 607: Phá gia chi tử.

Tần Xuyên không thèm để ý đến Tần Hàng, vẫn ngửa đầu nhìn trời, miệng lẩm bẩm gì đó.
- Tần Xuyên, tài liệu thi văn của cậu đâu? Vẫn chưa đưa tới sao?
Lưu Gia Vinh không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Khi y còn đang hỏi dở, trên trời phành phạch mấy tiếng từ xa lại gần dần, rồi xuất hiện một chiếc trực thăng.
Tần Xuyên toét miệng:
- Đến rồi đến rồi! Cuối cùng cũng kịp!
Mọi người đang lúc bực mình thì thấy một chiếc phi cơ tinh xảo hoa lệ, vừa nhìn đã thấy giá trị không hề nhỏ đáp xuống bãi đỗ gần nhất.
Lục Tích Nhan bận đồ công sở, ôm một đống tư liệu từ trên phi cơ xuống. Dáng người cô nàng đẫy đà yểu điệu, chân đi một đôi ủng đen, cực kỳ ưu nhã, khí chất đoan trang nhưng vẫn không thiếu phong phạm của nữ cường nhân.
Tần Xuyên bước lên ôm lấy cô:
- Tiểu Nhan Nhan, sao tới muộn vậy? Trên trời cũng bị tắc đường sao?
Cô lườm hắn:
- Còn nói nữa! Anh yêu cầu bất ngờ như thế, nếu em không ngồi trực thăng đến thì còn trễ mất hai ba tiếng nữa đấy.
- Hừ, Lục tiểu thư, cô thuê một chiếc trực thăng tới đây để cho Tần Xuyên thêm dũng cảm sao? Tiếc là, cho dù cô có thuê mười cái trực thăng cũng không thay đổi được chuyện thực là các người mới chỉ đi bán bánh nướng được nửa năm.
Tần Hàng cười khẩy.
Anh ta vừa dứt lời, xung quanh không ít người buồn cười. Bởi rất nhiều người cũng biết công ty của Tần Xuyên là một mắt xích trong công nghiệp bán đồ ăn vặt, trong đó dặc biệt nhất là món bánh nướng.
Một công ty bán bánh nướng có thể theo kịp nhà đầu tư nước ngoài và một công ty đóng tàu sao? Đây là chuyện tiếu lâm thôi mà.
Lục Tích Nhan thản nhiên đáp lại:
- Tần Hàng tiên sinh, anh hiểu lầm rồi. Tôi không đi thuê trực thăng, mà nó là của Tổng giám đốc Tần của chúng tôi. Loại Bell429 này trên khắp toàn cầu số lượng có hạn, một chiếc hơn 140 triệu. Căn bản là không có chỗ nào cho thuê được!
- Ồ…..
Cả từ đường đều ồ lên thán phục sợ hãi, và cũng có phần nghi ngờ mình nghe lầm.
Ngoại trừ một vài người của Tần gia, chẳng có ai biết Tần Xuyên còn có du thuyền và phi cơ tư nhân, cho nên khi thấy vậy ai nấy đều trợn tròn mắt.
Bỏ hơn một tỷ ra mua một cái trực thăng. Tiểu tử này có nhiều tiền vậy sao? Khi mấy đứa con cháu Tần gia đang kiêu ngạo với chiếc Ferrari mới mua thì người ta đã bắt đầu chơi máy bay rồi.
Tần Xuyên lại chẳng coi trọng lắm, dù sao thì cũng chỉ vì muốn Lục Tích Nhan đến sớm hơn nên hắn mới để cho cô người trực thăng mà đi, chứ cũng không muốn dựa vào chút tiền nhỏ ấy mà làm ra vẻ giàu có.
Tần Hàng nghe vậy cũng lóe lên một chút bất ngờ và đố kỵ, hừ lạnh:
- Không hổ là Kiếm Ma đó. Lợi nhuận từ giết người cũng không ít nhỉ, nhưng tiền này không thể đem đi thi văn với Tần gia chúng ta được.
- Ôi chao, Tần Hàng, đừng có nói thế. Dù sao cũng là tiền Tần Xuyên tự mình kiếm được. Huống chi chỉ là một cái trực thăng, em lại không mua nổi sao? Con cháu Tần gia chúng ta vẫn luôn để ý khi xuất hiện phải khiêm tốn.
Tần Hà ở bên cạnh bình thản cười xen vào.
- Tần Hà, anh nói cũng đúng. Hơn một tỷ, quả thực cũng chẳng đáng bao nhiêu. Chưa kể, hào trạch ở Bích Hải Sơn Trang cũng là của gia tộc cho, dù sao cũng là đại thiếu gia, bước một cái là có tiền, chúng ta cũng không thể so đo được.
Nghe mùi dấm chua nồng đậm, Tần Mãnh, Tần Cầm ngồi sau lưng Tần Xuyên chịu không thấu, thở phì phì:
- Các người bớt xem thường người khác đi! Các người cho rằng anh Tần Xuyên sẽ để ý đến Bích Hải Sơn Trang chỉ đáng giá mấy vạn đó sao? Anh Tần Xuyên còn có một chiếc du thuyền bảy tầng xa hoa của Đức ở bến cảng Bích Hải Sơn Trang đó! Cái du thuyền đó giá trị năm tỷ! Bán cả người các anh đi cũng không đủ mua nửa cái du thuyền đó đó!
Nghe Tần Cầm nói vậy, đám người Tần gia lại một lần nữa rúng động.
- Năm tỷ? Nói đùa sao?
- Đúng là du thuyền rất đắt…Nhưng chuyện này cũng quá bất hợp lý mà!
- Thật hay giả? Đã có ai nhìn thấy chưa?
Một đám người Tần gia châu đầu ghé tai hâm hâm mộ mộ, đồng thời cũng không thể tin nổi.
Tần Mãnh xoa xoa đầu con gái trách yêu, cười khổ không thôi. Giờ thì tốt rồi, nhất định cả Tần gia đều cho rằng Tần Xuyên là kẻ dựa vào tiền giết người phi nghĩa mà sống rồi.
- Là thật sao? Tiểu tử này bỏ ra năm tỷ mua một cái du thuyền?
Tần Hán nhíu mày hỏi Tần Minh bên cạnh. Dù sao Tần Minh cũng vẫn thường qua lại với Tần Xuyên.
Tần Minh bất đắc dĩ gật gật đầu:
- Thật sự là, tiểu tử này…giàu đến chảy mỡ đó. Trước kia vẫn thuê người hầu Pháp, mời đầu bếp danh tiếng nấu cho ăn, suốt thời gian qua vẫn như vậy.
Tần Minh vừa xác nhận như vậy mọi người đều cảm khái không thôi. Quả thật không thể so với người ta rồi! Đây quả thực là cuộc sống cấp siêu cao cấp rồi!
Tần Hà và Tần Hàng đều sa sầm mặt xuống. Bọn họ nào ngờ thời gian qua Tần Xuyên lại sống xa xỉ như vậy. So với hắn, chẳng phải bọn họ chỉ là những kẻ ăn mày thôi sao?
Tuy là nguồn gốc đồng tiền khác nhau nhưng nghĩ tới Tần Hàng chỉ mới kiếm được hơn hai tỷ thì….có phần đáng thương…
- Hồ đồ!
Tần Hán vỗ ghế:
- Lãng phí nhiều tiền như vậy cho sinh hoạt thường ngày, đây là một đứa phá gia chi tử mà! Mày có biết rằng năm tỷ có thể đầu tư mang lại biết bao nhiêu lợi nhuận, làm được biết bao nhiêu hạng mục cho Tần gia chúng ta không?
Tần Xuyên liếc sang lão:
- Tiền là của tôi kiếm, không phải Tần gia cho tôi. Sao tôi phải chia cho các người dùng? Hơn nữa, tôi có tiền, đừng nói là năm tỷ, năm mươi tỷ cũng là tiền của tôi làm ra, có gì là phô trương lãng phí? Tôi mua một cái du thuyền, cũng giống như các người vào thành phố mua một hộp trứng gà vậy. Có gì mà lãng phí?
- Mày….cái thằng nhãi con này, từ tiết kiệm đến hoang phí thì dễ, từ hoang phí đến tiết kiệm thì khó! Cho dù hiện giờ mày có tiền, nhưng nếu không kiếm ra được tiền thì sớm muộn gì cũng tới lúc sơn cùng thủy tận!
Tần Xuyên giang hai tay:
- Ai nói là tôi không kiếm ra tiền? Mọi người còn chưa xem tài liệu của tôi mà? Sao lại nói tôi không kiếm ra lợi nhuận chứ?
Lúc này Lục Tích Nhan đưa tư liệu trong tay lên bàn mấy giám khảo, cười nói:
- Các vị cứ từ từ xem, có gì không hiểu cứ hỏi.
Mọi người nghe vậy thấy cũng có lý, không bằng xem trước đã rồi nói.
- Bán bánh nướng có thể mua được du thuyền năm tỷ sao? Chúng tôi rất mong chờ đó.
Tần Hàng cười lạnh.
Lục Tích Nhan nói:
- Tổng giám đốc Tần của chúng tôi không chỉ đầu tư vào bán bánh nướng…
- Tôi biết, còn bán mì hoành thánh, bán bánh bao nữa. Ha ha, Lục tiểu thư, tôi thấy cô chuẩn bị bước sang bên này đi thôi. Vừa rồi cô không có ở đây, không biết chúng tôi đã đầu tư thế nào, có được kết quả thế nào đâu. Tóm lại, ván này, tôi không có khả năng thua!
Lục Tích Nhan nhún vai:
- Thật sao? Tôi lại cảm thấy mình hiểu rõ việc các anh đầu tư hơn chính các anh đấy.
Tần Hàng nhíu mày:
- Có ý gì?
Lục Tích Nhan cười cười đầy thâm ý, chẳng buồn giải thích quay về bên cạnh Tần Xuyên.
Mười mấy phút sau, Lưu Gia Vinh ngẩng đầu lên đầu tiên, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng:
- Không tệ. Nửa năm, công ty ăn uống của mấy người đã mở rộng đến tận Hương Giang, trên cả mười ba tuyến đường của hai thành thị đều có chi nhánh. Dựa theo giá trị hiện tại của thành phố tính ra thì cũng khoảng mười lăm triệu. Nhưng tổng đầu tư của các người, kể cả các loại thu mua, ký túc xá, nhân lực, nguyên liệu đầu vào, là chừng trên dưới mười ba triệu. Nói cách khác, hiện tại các người đã kiếm được hai trăm triệu lợi nhuận. Đối với công việc bán bánh nướng thì đây đúng là thành tích đáng gờm rồi…
Nghe kết luận này, bốn người nhà Chu Tần đều cười, lắc lắc đầu, cũng đã biết kết quả như vậy từ trước.
Tần Uy, Tần Hà và Tần Hàng cũng đều thả được tảng đá trong lòng xuống, cùng tươi tỉnh hẳn lên.
- Chờ…chờ một lát.
Lúc này, sắc mặt mấy giám khảo bên cạnh đều kỳ lạ, thậm chí có hai người nhìn tài liệu mà hai tay run rẩy.
Lưu Gia Vinh bực bội nhìn sang hỏi:
- Làm sao thế?
- Phần cổ phần của Tập đoàn Y dược Chu thị này … Có chuyện gì xảy ra vậy ?
Các giám khảo đều trợn tròn mắt không thể tin nổi :
- Một đồng tiền, mua 74% cổ phiếu Công ty Tập đoàn Chu Thị. Làm sao có thể?
- Không phải trên đó có ghi sao? Tôi đổi độc quyền lấy cổ phiếu của họ. Những phương thuốc kia là độc quyền, là bí mật buôn bán, đương nhiên không thể ghi rõ ra cho người khác biết.
Tần Xuyên cười nói:
- Tất cả quy trình đều theo đúng pháp luật, không tin mọi người có thể đi kiểm chứng.
Lưu Gia Vinh vội cầm bản tài liệu đó lên xem, nhìn một chút, sắc mặt tái nhợt, chấn động toàn thân.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao lại có Tập đoàn Y Dược ở đây? Không phải hắn chỉ làm mảng thực phẩm thôi sao?
Tần Hàng chất vấn.
Lục Tích Nhan đưa ra một cuốn sách, mở ra một tờ, chỉ vào một điều mục mà sau chuyến đi trở về Tần Xuyên đã thêm vào:
- Khi đăng ký kinh doanh chúng tôi đã có ghi đầu tư vào Y Dược, chỉ là không ghi rõ ra mà thôi. Dù sao chúng tôi cũng chỉ một ít tiền, không cần hỏi xin gia tộc một đồng nào.
Tần Uy nheo nheo mắt:
- Tôi biết Tập đoàn Chu Thị. Tuy là một xí nghiệp gia tộc nhưng cũng có giá trị chừng bảy tỷ. Mua 74% cổ phiếu của bọn họ, cũng không có nhiều lợi nhuận lắm.
Lưu Gia Vinh thấp thỏm vội lên tiếng:
- Không phải vậy, Tổng Giám Đốc, cuối năm ngoái thực phẩm chức năng của Chu Thị đã dọn được đường vào thị trường Bắc Mỹ, đã trở thành xí nghiệp bán đồ thực phẩm chức năng cho cả Bắc Mỹ!
Hiện giờ sản phẩm của Chu thị ở Bắc Mỹ có tiếng vang rất tốt. Giá trị của bọn họ đã tăng tới hơn hai mươi tỷ rồi! Nói cách khác, số cổ phần này của Tần Xuyên có giá trị ít nhất mười lăm tỷ!
- Cái gì?
Mấy người Tần Uy, Tần Hà kinh ngạc nói không nên lời, thậm chí ngay cả mấy người có quan hệ gần gũi với Tần Xuyên như Tần Cầm, Tần Mãnh nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc. Giờ bọn họ mới biết Tần Xuyên biết kiếm tiền như vậy! Nói gì đến những thành viên Tần gia khác, ai nấy đều trợn mắt há mồm!
Một đồng tiền, đổi mười lăm tỷ! Còn có thiên lý hay không?
Khó trách Tần Xuyên không coi du thuyền năm tỷ vào đâu. Tiền lời này người ta mua được ba chiếc đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận