Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 684: Bỉ Ngạn

Mọi người nhìn nhau. Ngay cả Man Vương đã sống tới từng này tuổi cũng phải ngây người.
- Nếu lúc Tinh chi bỉ ngạn được sáng tạo ra vẫn có không ít cự thú còn sống, vậy cái đầu này khả năng cao là của một trong số đó, nhưng không biết sao lại chết ở đây.
Tần Xuyên phân tích.
- Nói như vậy tức là, loài quái vật này đã từng tồn tại, vậy tương truyền về Tinh chi bỉ ngạn có lẽ là thật. Rốt cục Tuyệt Ảnh đã đi đâu, đây không phải đã tới cuối rồi sao?
Đường Vi buồn rầu nói.
Man Vương nhắm mắt lại, cảm giác xung quanh rồi ngẩng đầu lên:
- Y ở trên!
Lúc này mọi người mới nhận ra, vì cảnh tượng vừa rồi quá hung vĩ nên họ không chú ý đến một bóng người đang nắm khối nham thạch trên đỉnh. Đó chính là Tuyệt Ảnh.
Theo hướng đó mọi người mới thấy, ở nơi cao nhất của không gian này lên thẳng tới đỉnh trung tâm là một cánh cửa đen tuyền.
- Mẹ ta nói lúc đầu người đó dùng những ngôi sao băng rơi xuống làm nguyên liệu tạo nên Tinh chi bỉ ngạn. Lẽ nào đó là cánh cửa do Siderit làm nên, sau cánh cửa chính là Tinh chi bỉ ngạn?
Tần Xuyên không ngờ cánh cửa này lại nằm trên đỉnh.
Không cần biết như thế nào đi chăng nữa, ở giữa cánh cửa đó quả thật có một lỗ khảm, hình dạng đó chính là hình dạng của 7 khối thần vật.
Tuy nhiên, vì nhiệt độ nơi này rất cao, toàn bộ nham thạch trong không gian đều rất nóng.
Tuyệt Ảnh đang từ từ tiếp cận cánh cửa trên đỉnh, trên đường đi phải bám vào một số mẩu nhảm thạch để tạo lực.
Tay của y có dấu hiệu bị đốt, máu thịt be bét nhưng Tuyệt Ảnh cắn chặt hàm răng, nín đau, cố gắng muốn tới đó.
Thấy mọi người phát hiện ra mình, Tuyệt Ảnh cúi đầu nhếch miệng cười nói:
- Các ngươi tới đã muộn rồi! Không ai có thể ngăn cản được ta đâu!
- Cao như vậy, chúng ta không phải là pháp sư Phong Ma, thuật phi thân của chúng ta cũng không thể lên được độ cao đó.
Kiệt Mễ Lai bất đắc dĩ nói.
Đường Vi nói:
- Cho dù mọi người có bay được tới đó, chúng ta cũng không thể chịu được kiếm khí của y.
Phất Cách nhíu mày:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Khinh công của Tuyệt Ảnh tốt hơn bất cứ ai trong chúng ta. Chắc chắn là y đã dùng ít nhất ba lần Thế Vân Túng mới có thể nắm được hòn đá trên đỉnh đó.
Tần Xuyên nói.
- Kiếm ma, với độ cao này, ta cũng không thể công kích được y. Cũng không thể phá hỏng nơi này được, nếu không sẽ sụp đổ hết, cậu có cách nào không.
Bul kathos nói.
Tần Xuyên ngưng tụ Thanh Đế kiếm, hắn cũng chỉ có thể thử mà thôi. Sau đó, Tần Xuyên chém một kiếm về phía Tuyệt Ảnh.
Đây là chiêu kiếm có khoảng cách dài nhất hắn từng đánh. Khi thấy ánh sáng màu xanh sắp công kích được tới Tuyệt Ảnh thì có một ánh kiếm màu vàng chặn sự công kích của Tần Xuyên.
- Ha ha, đồ tạp chủng, dựa vào chút kiếm khí đó mà đòi ngăn cản ta sao?
Tuyệt Ảnh nghiến răng nghiến lợi, tay tiếp tục nắm khối nham thạch tới gần huyền môn.
- Xong rồi. Kiếm cương của y có thể bảo vệ y rồi, chúng ta không chặn được nữa.
Đường Vi lo lắng nói.
Tần Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói:
- Man Vương, ông ném tôi lên trời đi, tôi sẽ dùng khinh công nhảy lên, có lẽ có thể ngăn cản được y.
Bul Kathos sững sờ, nhưng cũng cảm thấy cách này có thể thực hiện được nên mới thò hai tay ra để Tần Xuyên nhảy lên.
Sau khi giữ vững Tần Xuyên, Bul Kathos xoay người, bắp thịt trên cơ thể phát ra năng lượng khổng lồ, ném Tần Xuyên về phía Tuyệt Ảnh.
Tần Xuyên bay đi như một viên đạn, sau khi lên được khoảng 50, 60m, hắn thi triển Thế Vân Tung để tiếp tục nhảy lên trên.
Nhưng cùng lúc đó, Tuyệt Ảnh đã tới huyền môn màu đen, y lấy ra 7 khối thần vật mang theo người, khảm từng cái từng cái vào lỗ ở quanh huyền môn.
7 khối thần vật như nhận được sự triệu hồi nào đó vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng bị hấp thụ vào trong rãnh.
Ngay sau đó, bảy luồng ánh sáng bảy màu loé lên, bảy khối thần vật hoà làm một.
Đúng lúc Tần Xuyên đang định thi triển lần Thế Vân Tung thứ hai, định chém một kiếm về phía Tuyệt Ảnh thì huyền môn màu đen đó bỗng dung mở ra.
Cũng không phải mở ra như cánh cửa mà nó trực tiếp biến mất. Ở phía bên kia, Tần Xuyên trông thấy một bầu trời đầy sao!
- Tinh chi bỉ ngạn… tinh chi bỉ ngạn!
Tuyệt Ảnh khổ sở chờ đợi mấy chục năm trời, cuối cùng đã thấy thành công ở trong gang tấc, thế nên y vô cùng hung phấn, không để tâm đến việc tay đã bị bỏng, không để tâm đến việc Tần Xuyên đã đuổi tới nơi, cả mắt y đều là bầu trời sao.
Dĩ nhiên, y sẽ không quên vật then chốt – thần vật.
Thần vật này là chìa khoá mở ra Tinh chi bỉ ngạn, cũng là vật then chốt khống chế Tinh chi bỉ ngạn. Trên bản vẽ đã ghi như vậy.
Một tay y giữ lấy vật thể kết hợp của 7 khối thần vật rồi dùng hết khí lực cuối cùng, tung người tiến vào bên trong bầu trời sao!
Tần Xuyên cứ tưởng mình đã không còn kịp nữa rồi, nhưng không ngờ, lúc thân thể của hắn tới gần Tinh chi bỉ ngạn, hắn lại trở nên mất kiểm soát.
Tần Xuyên nhận ra bên trong Tinh chi bỉ ngạn có một sức mạnh đang kéo hắn vào đó!
Ở bên dưới, mọi người thấy cảnh tượng này đều vô cùng kinh ngạc. Vì dường như Tần Xuyên đang thoát ly khỏi sức hút của trái đất.
Chính Tần Xuyên cũng cảm nhận được, năng lượng hắc ám trong cơ thể hắn đang bắt đầu dao động trở lại sau thời gian yên lặng.
- Rốt cục… rốt cục thì giờ phút này cũng đã tới…
Trong đầu Tần Xuyên vang lên âm thanh này khiến toàn thân hắn căng cứng.
- Là ngươi?
Tần Xuyên liền nhớ tới cái tên xuất hiện trong đại hội Tiềm Long. Kẻ thần bí đã lợi dụng cơ thể của hắn để giết chết Vu Vương, giết hại hàng vạn người.
- Rốt cục ngươi là ai?
Trong đầu Tần Xuyên nảy ra câu hỏi này.
Âm thanh thần bí bỗng phát ra tiếng cười quái dị:
- Ta là ai? Không phải ngươi đã gặp ta đó sao?
- Gặp ngươi?
Tần Xuyên không hiểu đối phương đang muốn nói cái gì.
Đúng lúc này, Tần Xuyên đã theo sát Tuyệt Ảnh, tiến vào bầu trời sao.
Trong chốc lát, toàn bộ ngân hà đều ở trước mặt hắn.
Vũ trụ sâu thẳm mênh mông, vô số ngôi sao bay nhảy khắp bầu trời. Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy vô cùng vô tận.
Đây chính là cảm giác bàn tay có thể hái được sao trên trời.
Tần Xuyên thấy mình vẫn đang hô hấp, chứng tỏ đây vẫn đang là địa cầu chứ không phải là vũ trụ. Chỉ là hình ảnh của Tinh chi bỉ ngạn tráng lệ như vậy.
Theo bản năng, Tần Xuyên muốn vươn tay chạm vào ngôi sao trước mắt, nhưng không biết vì sao, khi tay hắn vừa sờ tới thì phát hiện ngôi sao đó vẫn còn ở xa.
Cho dù Tần Xuyên có làm gì đi nữa thì ngôi sao vẫn ở đằng xa.
Ở nơi này, khoảng cách không thể nào dùng mắt thường phán đoán được, cứ như thể không gian có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Điều khiến Tần Xuyên kinh ngạc hơn cả là, khi hắn nhìn bốn phía lại không thấy cái cửa huyền bí mà mình vừa vào đâu.
Lần này, hắn ra ngoài bằng cách nào đây?
- Ha ha… ha ha…
Tiếng cười của Tuyệt Ảnh ở cách đó không xa, thân thể y cũng đang trôi dạt ở đó.
Thần vật nguyên vẹn trên tay y loé ra ánh sáng bảy màu.
- Tinh chi bỉ ngạn, rốt cục ta đã có được nó rồi… Tới đây nào, mau nói cho ta biết, làm thế nào để sử dụng ngươi? Ta chính là người nắm giữ mới của ngươi! Mau nói cho ta biết!
Không biết là do Tuyệt Ảnh quá hưng phấn hay vì nguyện vọng nhiều năm sắp được thực hiện mà tinh thân của y có vẻ không bình thường. Y tự lẩm bẩm một mình, rồi có lúc lại như thể đang đối diện với người vô hình.
Ánh mắt Tần Xuyên ngưng tụ ở đó. Một là không làm, mà đã làm thì phải làm cho xong. Tần Xuyên định nhân lúc Tuyệt Ảnh không phòng bị mà đánh một kiếm.
Hắn thử ngưng tụ Thanh Đế kiếm, may sao bên trong Tinh chi bỉ ngạn hắn vẫn còn có thể dùng được kiếm khí, ánh sáng của kiếm có các ngôi sao che dấu nên cũng không quá chướng mắt.
Tuy Tần Xuyên không còn sức lực nhưng vẫn mạnh mẽ vung tay, kiếm khí màu xanh bay thẳng đến sau lưng Tuyệt Ảnh.
Thế nhưng, một hình ảnh kỳ quái liền xuất hiện.
Kiếm khí của Tần Xuyên vừa bắn ra chưa được bao xa đã tiêu tan trong không trung.
Như thể kiếm khí của hắn đã bị một vật gì đó nuốt sạch, khiến Tần Xuyên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Tiểu tử ngốc, ngươi cho rằng ngươi và y đang ở cùng một nơi sao?
Âm thanh trong đầu lại vang lên.
- Là sao, chẳng lẽ không phải chúng ta đang ở trong Tinh chi bỉ ngạn sao?
Tần Xuyên hoài nghi.
- Phải mà cũng không phải.
Giọng nói trả lời.
- Đừng cố tỏ ra huyền bí nữa, rốt cục ngươi muốn làm gì, sao lại ở trong thân thể ta.
Tần Xuyên híp mắt, trong lòng vô cùng bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận