Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 644: Giúp cậu hả giận

Đến phòng khách của Bul-Kathos, Tần Xuyên ngồi trên ghế dựa, bình tâm tĩnh khí nghỉ ngơi một lát, cuối cùng mới dứt bỏ được hình ảnh khủng bổ vừa rồi.
Hắn không dám nghĩ đến, nếu không phải Bul-Kathos kịp thời ngăn cản, hắn sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào, đủ để cho hắn cả đời sống trong hối hận.
- Cậu có nhớ sau trận chiến ở đại hội Tiềm Long, cậu cũng có ý đồ tổn thương cô ấy hay không.
Nạp Lan Thấm kinh ngạc nhìn Tần Xuyên, còn Tần Xuyên thì nhẹ gật đầu.
- Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Trong đầu tôi cứ bảo tôi phải làm những chuyện tôi không muốn làm.
Bul-Kathos nheo mắt:
- Cậu có phải đang có tâm ma hay không.
Tần Xuyên lắc đầu. Hắn biết chắc đây không phải tâm ma. Không nói đến cảnh giới của hắn không có khả năng này. Mấu chốt là thanh âm kia có năng lượng hắc ám, tuyệt đối là sinh mệnh có ý thức tự chủ.
Tần Xuyên không hiểu, thứ này rốt cuộc làm sao xuất hiện trong cơ thể hắn. Tựa hồ ngoại trừ hắn, người ngoài căn bản không thể biết rõ.
- Tôi tạm thời không rõ nguyên nhân. Hy vọng Man Vương các hạ có thể giúp đỡ chăm sóc Đường Vi. Tôi biết chuyện này có chút đường đột, nhưng tôi bây giờ không tin mình có thể bảo vệ được cô ấy.
Tần Xuyên khẩn cầu.
Bul-Kathos gật đầu:
- Cho dù cậu không nói, tôi cũng sẽ chú ý đến sự an toàn của cô ấy. Dù sao, sau đại hội Tiềm Long, thế giới ngầm đang bạo động, tranh đấu cướp lấy quyền thao túng.
- Tuy giới sát thủ vì sự hiện diện của tôi mà không làm ra nhiễu loạn lớn, nhưng về lâu về dài cũng không phải biện pháp. Dù sao tôi cũng không phải người chỉ huy tuyến đầu.
Công hội Phoenix trước mắt là công hội sát thủ lớn nhất thế giới. Nếu như Huyết Phượng Hoàng tỉnh lại, một lần nữa chủ trì đại cục, giới sát thủ sẽ yên ổn hơn nhiều.
Nói đến đây, Bul-Kathos không khỏi cảm khái thở dài:
- Sau khi đánh với Pháp sư vương một trận, tôi phát hiện tôi đã qua thời kỳ đỉnh phong. Qua tiếp vài thập niên nữa, chung quy cũng cần một người mới, trấn áp sự hung hãn của thế giới ngầm.
Tần Xuyên ngạc nhiên:
- Man Vương các hạ, ngài muốn giao cho Đường Vi?
- Tôi cũng có quyết định này. Nhưng vẫn phải đợi xem như thế nào?
Bul-Kathos nói.
Tần Xuyên cảm thấy bất ngờ, không nghĩ đến lần đột phá này của Đường Vi lại khiến cho Bul-Kathos chú ý đến như vậy. Nếu không phải nhìn thấy tiềm lực trên người Đường Vi, tin rằng Man Vương tuyệt đối sẽ không nói như thế.
Loại nhân vật này, nếu đã nói ra, chắc chắn sẽ như đinh đóng cột.
Tần Xuyên ngược lại cảm thấy chẳng có gì là không ổn. Với tính cách của Đường Vi, để cô làm bà chủ cửa hàng thật sự không thích hợp. Cô ngoài miệng không nói, nhưng thực chất bên trong vẫn có máu đen, ưa thích những chuyện của thế giới ngầm.
Sau khi cân nhắc, còn phải dựa vào Man Vương bảo vệ Đường Vi, Tần Xuyên cảm thấy mình cũng nên xuất ra thành ý.
- Man Vương các hạ, tôi biết bởi vì tôi xảy ra chuyện, quỹ từ thiện và tất cả các hạng mục của tôi đều bị ngừng lại. Tôi thành thật xin lỗi.
Bởi vì Diệp Tiểu Nhu bị đoạt quyền và bị cướp tiền, quỹ ngân sách XR của hắn cũng không đầu tư những hạng mục ở Châu Phi nữa.
Bul-Kathos lắc đầu nói:
- Không phải lỗi của cậu. Ở đại hội Tiềm Long, cậu đã cứu được quá nhiều người. Hơn nữa, hoạt động từ thiện của cậu lúc trước cũng đã giúp được rất nhiều người.
Tần Xuyên cười nói:
- Sau này, tôi sẽ tiếp tục đẩy mạnh sự nghiệp từ thiện mà trước đây chưa hoàn thành. Ngoài ra, tôi cũng đã nghĩ đến người thích hợp để làm chuyện này.
- Là ai?
Bul-Kathos đối với chuyện từ thiện cũng có chút để bụng.
- Chủ tịch tập đoàn Astra Thụy Điển, Christopher tiên sinh.
Tần Xuyên nói:
- Tôi đã từng chữa bệnh cho ông ấy. Ông ấy còn nợ tôi một ân tình. Sáng nay tôi đã liên lạc với ông ấy. Một tuần nữa, ông ấy sẽ đến Miami, thành lập một tổ chức từ thiện mới.
- Tất cả tài chính đều là của tôi. Ông ấy chỉ phụ trách các hoạt động thông thường. Tôi sẽ đưa cho ngài phương thức liên lạc với ông ấy. Ngài có thể thương lượng với ông ấy nơi cần viện trợ.
Nạp Lan Thấm nghe xong, mới biết được người đàn ông này làm được rất nhiều công việc chỉ trong một buổi sáng.
Bul-Kathos có chút ngoài ý muốn. Ông đã từng nghe nói qua tập đoàn Astra.
- Christopher nguyện ý bản thân chịu thiệt, làm công tác quỹ ngân sách cho cậu sao?
- Ông ấy không từ chối, bởi vì ông ấy có quen biết với Tần gia, cũng biết tôi là Kiếm Ma. Cho nên khi tôi sống lại, liên lạc với ông ấy, ông ấy đồng ý ngay.
Tần Xuyên cười nói.
Bul-Kathos giật mình, cảm giác cái tên Thụy Điển kia căn bản là không dám phản kháng.
- Tôi cho ông ấy tài chính đầy đủ. Hơn nữa còn cách điều chế thuốc, mang đến cho ông ấy không ít tiền. Ông ấy vẫn có được chỗ tốt của mình.
Nạp Lan Thấm nói thầm:
- Thật đúng là không biết anh có bao nhiêu tiền.
Tần Xuyên nghĩ thầm, dù sao cũng là lấy được từ ngân hàng, có thể mua được nhân tình của Man Vương, tại sao lại không làm.
Bul-Kathos tán thưởng:
- Đúng vậy. Xem ra cậu đúng là có bản tính thiện lương, tôi đây cũng yên tâm không ít. Kế tiếp cậu có tính toán gì không? Chi bằng ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày, chờ Huyết Phượng Hoàng tỉnh lại.
Tần Xuyên do dự một chút rồi lắc đầu:
- Không được. Trong nước vẫn còn người khác đang chờ tôi. Hơn nữa, tôi cũng còn có rất nhiều việc cần làm. Đường Vi xin nhờ đến Man Vương các hạ.
Bul-Kathos cũng không giữ lại, đứng dậy tiễn khách.
Bích Hải sơn trang, trên một chiếc du thuyền sang trọng.
Chiếc này vốn là Bạch Dạ mua cho Tần Xuyên. Hôm nay, thông qua một số thao tác trong bóng tối, đã lọt vào tay Tần gia.
Nói chính xác là thuộc về tay Tần Hà.
Bởi vì Tần Mục mất tích, Tần Xuyên “chết”, Tần Hà sắp chìm không thấy người lại một lần nữa nổi lên mặt nước.
Tuy nói, chuyện của Tần Hà và Cơ Mỹ Nghệ náo đến không chịu nổi. Nhưng dù sao Tần Hà cũng xem như lôi kéo được quan hệ với Cơ gia. Cho nên Tần gia cũng không quản vấn đề thể diện.
Trước yếu thế, vì vậy duy trì mối quan hệ hòa hảo với Cơ gia là rất quan trọng.
Vốn Tần Uy chết, Tần Hà trở nên tinh thần sa sút, một lần nữa lấy lại được sự coi trọng.
Trải qua cơn sóng nhỏ hai ba tháng, chỉ trong một thời gian ngắn, Tần Hà lúc thì đi dự tiệc, lúc thì chạy đến tỉnh Tây Nam, duy trì quan hệ chị em với Cơ Mỹ Nghệ.
Dù sao, bây giờ mọi người đều biết y chính là nam sủng của Cơ Mỹ Nghệ, dứt khoát không làm, đã làm thì phải làm cho xong, liền ra sức nịnh nọt Cơ Mỹ Nghệ, ngược lại càng khiến người Tần gia ỷ lại vào y.
Ánh mặt trời mùa thu ấm áp chiếu vào boong thuyền.
Tần Hà, Tần Hàng và Tần Dĩnh đang tắm nắng dưới sự hầu hạ của một đám người làm.
- Anh Tần Hà, bây giờ gia chủ chỉ có mình anh là cháu trai. Hơn nữa anh lại còn có quan hệ thân thiết với Cơ Mỹ Nghệ. Xem ra cuối năm nay, gia chủ sẽ tuyên bố muốn anh trở thành người thừa kế chính thức.
Tần Dĩnh mặc chiếc bikini màu hồng nhạt, vừa uống cocktail, vừa tủm tỉm cười.
- Cho dù trở thành người thừa kế cũng không có nghĩa sẽ trở thành gia chủ. Còn phải được mọi người cất nhắc mới được.
Tần Hà đeo kính râm, nhếch miệng cười nói.
- Anh Tần Hà cứ yên tâm, ít nhất cũng có em ủng hộ anh.
Tần Hàng vừa nhìn chỉ số cổ phiếu trên di động, vừa nói.
Tần Hà mỉm cười, vỗ vai Tần Hàng:
- Anh em tốt. Tôi biết là cậu rất đáng tin cậy. Trước đó anh quá bận rộn, không rảnh giúp cậu hả giận. Hôm nay vừa đúng lúc rảnh, chúng ta cùng nhau đi nhậu.
Tần Hàng khó hiểu:
- Tức giận cái gì?
Trong lúc hỏi, phía dưới du thuyền xuất hiện một chiếc xe con màu đen. Trên xe bước xuống hai người phụ nữ.
Một người mặc bộ váy công sở, dáng người đẫy đà, khuôn mặt xinh đẹp. Người còn lại khí chất tươi mát, dáng người cao gầy.
Là Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu.
- Các cô đã đến rồi.
Tần Hà cười tà, nói:
- Thế nào, có thích không?
Tần Hàng rốt cuộc hiểu được là ý gì, cười lạnh nói:
- Em thiếu chút nữa quên mất. Tiền của Tần Xuyên đã lấy, còn có phụ nữ quản tiền của hắn nữa.
- Haha, do Tần Hàng cậu lo làm việc quá. Loại chuyện nhỏ nhặt này, đương nhiên tôi sẽ thay cậu nhớ kỹ.
Tần Hà cười nói.
Tần Dĩnh cau mày:
- Hai anh làm vậy có phải quá nguy hiểm hay không? Nếu họ liên lạc với Tần Mãnh, có thể sẽ mang đến phiền phức.
- Yên tâm đi, họ không dám làm chuyện đó đâu.
Tần Hà cười nói.
Lúc này, Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu phiền muộn bước lên boong tàu.
Hai người nhìn nơi mà mình đã từng cùng nhau dùng bữa tối, nhưng nay người và vật đều không còn, lại để cho đám chó đáng khinh kia chiếm mất, trong nội tâm vô cùng thống khổ.
Điều làm cho hai cô tức giận chính là, đám người kia chẳng những cướp hết tài sản của Tần Xuyên cho các cô, lại còn ra tay với người bên cạnh các cô.
- Ba của tôi đâu? Không phải nói chúng tôi đến sẽ thả ba tôi ra sao?
Diệp Tiểu Nhu tức giận đến nước mắt lưng tròng.
Gần đây, cô vẫn đi tìm việc làm. Hôm nay vừa về nhà một lần, liền có chó săn của Tần Hà nói cho cô biết, Diệp Đông Cường đã bị mang đi.
Bên phía Lục Tích Nhan cũng như vậy. Cha mẹ của cô ở thành phố Đông Hoa đã bị bắt đi. Cô chỉ có thể đi cùng với Diệp Tiểu Nhu đến đây tìm người.
Hai cô đã nghĩ đến chuyện báo cảnh sát. Nhưng đám người Tần gia không phải quyền quý thông thường. Hơn nữa, cho dù bọn họ có giết ba người Diệp Đông Cường, người thua thiệt cũng vẫn là hai cô.
- Có chuyện gì thì nói với chúng tôi. Các người bắt cha mẹ chúng tôi, các người có còn đạo đức hay không?
Lục Tích Nhan nghiến chặt răng, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận